"Trương Thắng, mẹ nó! Mở cửa ký túc xá ra..."
"Mập à, đừng cãi nữa. Không phải tôi bảo cậu đi quán Internet ngủ tạm một đêm sao?"
“Mẹ kiếp cậu, tôi tan làm rồi! Sao cậu không mở cửa? Tôi cần đi vệ sinh!"
“Cậu không thể đi giải quyết bên cạnh sao?"
“Mẹ kiếp, tôi ở trên đường làm sao giải quyết được?"
"Đừng làm ồn. Hôm nay ký túc xá là của tôi. Sao cậu không đến quán Internet giải quyết đi? Đừng làm phiền sự sáng tạo của tôi... Còn không thì tìm một cái cây..... Con người còn có thể bị nướ© ŧıểυ nghẹn chết sao?"
"Con mẹ nó!"
Bên ngoài phòng.
Vương Mập đập cửa như điên.
Cả người kiệt sức ngồi xuống, nước mật sắp rơi.
Bên trong phòng.
Trương Thắng lắc đầu không kiên nhẫn, gõ gõ bàn phím, trên mặt lộ ra nụ cười kỳ lạ, lúc đầu còn đáp lại tên mập vài câu, nhưng sau đó dù tên mập có gõ cửa mạnh thế nào cũng không để ý đến.
Trên màn hình máy tính cũ, một tài liệu word có tiêu đề "Phá Vỡ Bầu Trời" lóe lên.
Trên tài liệu word có một chương tiểu thuyết xuất hiện... Tên chương "Chương 1, Thiên Tài Ngã Xuống".
"Ừm, gọi tên này đi. Còn nhớ nhân vật chính tên là Tiêu Viêm? Chờ đã, là viêm dạ dày hay là chống viêm?"
"Sao cũng được, dù sao thì cũng là hủy bỏ hôn ước..."
“Mình có thể viết!"
Trương Thắng lại đẩy kính lên, nụ cười trên môi càng trở nên quái dị hơn, hắn vô thức lang thang trong thế giới của riêng mình và bắt đầu tự nói chuyện với bản thân.
Trong phòng.
Bàn phím tiếp tục kêu lách cách.
Ngoài phòng.
Vương Mập khàn giọng hét lên, khản giọng đập cửa, cuối cùng cũng mệt mỏi, định gọi điện cho chủ nhà...
Vừa mới lấy điện thoại di động cũ ra bấm số, trong phòng đột nhiên nghe thấy một tiếng động lớn!
Hắn biến sắc!
"Con mẹ nó! Cậu đang làm gì vậy?"
Đây là ký túc xá dành cho những trạch nam hoang dã, mập mạp, độc thân, cẩu thả.
Bên trong ký túc xá.
Tất, đồ lót, vỏ mì ăn liền, giấy vệ sinh ở khắp mọi nơi và những vết bẩn không rõ nguồn gốc trong thùng rác quả thực là rực rỡ muôn màu, đẹp hết chỗ nói.
Những thứ này ở nơi tối tăm, ẩm ướt trong phòng dĩ nhiên sẽ lên men và tạo ra một mùi thơm kỳ lạ chết người.
Hơi thở của Trương Thắng không ngừng vương vấn những mùi hương này, hằn rất đắm chìm trong đó, như thể cả người hẳn đã hòa nhập với thế giới này, linh hồn như được thăng hoa!
Nghiêm túc mà nói, đã hơn mười năm hẳn không ở trong căn phòng thần kỳ như vậy, mọi thứ xung quanh đều khiến hắn cảm thấy mới lạ và có khát vọng khám phá mãnh liệt.
Hắn nhắm mắt lại và kiềm chế ham muốn này.
Hần biết bây giờ không phải lúc, hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Nếu đã ù ù cạc cạc đến thế giới này, bản thân hắn ít nhất phải thay đổi một ít hiện trạng, chỉ có thay đổi hiện trạng hần mới có thể lập tức tận hưởng, tận hưởng những món quà mà thế giới này ban tặng cho mình!
Trước khi Trương Thẳng đến thế giới này, cuộc sống của hắn thực sự rất khó khăn. Bây giờ thân thế này nợ nần ít nhất mấy triệu, cha mẹ đều đã chết, nghèo đến mức không có tiền đi học đại học...
Những cái khác thì sao?
Không còn nữa.
Còn trước khi đến thế giới này thì sao?
Mỗi ngày Trương Thắng sống rất gian nan, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì có gần ba trăm ngày bị nhiều cuộc điện thoại, các loại bài giảng truyền cảm hứng bao vây, sau đó bị ép đi bán tài hoa, đi kiếm chút thù lao ít ỏi. Tuy rằng không có cảm giác tội lỗi nhưng sâu trong linh hồn lại cảm giác mình bị một tấm lưới lớn đè đến không thở nổi, luôn cảm thấy thế giới chỉ có một màu xám trắng.
Chán nản là điều tự nhiên, có khi nửa đêm tỉnh dậy nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, thổn thức không thôi, nghĩ rằng mình đã ba mươi rồi nhưng mình vẫn là kẻ vô dụng, không những không có kỹ năng sống, ngay cả vô lăng porsche của mình cũng chưa từng cầm qua, bao gồm cả chiếc lamborghini mà mình không thích, đều là thuê tài xế lái xe...
Thậm chí hắn bắt đầu cảm thấy hơi hoài nghi và tự phân tích, hắn thực sự không thể tin được rằng những người như hẳn vẫn còn xứng đáng sống, lại có thể kiếm tiền bằng cách nói vài lời khẳng khái kích động, những người đó còn có thể xếp hàng tặng tiền cho mình, thật sự là xã hội không công bằng.
Người không có cách nào bày tỏ suy nghĩ của mình tự nhiên sẽ cảm thấy cô đơn quạnh quẽ như tuyết.
Sau đó... Trong sự cô đơn của Trương Thắng, tài xế thay đổi hết người này đến người khác.
Cũng giống như tình yêu của Trương Thắng, cũng thay đổi hết lần này đến lần khác.
Tình yêu à?
Hần không có tình yêu.
Những người như hắn chắc chắn không đáng được yêu thương!
Tình yêu là điều thiêng liêng, là tương cứu trong lúc hoạn nạn, là nghèo hèn không phân ly, là gắn bó sinh tử.
Mà hẳn thì sao?
Mỗi ngày hắn đều được các cô gái vây quanh, nghe những lời ngọt ngào của họ và bị cuốn vào sự đạo đức giả, hẳn không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả, chỉ biết từ trên sân khấu xuống đã bị các cô gải vây quanh. Bên tai luôn có những tiếng hò reo cổ vũ, hẳn liên tục từ chối, nói rằng hắn chỉ muốn có một tình yêu đơn giản nhưng cuối cùng lại thất vọng, các cô gái luôn cầm tiền bắt hẳn phải khuất phục. Hẳn nhiều lần đấu tranh với số phận, cuối cùng vẫn trở thành nạn nhân của các cô gái, cuối cùng trầm luân đến cùng cực, mất đi quyền theo đuổi tình yêu.
Thời gian trôi qua, Trương Thắng nhiều lần thở dài trước gương, căm ghét sự bất công của thế giới và hiện thực của hiện thực. Thế giới này thật sự không công bằng!
Tại sao hắn lại phải đẹp trai đến thế! Nếu như hắn có thể xấu hơn, hoặc cao lớn thô kệch như Vương Mập, mày rậm mắt to thì hẳn đã không phải phiền não nhiều như vậy.
Thật không may, không có nếu như...