Chương 1

Trường THPT thành phố A tổ chức lễ khai giảng.

Thời tiết nóng bức của tháng chín vẫn chưa biến mất, cho dù khán phòng có mở điều hòa đầy đủ nhưng cũng không thể xua tan được sự nôn nóng trong lòng Lâm Giác.

Hôm nay cô mặc trang phục nghề nghiệp không vừa người đứng ở hậu trường, trên tay cầm bản thảo nhăn nhúm đọc đi đọc lại.

Bản thảo diễn thuyết là viết vội viết vàng, còn bản thảo ban đầu vốn đã làm xong lại bị trả trở về và bị nói là quá công thức.

Rõ ràng là cố ý nhắm vào cô, nhưng cô không thể có bất kỳ oán giận nào.

Một tháng trước, đối tượng xem mắt là q

Vương Chí Vĩ nói với cô là anh ta đã bỏ ra số tiền lớn để sắp xếp công việc cho cô ở thành phố A, đợi đến khi cô chính thức nhậm chức là có thể kết hôn.

Vào trường tư nhân tốt nhất cũng không phải dễ dàng như vậy, lúc trước trong cuộc phỏng vấn còn có một cháu gái của lãnh đạo và cô, trong cuộc thi viết cô phát huy rất xuất sắc, bây giờ bị người ta ngáng chân cũng bình thường.

Cuối cùng cô cũng đợi đến lúc cô lên sân khấu, cô sửa sang quần áo một chút, nở nụ cười nghề nghiệp giả tạo đi tới trước microphone.

Âm thanh có chút yếu ớt và không tự tin, giọng điệu cũng không giỏi giang như các giáo viên khác.

Học sinh phía dưới một mảnh mênh mông, chỉ cần nhìn lướt qua cũng đã bắt đầu hoa mắt.

Âm thanh của Lâm Giác càng run rẩy, đầu óc trống rỗng, những lời thoại trong bản thảo diễn thuyết từ khuyên nên đi học thật tốt thiếu chút nữa đã biến thành khuyên nghỉ học.

Học sinh lớp mười hai tám ngồi ở góc không dễ thấy nhất, cuối cùng cũng nhìn thấy chủ nhiệm lớp mới, trên mặt mọi người đều là vẻ khinh thường.

"Không thể nào, một năm tới phải đối mặt với người nhà quê như vậy sao?"

"Lần trước không phải có một giáo viên thời thượng đến đây à, các cậu cũng không chịu nể mặt người ta."

"Đó là vì anh Dã không cho, liên quan gì tới bọn tôi chứ…"

"Chậc, may mà hôm nay Giang Dã không có ở đây."

……

Các học sinh lớp tám lúc nói chuyện không hề đè nén mà thậm chí còn muốn nói những gì mình muốn nói, các học sinh ở một bên đều nghe thấy rõ ràng.

Khi nghe được hai chữ "Giang Dã", âm thanh xung quanh theo bản năng giảm xuống vài phần, chỉ để nghe được nhiều tin tức hơn về "Giang Dã".

Giang Dã không phải là học sinh bình thường.

Những chàng trai lớp tám kia đều bằng lòng gọi anh một tiếng "anh Dã", địa vị lại càng không cần phải nói, tất nhiên là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí bá chủ của trường trung học này.

Bọn họ nói chuyện về chủ nhiệm của lớp lúc trước, hình như là bị Giang Dã làm cho tức giận đến mức phải bỏ đi...

Chuyện phiếm đang nghe rất hăng say, cũng không biết ai nói một câu "Nhàm chán", mười mấy học sinh phía sau lục tục rời đi.

Cửa lớn lễ đường bị mở ra, cắt ngang lời diễn thuyết của Lâm Giác.