Dịch: OENUE
.
"Anh Đống, anh đi ngủ trước đi."
Thấy thời gian thực sự quá muộn, Trần Bá cũng không tiện giữ Dương Đống lại thức đêm với mình, dứt khoát bảo anh ta sang phòng cách vách ngủ một giấc.
Đúng vậy!
Bởi vì Dương Đống không phải người ở thành phố Giang Ninh, mà diện tích văn phòng Trần Bá thuê làm studio khá thoải mái, bốn phòng, hai sảnh, một bếp và hai nhà vệ sinh, có thể trưng dụng hai căn phòng làm ký túc xá, cho nên đàn anh liền chuyển đến ở cùng Trần Bá.
Ăn ngủ và làm việc đều chung một chỗ, chuyện này đối với rất nhiều studio game mới thành lập không phải là điều khó hiểu.
Vì Trương Tiểu Quyên là con gái, mà lại người bản địa tại Giang Ninh, nên mới không ở lại đây.
Còn tình huống bình thường đa phần đều giống Thiên Bá Game vậy, mấy gã đàn ông chen chúc chung một chỗ, hai người một gian phòng, không gian còn lại hoàn toàn đủ để nghiên cứu, sáng tạo ra trò chơi mới.
"Thời gian vẫn còn sớm đây, lúc này muốn ngủ cũng ngủ không được." - Dương Đống lắc đầu đáp.
"Vậy được, chúng ta tâm sự chút?"
Lấy hai chai nước ngọt trong tủ lạnh ra, đưa cho Dương Đống một bình, Trần Bá mỉm cười nói: "Anh là người ở Trung Hải, sao lại chạy đến thành phố hạng hai như Giang Ninh để học đại học với tìm việc làm thế?"
"Phải nói sao nhỉ..."
Nhấp một ngụm nước ngọt, vẻ mặt Dương Đống có chút phức tạp: "Nếu như tôi nói là vì theo đuổi tình yêu, cậu có cười tôi không?"
"Không đâu!"
Nghe thấy hai chữ tình yêu này, Trần Bá giống như bị chạm phải thứ gì, thở dài bảo: "Với tuổi của chúng ta mà còn độc thân, ai lại không có một đoạn tình sử long đong lận đận chứ?"
"Cậu..."
Dương Đống nhìn Trần Bá một cách kỳ lạ, chợt hỏi: "Quên mất, quê quán cậu ở đâu nhỉ?"
"Bá Châu! Rất xa đúng không?"
Trần Bá cười cười, giống như bị khơi gợi lên hồi ức nào đó, hắn nói: "Quê tôi không thể so sánh với đô thị lớn hiện đại hóa như Trung Hải, quang cảnh chung quanh đều là núi..."
"Tôi từng nghe nói, nhưng chưa từng đến đó."
"Nếu sau này có cơ hội, tôi rất muốn đến thăm quê hương của cậu, nghe nói non xanh nước biếc phong cảnh nên thơ!"
"Chắc chắn rồi, xa nhà lâu như vậy, tôi chưa từng thấy nơi nào có phong cảnh đẹp hơn quê tôi. "
Nhắc tới quê hương, Trần Bá vừa kiêu ngạo đã tràn đầy vẻ bất đắc dĩ nói: "Đáng tiếc, dù phong cảnh đẹp đến mấy cũng không giữ chân người ta ở lại được. Giống như tôi đây, về quê có biết làm gì ngoài trồng cây nuôi bò đâu?"
"Cũng đúng!"
Dương Đống khẽ gật đầu, sau đó truy hỏi: "Cậu cũng giống tôi, cũng chọn đại học Giang Ninh vì theo đuổi cô gái nào sao?"
"Gần như vậy."
Không khẳng định, lại không phủ nhận, Trần Bá lập lờ nước đôi đáp: "Trước khi tôi lên đại học, cả đời chưa từng bước chân ra khỏi làng xóm, thế giới bên ngoài đối với tôi mà nói, rất xa lạ."
Nên học trường đại học nào cũng như nhau.
Dù sao chỉ cần thi đậu đại học, hắn chính là cậu sinh viên thứ hai của cả thôn, chỉ xếp sau con trai cả của trưởng làng.
Vừa hay ngay thời điểm đó, có một cô gái khiến hắn tương tư, cô gái ấy nói muốn học đại học ở Giang Ninh, ma xui quỷ khiến, hắn cũng điền nguyện vọng là đại học Giang Ninh thôi.
"Sau đó thì sao?"
Dương Đống nghe kể chuyện đến hăng hái vô cùng, bỏ xó chai nước ngọt sang một bên, hỏi với vẻ tràn đầy tò mò: "Sau này hai người tới với nhau không?"
"Không, cô ấy học lại."
Tựa như đang kể một chuyện cười nhạt nhẽo, Dương Đống vốn đang mang vẻ mặt đầy mong chờ, sau khi nghe câu trả lời của Trần Bá, lập tức liền trở nên bó tay cạn lời.
"Cậu, cái này... quá không hợp thói thường."
Dương Đống không tiện đánh giá quá khứ của người khác, chỉ có thể dùng câu ‘không hợp thói thường’ phiên phiến cho qua.
Anh ta cũng kể lại chuyện cũ của mình.
Hóa ra anh ta có một người bạn gái, hẹn hò từ lúc học cấp ba. Cả hai tiến tới mối quan hệ yêu đương thì quyết tâm học cùng trường đại học, kết quả đúng là đậu chung trường thật.
Nhưng loại tình yêu tuổi học trò này, đến cuối cùng phần đa đều gà bay chó sủa, lông gà rơi đầy đất.
Dương Đống cũng không ngoại lệ, chỉ là anh ta từ đầu đến cuối không bỏ được người kia, cho nên sau khi tốt nghiệp cũng lưu lại Giang Ninh, chỉ vì muốn gần người kia một chút.
"Đậu má, liếʍ... Khụ khụ!"
(*Liếʍ cẩu: chó liếʍ, ngôn ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh*)
Trần Bá suýt chút nữa đã lỡ lời thốt ra tiếng lòng, tằng hắng một cái chữa cháy, hắn gắng gượng nuốt chữ cuối cùng xuống bụng, sau đó mới lên tiếng khuyên nhủ: "Cần gì phải vậy chứ? Đã không bỏ xuống được, vì sao trước đây lại chia tay nhau? "
"Chuyện tình cảm mấy ai nói rõ được?"
Dương Đống buồn bã mất mát nói: "Tôi cũng từng thử buông tay cô ấy, nhưng tôi phát hiện mình làm không được, chắc đây chính là cái gọi mang tên ‘chấp niệm’ nhỉ!"
Thật cắt không đứt, gỡ càng rối hơn!
Tình cảm người khác trải qua thế nào, Trần Bá không phải người trong cuộc cho nên không tiện đánh giá, nhưng hắn thực sự cảm thấy, Dương Đống yêu đương quá hèn mọn.
Nhưng người ta vui thì hắn có thể nói gì đây? Chỉ có thể thật tâm chúc anh ta được như ý nguyện thôi!
Khẽ gõ chai nước ngọt, trò chuyện xong phần tình sử long đong lận đận của mình, Trần Bá cảm thấy đề tài này quá nặng nề, bèn đổi đề tài khác.
"Con game mới, tôi tính tiếp tục làm thể loại game mô phỏng, anh Đống cảm thấy thế nào?"
"Cậu là ông chủ, miễn cậu ok đều được."
Dương Đống không có ý kiến, thái độ của anh ta chính là, Trần Bá nói cái gì anh tao làm cái đó.
Nhưng anh ta vẫn có vấn đề nghi vấn.
"Vẫn theo phong cách như [Game giả lập sự học gian khổ], viết kịch bản lấy đi nước mắt người chơi à?"
"Tương tự thế!"
Trần Bá thừa nhận: "Kế hoạch làm con game mới, đại khái chính là muốn tạo ra một tựa game kế thừa [giả lập sự học gian khổ], nhưng lần này lấy tên là [ăn gửi nằm nhờ]."
"Giả lập ăn gửi nằm nhờ?"
Nghĩ đến cái tựa này, Dương Đống suýt chút nữa đã bật cười.
Này là phong cách gì thế?
Cái trước là ‘sự học gian khổ’, cái sau là ‘ăn gửi nằm nhờ’, cậu không thể cho nhân vật chính sống tốt một chút sao? Thật sự đi trên con đường khổ ải đến chết mới thôi?
"Khụ khụ, cái này gọi là phong cách độc đáo."
"Mỗi studio game đều có lĩnh vực và đề tài chuyên môn của riêng mình, studio game Thiên Bá chúng ta, cứ triển khai phong cách khổ ải này tới cực hạn, chưa chắc không thể tạo nên thành tựu."
Quả đúng như vậy!
Mặc dù lý do của Trần Bá không quá đầy đủ, nhưng Dương Đống cẩn thận suy xét, phát hiện ra rất có đạo lý.
Studio game mới thành lập, sợ nhất là làm việc tùy hứng không tập trung, cái gì cũng muốn làm, ngược lại thành cái gì cũng xôi hỏng bỏng không, còn phân tán tệp người dùng cố định.
Trần Bá lựa chọn con đường ‘khổ ải’, mặc dù rất quái dị, nhưng nếu mỗi tựa game dưới trướng studio đều có thể bán chạy như [giả lập sự học gian khổ], nhất định sẽ tích lũy được một nhóm lớn các fan cứng yêu thích thể loại game này.
Có cộng đồng người chơi cố định, vậy studio cũng coi như đứng vững gót chân trong ngành công nghiệp game, có được tên tuổi của riêng mình.
Sau này nếu muốn làm game thể loại khác, cũng sẽ bớt chông gai hơn rất nhiều.
Vậy nên, con đường này có thể đi!..