Kỳ thi thử kết thúc, đám học sinh sôi nổi nộp bài rồi ra về.
Lý Ứng vẫn ngồi trong phòng thi, cúi đầu, chút có chút không mà cầm bút viết vài nét.
Ngay từ đầu còn tưởng có lẽ Tần Dương đến muộn hoặc đi nhầm phòng, nhưng đến giây phút cuối cùng hắn vẫn không xuất hiện.
Tần Dương bỏ thi.
Vì sao chứ.
Lý Ứng vẫn đang tự hỏi nguyên do Tần Dương vắng mặt hôm nay.
Ban đầu cậu có hơi tức giận, bởi vì kỳ thi thử lần này có ý nghĩa như một lời ước định giữa bọn họ. Mà Tần Dương tự ý bỏ thi, như vậy chẳng khác nào đã vi phạm vào hẹn ước đó.
Nhưng nghĩ kỹ lại, Lý Ứng cảm thấy không có khả năng.
Cậu có thể cảm nhận được mấy ngày nay Tần Dương vẫn luôn kiên trì nghiêm túc học tập, đương nhiên cũng nhìn ra Tần Dương vừa chờ mong vừa coi trọng kỳ thi lần này đến mức nào. Giống như một đứa trẻ luôn không tốt trong mắt người khác, cuối cùng cũng có dịp để thể hiện năng lực thật sự của chính bản thân.
Cho nên chắc chắn hắn sẽ không chủ động bỏ thi.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?
Lý Ứng nhíu mày, cảm thấy rất có thể.
Cậu quyết định ngày mai gặp mặt sẽ hỏi hắn.
Chỉ là hôm sau Tần Dương vẫn không tới trường.
Mày Lý Ứng nhíu lại càng chặt, cậu xác định có vấn đề gì đó đã xảy ra với Tần Dương.
Buổi chiều tan học cậu liền tìm đến địa chỉ nhà hắn. Nhưng cửa đã khóa, gọi nửa ngày cũng không thấy ai trả lời.
Lý Ứng bắt đầu có chút hoảng.
Liên tiếp mấy ngày Tần Dương vẫn không tới lớp, lại không liên lạc với cậu, Lý Ứng có dịp được trải nghiệm thế nào mới thật sự là lòng như lửa đốt.
Tần Dương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…
Là chuyện gì chứ…
Lý Ứng không có cách khắc chế bản thân ngừng nghĩ ra đủ loại khả năng đáng sợ. Ngay lúc cậu sắp không chịu nổi, Tần Dương lại xuất hiện.
Giữa tiết học Tần Dương bước vào từ cửa sau, lướt qua Lý Ứng, ngồi xuống ghế của mình, chẳng gây ra một tiếng động.
Các bạn trong lớp cứ liếc nhìn người đã vắng mặt mấy bữa nay, thầy giáo ngẩn ngơ, đối với hành vi tự tiện xông vào của Tần Dương cũng cũng không nói gì, tiếp tục giảng dạy.
Lý Ứng nắm chặt tay, tràn ngập cảm xúc muốn bộc phát.
Tần Dương vì sao lại không liếc nhìn cậu lấy một cái, vì cái gì mà tấm lưng dày rộng kia của hắn có chút cô đơn…
Rốt cuộc là vì sao…
Khi nhìn đến vết thương thật nhỏ trên khóe mắt Tần Dương, Lý Ứng hoàn toàn không chịu nổi nữa, cậu rầm một tiếng mà đứng dậy.
Tầm mắt của bạn bè và giáo viên sôi nổi chuyển sang Lý Ứng.
Lý Ứng bước đến chỗ Tần Dương, đột nhiên liền nắm lấy vai hắn, cưỡng ép hắn đứng lên.
Tần Dương vô cảm nhìn Lý Ứng, cái gì cũng không nói, dẫn đầu đi ra phía cửa.
Lý Ứng vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, rồi cũng theo hắn ra ngoài.
Trên hành lang.
Tần Dương dựa tường, cúi đầu, tay đút túi quần.
Đối diện với vẻ im lặng của Tần Dương, Lý Ứng có hơi nén giận. Cậu muốn đánh cho hắn một trận, muốn hét to, rốt cuộc cậu có biết mấy ngày nay tôi lo lắng cho cậu đến mức nào không?! Sao cậu có thể tỏ ra không có việc gì!
Chỉ là lời buông khỏi miệng lại mềm nhẹ: “Sao lại có vết thương trên mặt cậu vậy…?”
Lý Ứng nhíu mày, tay khẽ chạm vào khoé mắt của Tần Dương, lại ngoài dự đoán bị hắn hất ra.
Tay Lý Ứng nắm chặt thành quyền, buộc cho bản thân mình bình tĩnh, “Cậu không có lời nào muốn nói với tôi sao?”
“…Nói gì chứ?”
Tần Dương cuối cùng mở miệng, âm thanh có chút khàn khàn.
“Tại sao hôm đó lại vắng thi?”
“Mắc gì tôi phải thi.”
Lý Ứng nhíu mày, “Tại sao hôm đó lại vắng thi?” Vẫn là câu hỏi cũ.
Tần Dương cuối cùng cũng giương mắt nhìn Lý Ứng, cái nhìn lạnh lẽo làm Lý Ứng cảm thấy đau lòng. “Tôi bỏ thi chẳng phải rất bình thường hay sao, có gì đáng cho cậu hỏi?”
Không phải như vậy…
Nhất định không phải như vậy…
Không phải là sự thật… Hắn đang nói dối…
Lý Ứng biết Tần Dương có bao nhiêu hồi hộp lẫn bao nhiêu chờ mong kỳ thi này…
“Cậu rất coi trọng kỳ thi lần này.”
“Coi trọng?” Tần Dương hừ lạnh một tiếng, “Tôi không giống cậu. Như thế nào, dạy tôi vài lần liền nghĩ sẽ biến tôi thành học sinh giỏi?”
Lý Ứng mím môi, cách nói chuyện có chút khinh thường lại xa cách của Tần Dương làm cậu cảm thấy rất không thoải mái.
“Hôm đó… Rốt cuộc cậu đã đi đâu?”
“Tôi ở đâu liên quan gì đến cậu?”
“Liên quan gì đến tôi? Chúng ta không phải bạn sao?”
“Bạn hả… A…” Tần Dương cười nhạo một chút, “Chúng ta là bạn từ khi nào? Chúng ta căn bản còn không có đi chung một con đường.”
Những lời này nháy mắt như chạm vào vào vảy ngược của Lý Ứng, cậu đột nhiên đấm một phát lên mặt Tần Dương.
Mặt Tần Dương bị đánh đến vẹo sang một bên.
Lý Ứng thu hồi lại nắm tay đã run rẩy.
Cậu có hơi hối hận, cậu không định… Tần Dương vốn đang bị thương…
Cậu cũng muốn xin lỗi, nhưng lời nói lại không ra khỏi miệng. Có lẽ cậu thật sự muốn cho hắn một đấm…
Sao Tần Dương có thể nói bọn họ không phải bạn chứ…
Tần Dương sờ sờ nơi bị đánh, “Mắc gì cậu lại tức giận hả? Khó chịu cái gì? Tôi nói chẳng lẽ không đúng sao? Trong mắt bạn bè cậu là học sinh xuất sắc, là trò ngoan của thầy cô. Vậy còn tôi? Bất lương, lại học dốt. Cậu sinh ra trong cái gia đình hoà thuận ấm áp, từ nhỏ đã được ba mẹ yêu thương chở che, sống vô lo vô nghĩ. Nhìn thôi cũng có thể đoán, cậu chẳng biết hai chữ phiền não viết như thế nào. Vậy còn tôi… Ha… Cậu cảm thấy hai kẻ khác nhau một trời một vực như chúng ta có thể trở thành bạn hay sao?”
Những lời Tần Dương nói như mũi dao, đâm từng nhát vào tim Lý Ứng đến đau đớn.
Vì cái gì…
Ban đầu bọn họ kết bạn rõ ràng không chút khúc mắc, nhưng vì cái gì mà hiện tại phải phân chia ranh giới rạch ròi như vậy…
“Nếu cậu vẫn muốn chơi trò bạn bè… Cứ việc búng tay vài cái, sẽ có rất nhiều kẻ nguyện ý làm bạn với cậu.”
Vì cái gì phải nói ra những lời này…
Tần Dương đấm một phát lên khuôn mặt trắng nõn của Lý Ứng. “Đây là trả lại cho cậu, đồ học sinh giỏi.”
“Đừng có kêu tôi là học sinh giỏi!” Lý Ứng cảm thấy Tần Dương đang phân định giới hạn giữa bọn họ, lại đấm cho hắn một quyền.
“Cậu đánh đến nghiện rồi!”
“Sao cậu nói chúng ta không phải bạn chứ!”
“Chúng ta vốn không thể làm bạn! Tôi cũng không có bạn bè nào hết!”
“Tôi sẽ không để cho cậu nói vậy!”
Hai người đánh nhau túi bụi đến lăn thành một cục trên mặt đất.
Còn nói mấy câu không có logic.
“Rốt cuộc vì sao cậu không tới dự thi!”
“Cậu mẹ nó đừng có phiền nữa!”
“Tại sao chúng ta không phải bạn chứ!”
“Không phải chính là không phải, không có tại sao hết!”
“Cậu coi mấy ngày trước của chúng ta là cái gì!”
“Chả có cái mẹ gì!”
“Chúng ta là bạn!”
“Cút!”
Khi hai người quần áo tơi tả, trên mặt chỗ tím chỗ đen quay về lớp, thầy giáo lẫn bạn bè đều trợn mắt há hốc mồm, cũng không dám nói một câu.
Ngày hôm sau, Tần Dương không tới lớp.
Lý Ứng vậy mà vẫn đến trường. Gương mặt sưng vù, chỉ dán mỗi miếng băng keo cá nhân trên má, không mang mắt kính, tóc đen có chút hỗn loạn, sơ mi trắng không mặc chỉnh tề giống như mọi khi, hai nút trên không cài, để lộ ra xương quai xanh tinh xảo, làm biết bao nhiêu cô gái được tận mắt chứng kiến vẻ đẹp gợi cảm hiếm có.
Chỉ là…
Lý Ứng lướt ngang qua người ai, kẻ đó chắc chắn sẽ rùng mình một cái.
Mọi người cảm thấy trước kia đã thật sự nghĩ sai về Lý Ứng. Thẳng đến hôm nay bọn họ mới biết, cái gì gọi là lạnh, lùng, cực, điểm.