- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hệ Thống
- Đây Không Phải Bug, Đây Là Tính Năng Của Game!
- Chương 12: Hay là tới làm với tao đi!
Đây Không Phải Bug, Đây Là Tính Năng Của Game!
Chương 12: Hay là tới làm với tao đi!
Dịch: OENUE.
Lượt xem video mới nhất của Tiền Đa Đa vẫn đang tăng trưởng liên tục.
Không ngừng có người xem mới sau khi xem xong video này, lập tức nổi lên hứng thú với [Game giả lập sự học gian khổ], bỏ giỏ hàng, cà thẻ thêm game vào thư viện.
Việc này trực tiếp dẫn đến, doanh số bán ra [Game giả lập sự học gian khổ] vốn ảm đạm, thậm chí chẳng có bao nhiêu đánh giá, đột nhiên bùng nổ lượng tiêu thụ. Ngày thứ ba sau khi video công chiếu, lượng tiêu thụ thành công đột phá mốc 10 nghìn, cũng leo lên bảng xếp hạng game tiêu biểu của nền tảng Steam.
"Hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn..."
Sau khi chăm chú quan sát kiểm đếm số lượng, Trần Bá cuối cùng cũng xác định, Game giả lập sự học gian khổ đã chính thức ‘hot’ rồi.
Trong vòng ba ngày ngắn ngủi, lượng tiêu thụ đã thành công đột phá mốc 10 nghìn, thậm chí còn sắp tiến tới mốc 30 nghìn, số lượng đánh giá cũng hơn mấy ngàn lượt.
"Báo cáo, đề toán này tao biết giải!"
Sau khi tan làm, Vương Khôn cố ý đến rủ Trần Bá đi ăn thịt nướng chúc mừng thành công, câu ta quơ tay nói: "18 nhân với 27.401 là bằng... là bằng bốn mươi..."
"Tính toán giỏi lắm, lần sau đừng tính nữa!"
Trần Bá trợn mắt nói: "Ở ngoài cố gắng đừng để lộ trình độ học vấn của mình, nếu không người ta còn tưởng sinh viên chỉ có nhiêu đây trình độ."
"Đừng tính nữa, kết quả ở đây này, mày tự xem đi!"
Rê con trỏ chuột ấn mở giao diện kết toán, Vương Khôn nhanh chóng thấy được dãy số tính toán nãy giờ: 493.218, nhân dân tệ.
"Đậu mé, đây là nửa triệu luôn nè?"
Vương Khôn hâm mộ chảy nước miếng ròng ròng nói: "Tới tay ít nhất cũng 300 nghìn tệ nhỉ? Mày đây là phất lên trong đêm rồi! Thầy giáo ơi, con cũng muốn học cái này!"
"Không nhiều như vậy đâu, chia cho Steam 30%, lại phải nộp thuế nữa, về tay khoảng chừng 270 nghìn tệ thôi." - Trần Bá lắc đầu đáp.
"Vậy cũng không ít..."
"Đúng rồi, không phải hôm qua mày nói lượng tiêu thụ nằm im bất động à? Sao hôm nay lại bắt đầu tăng vọt nữa rồi?" - Vương Khôn hiếu kỳ hỏi.
"Steam tự đề cử con game này, xếp nó vào bảng game tiêu biểu ngay trang chủ, tựa game có độ hiển thị cao, tự nhiên lượng tiêu thụ sẽ tăng theo."
Lúc nói đến đây, ngữ khí Trần Bá hơi xúc động.
Vạn sự khởi đầu nan!
Trò chơi vừa phát hành được mấy ngày, nào có cơ hội để được đề cử và đẩy độ hiển thị chứ? Vẫn nhờ Tiền Đa Đa hỗ trợ thu hút sự chú ý, có nền tảng là lượng tiêu thụ khá khẩm, nền tảng mới bắt đầu chủ động quảng bá cho.
Có thể nói, Tiền Đa Đa chắc chắn là quý nhân của Trần Bá, nếu không nhờ anh ta hỗ trợ một phen, [Game giả lập sự học gian khổ] nào có lượng tiêu thụ bùng nổ như hôm nay?
"Mày thế này cũng là khổ tận cam lai. Cơ mà, game đã bán được mấy chục nghìn lượt rồi, mày tính khi nào mới đãi tao một bữa đây? "
"Bây giờ đi luôn!"
Trần Bá vung tay lên, hào khí ngút trời nói: "Theo quy tắc cũ, dãy phố ăn vặt ở Sa Huyện, muốn ăn món gì thì gọi món đó."
Tao biết ngay sẽ như thế này mà.
Vương Khôn trợn trắng mắt xem thường, chẳng hề bất ngờ gì với câu trả lời này, cậu ta chỉ nói: "Thôi, đãi tao ăn bữa xiên nướng đi! Ngày mai tao được nghỉ, hôm nay có thể uống vài chén với mày."
"Vậy cũng được, đi thôi..."
Nói đi là đi, hai người nhanh chóng rời khỏi nhà trọ, xuống lầu, đi thẳng đến khu chợ đêm gần đó.
Vừa đi, Trần Bá vừa hỏi thăm dự định liên quan tới tương lai của Vương Khôn.
"Tao có thể có dự định tương lai gì chứ? Kiếm sống qua ngày thôi! Sống được ngày nào hay ngày ấy, dù sao cha mẹ không mang kỳ vọng cao với tao, tiền lương đủ nuôi sống bản thân là đủ rồi."
Lúc nói ra những lời này, Vương Khôn tỏ vẻ rất bình tĩnh, giống như đây thật sự là suy nghĩ của cậu ta vậy.
Cậu ta nhỏ hơn Trần Bá một tuổi.
Nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ, sau khi tốt nghiệp đại học liền nhờ quan hệ xin vào làm trong một xí nghiệp nhà nước, đãi ngộ không tệ, công việc cũng coi như nhàn hạ. Trong mắt người ngoài, đây là cái bát cơm bằng sắt người người hâm mộ.
"Mày thì sao? Vẫn muốn tiếp tục làm game à?"
Thời đại học, các anh em đều hẹn nhau rằng, tương lai phải cùng nhau dấn thân vào ngành công nghiệp game, tạo phúc cho tất cả game thủ, nhưng sau khi tốt nghiệp chỉ còn lại một mình Trần Bá thực hiện lời hứa.
Vương Khôn rất muốn biết, sự nghiệp của Bá ca vừa mới khởi sắc, liệu có đột ngột chuyển nghề hay không?
"Đương nhiên là tiếp tục làm game rồi!"
"Chờ số tiền kia đến tay, có thể tao sẽ mở một studio làm game, tuyển thêm người về làm chung." - Trần Bá như nhớ tới điều gì đó, quay sang hỏi Vương Khôn: "Hay là mày cũng tới làm với tao nhé? "
"Tao thì bỏ đi..."
Dù Vương Khôn rất động tâm, nhưng cậu ta tự hiểu lấy mình, nếu cậu ta dám từ bỏ công việc hiện tại, chạy sang nương tựa Bá ca, dám chắc cha mẹ sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cậu ta ngay lập tức.
Đây là chuyện vô cùng viễn vông.
Trừ phi một ngày nào đó, sự nghiệp của Trần Bá thành công rực rỡ, studio game thăng cấp thành công ty game, tựa game dưới trướng nổi tiếng khắp cõi mạng, lúc đó cậu ta mới có thể thuyết phục cha mẹ.
Tuy nhiên...
Dù Vương Khôn không đi được, nhưng cậu ta vẫn giới thiệu với Trần Bá một ứng cử viên thích hợp.
"Nếu mày thành lập studio, có thể liên hệ với anh ấy, vừa hay người đàn anh này cũng đang tìm việc. Kỹ thuật của anh ấy khá lắm, trước kia làm ở ‘xưởng heo’ đấy.”
(*Xưởng heo: biệt danh dân mạng bên bển gọi công ty Võng Dịch, cty này làm ra cái app nghe nhạc Võng Dịch Vân - Netease Music, là chủ phát hành game ‘Đại thoại tây du” và một số tựa game khác, gọi xưởng heo vì cty nuôi heo xong lấy thịt đem bán luôn, best kinh doanh :D *)
Vương Khôn đưa ra một dãy số điện thoại.
Trần Bá tiện tay lưu lại dãy số này, cũng không quá coi trọng, dù sao chức vụ phổ thông như lập trình viên, nói thật là tuyển ai vào cũng như nhau.
Huống chi, cái gọi là studio của hắn vẫn chưa chính thức thành lập đây! Ngay cả tên cụ thể cho studio mà hắn còn chưa nghĩ ra nữa là...
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hệ Thống
- Đây Không Phải Bug, Đây Là Tính Năng Của Game!
- Chương 12: Hay là tới làm với tao đi!