Xe dừng lại ở trước mặt của Tô Mẫn, cửa xe bị mở ra, người còn không có thấy, trước thấy xuất hiện là giày cao gót với khí thế bàng bạc.
Lâm Tiêu Tiêu từ trên xe đi xuống, hôm nay cô cố ý trang điểm, tóc quăn, áo choàng, bên ngoài váy màu đen có khoác chiếc áo len dệt, cô từ xa đã nhìn thấy Tô Mẫn, cũng thu hết hình ảnh nàng vốn định hút thuốc nhưng sau đó lại bởi vì thấy bản thân đã đến cho nên sợ tới mức run rẩy rớt thuốc lá xuống đất vào đáy mắt.
Hồ Phỉ Phi không xuống xe, nàng có lòng xem kịch vui, Tô Mẫn trốn tránh phó giám đốc Lâm nhà nàng thời gian dài như vậy, phó giám đốc Lâm sẽ bùng nổ cơn tức ngay tại chỗ này hay sao?
Hương thơm quen thuộc bay vào trong mũi, tim của Tô Mẫn đập liên hồi thành một khúc, nàng hoang mang rối loạn muốn nhặt thuốc lá lên, tay lại phát run.
Điếu thuốc này còn không nhặt lên được thì trước mặt đã xuất hiện một đôi chân thon dài trơn bóng giống như ngọc chặn tầm mắt của nàng, ngay sau đó, ở dưới cái nhìn chăm chú của Tô Mẫn, đôi chân kia dùng phần nhọn tế kia của gót giày giày cao gót, trực tiếp giẫm nát thuốc lá của Tô Mẫn.
Tô Mẫn:......
Mở màn đã hành động cường thế như vậy.
Lúc này, nàng bị bắt ngẩng đầu lên.
Từ cái thị giác này nhìn thấy Lâm Tiêu Tiêu, đúng là cảm thấy thân cao 1 mét 8, toàn bộ khí tràng khai hỏa.
Lâm Tiêu Tiêu cúi đầu, giống như nữ vương nhìn Tô Mẫn, trong ánh mắt toàn là nỗi oán hận cùng cực.
Trái tim của Tô Mẫn nhẹ nhàng run rẩy, nàng rất muốn xông lên trước ôm lấy cô nói cho Lâm Tiêu Tiêu biết nàng đã nhớ ra cô là Thố Thố rồi, nhưng mà nàng không thể.
Bây giờ nàng không xác định được suy nghĩ của bản thân mình, không xác định được tương lai, ở dưới sự hỗn loạn này có thể cho Lâm Tiêu Tiêu cái gì chứ? Chỉ có lần thứ hai thương tổn mà thôi.
Nhìn nhau một lát.
Lâm Tiêu Tiêu giống như không quen biết nàng, lập tức đi vào, giày cao gót dẫm "Kẽo kẹt", "Kẽo kẹt" vang lên.
Đúng là hiện tượng rất kỳ quái.
Những lần mà Tô Mẫn nhìn thấy Lâm Tiêu Tiêu luôn khẩn trương hết lần này đến lần khác, lần này còn khẩn trương hơn lần trước, còn có một loại cảm giác khí tràng ở quanh thân bị khắc chế.
Hồ Phỉ Phi cong môi xuống xe, nàng cũng rất liều mạng, trời đã lạnh, lại còn giống nhưlà muốn đi dự tiệc tối của buổi lễ trao giải nào đó, mặc một cái váy dài véo eo màu rượu đỏ, cần cổ kia, xương quai xanh kia, đôi chân dài kia, tuyệt đối sẽ khiến adrenalin của người nhìn tăng lên.
Mắt thấy hai vị vai chính đã đi vào, Tô Mẫn nhìn nhìn điếu thuốc lá bị Lâm Tiêu Tiêu dẫm nát ở trên mặt đất, nhẹ nhàng thở dài đi vào.
Trời lạnh, tim lạnh, có một số việc cũng cần phải đối mặt, trốn cũng trốn không xong.
Chỗ ngồi mà Lâm Tiêu Tiêu đặt trước rất xa hoa.
Đèn thủy tinh đủ loá mắt, màu đồ ăn cũng rất tinh xảo, thậm chí ngay cả dụng cụ uống trà đều mang theo điểm nhấn lơ đãng.
Nhưng không khí giữa bốn người lại vô cùng kỳ quái.
Từ Linh vào thời khắc nhìn thấy Hồ Phỉ Phi thì trong mắt bốc cháy lên ánh lửa mà Tô Mẫn chưa từng thấy quá, nhưng chỉ trong nháy mắt, cô đã khôi phục sự bình tĩnh lạnh lùng.
Hồ Phỉ Phi thì lại bày ra bộ dạng giống như một con hồ ly tinh, "Ai u, nhìn xem này, đây không phải là bộ trưởng Từ của tôi sao? Đúng là đã lâu không nhìn thấy rồi."
Từ ánh mắt đầu tiên nàng nhìn thấy bộ dạng Từ Linh mặc đồng phục thì đã lập tức yêu cô, nàng thích xem bộ dạng xụ mặt cấm dục thích giả đứng đắn này của cô, có một số thứ càng không chiếm được thì càng muốn được đến.
Từ Linh bình thản cười, cô vươn tay: "Đã lâu không thấy."
Hồ Phỉ Phi muốn cười ha hả, đúng là tác phong cũ kỹ của người ở trong quan trường, lâu rồi không thấy như vậy, không nên kích động ôm lấy nàng hay sao? Bắt tay làm gì vậy? Muốn gặp mặt với lãnh đạo hả?
Hai người khác thì càng xấu hổ.
Tô Mẫn hơi rũ đầu, ánh mắt của Lâm Tiêu Tiêu vẫn luôn nôn nóng dừng ở trên người nàng, giống như có thể đốt ra hai lỗ thủng vậy.
Hồ Phỉ Phi nhìn có hơi ngượng ngùng, "Chính thức giới thiệu, đây là phó giám đốc của Nam Dương chúng tôi, Lâm Tiêu Tiêu."
Phó giám đốc của Nam Dương.
Tô Mẫn nghe xong trong lòng không biết có mùi vị gì.
Bộ trưởng Từ bình thản nói: "Đây là học trò của tôi, Tô Mẫn."
Không cần danh hiệu gì cả, học trò của cô cũng đã đủ đại biểu tiền đồ không thể hạn lượng của Tô Mẫn.
Đồ ăn lên đây, Hồ Phỉ Phi lập tức uống một ly rượu rồi lại một ly, nói khách sáo, cái gì mà "Bộ trưởng Từ, sau này mong được chiếu cố nhiều hơn", "Cảm ơn bộ trưởng Từ đã đến đây nhé", "Tôi và phó giám đốc Lâm cảm ơn cô nhiều".
Từ Linh vừa mới bắt đầu biểu tình còn rất bình thản, tới cuối cùng, cô xụ mặt giống như mặt nước của sông băng, xuất hiện cái khe.
Nhất định phải làm như vậy sao?
"À, đúng rồi, hôm nay là sinh nhật của phó giám đốc Lâm nhà chúng tôi." Hồ Phỉ Phi chụp đùi một cái, "Nhìn tôi này, lại đoạt sự nổi bật của phó giám đốc Lâm nhà chúng tôi rồi."
Mấy người đều nhìn Lâm Tiêu Tiêu.
Vẫn luôn trốn tránh Tô Mẫn rốt cuộc ngẩng đầu lên, nàng đối mặt với ánh mắt của Lâm Tiêu Tiêu.
Ánh mắt của hai người vừa tiếp xúc, trong lòng đều là những cảm xúc giao tạp.
Đây là kết quả mà Lâm Tiêu Tiêu sợ hãi nhất, nhưng mà cuối cùng cũng nghênh đón nó, cô giơ cái ly nhìn Từ Linh và Tô Mẫn: "Tôi uống một ly trước."
Việc uống rượu này không chỉ làm Tô Mẫn đau lòng, mà tổng giám đốc Hồ ở bên cạnh cũng hít hà một hơi, nàng vội vàng gắp đồ ăn cho Lâm Tiêu Tiêu, hạ giọng: "Cậu không muốn sống nữa hả?"
Lâm Tiêu Tiêu lại chỉ là nhìn về Tô Mẫn.
Đúng vậy, cô không muốn sống nữa.
Không khí vẫn luôn có sự xấu hổ nói không nên lời, không chỉ là Tô Mẫn và Lâm Tiêu Tiêu, bên phía Từ Linh cũng không chịu nổi, bởi vì phải làm tài xế, bốn người cũng chỉ có Tô Mẫn không uống rượu, rượu quá ba tuần, Tô Mẫn mẫn cảm phát hiện sư phụ có điểm không thích hợp nhi, mặt có hơi hồng, thân thể vẫn luôn banh người ngồi ngay ngắn dường như cũng "Mềm" một chút.
Nàng nghĩ nghĩ, ngẩng đầu xem tổng giám đốc Hồ, tổng giám đốc Hồ cười vô cùng vũ mị, một tay chống cằm, nhìn chằm chằm Từ Linh.
Rất giống như bị......!Hồ ly tinh nhập vào người.
dáng ngồi của Hồ Phỉ Phi cũng rất kỳ quái, thân thể giống như hơi dựa về phía trước quá mức.
Tô Mẫn giật mình, nàng "Không cẩn thận" đυ.ng phải chiếc đũa của chính mình, khiến nó rơi trên mặt đất, lúc nàng cúi đầu xuống nhặt thì ở dưới bàn nhìn thấy chân của Hồ Phỉ Phi vội vàng giật mình, để trở về.
Tô Mẫn:......
lá gan của tổng giám đốc Hồ thật sự lớn như vậy sao?
Chờ nàng ngồi dậy thì Tô Mẫn thấy được ánh mắt cười như không cười của Lâm Tiêu Tiêu, trái tim nàng nóng lên, đang muốn muốn giải thích cái gì thì Lâm Tiêu Tiêu lại để sát vào nàng, phả ra hơi thở như hoa lânh: "Mấy con hát như chúng tôi ấy à, đều là phóng đãng như thế này, cô cứ làm quen thì tốt rồi."
Trái tim của Tô Mẫn như bị cái gì chọt một cái, nàng nhìn Lâm Tiêu Tiêu, Lâm Tiêu Tiêu dường như uống nhiều quá, gương mặt phiếm màu phấn hồng giống như đào hoa, trong mắt nổi lên gợn nước mông lung, toàn thân chảy xuôi hương vị phụ nữ.
Trên đường, Từ Linh đứng dậy đi toilet, Hồ Phỉ Phi vẫn luôn đang chờ đợi cơ hội, nàng thấy cô đứng dậy, lập tức đứng dậy đi theo.
Hai người không cùng hẹn trước, một trước một sau đi ra ngoài.
Đứng ở trước hồ nước, Từ Linh rửa rửa tay, chụp lên trên mặt chút nước lạnh, muốn khôi phục lý trí.
Hồ Phỉ Phi thật là quá......!Quá mức.
Còn có Lâm Tiêu Tiêu và Tô Mẫn ở, nàng lại dám tùy ý như thế.
"Đừng chụp." Hồ Phỉ Phi thấu lại gần đây, thân mình dán vào người cô: "Kỹ thuật của tôi thế nào?"
Từ Linh nhíu mày, nhìn chằm chằm đôi mắt của Hồ Phỉ Phi, khoảng cách giữa hai người quá dán sát, Hồ Phỉ Phi một tay ôm eo của Từ Linh, cảm thụ đường cong yểu điệu kia, ngửi hương khí trên người cô, "Tôi đúng là yêu chết bộ dáng lạnh như băng giả đứng đắn này của cô."
"Buông tay."
Từ Linh bình thản nói, trong giọng nói có chứa uy nghiêm không thể hoài nghi.
Hồ Phỉ Phi cười cười, nàng buông lỏng tay ra, thân mình lại dựa vào càng gần, "Sao lại gầy nhiều như vậy chứ? Lâu không gặp như vậy, chắc cũng nhớ nhung tôi lắm nhỉ?"
Rõ ràng đáy lòng có rất nhiều đau khổ muốn nói, nhưng nàng lại có thể nói đơn giản như thế.
Trái tim của Từ Linh đột nhiên lạnh cả người, cô cảm thấy chính mình giống như là một cái chê cười, những ngày qua, cô lăn lộn khổ sở lâu như vậy, hôm nay vừa thấy, tổng giám đốc Hồ nhà người ta vẫn có thể chuyện trò vui vẻ, một chút cũng không chịu ảnh hưởng.
"Cô còn nhìn tôi như vậy làm gì?" Hồ Phỉ Phi như cũ đang cười, cứ việc trong lòng khó chịu, nàng lại không biểu hiện chút nào ra ngoài: "Lúc trước, không phải bộ trưởng Từ nói muốn chia tay sao? Như thế nào, bây giờ lại hối hận rồi hả?"
Giọng điệu bất cần đời, ánh mắt ái muội, hôm nay Hồ Phỉ Phi muốn đánh sụp mặt nạ của Từ Linh, khiến cô cảm thụ thử cái loại cảm giác trái tim bị người đạp lên dưới chân này: "Đều là người đi ra xã hội lăn lộn, ai chơi không nổi chứ, nói nữa, bộ trưởng Từ chắc cũng đã nhìn quen trường hợp lớn như vậy rồi, người phụ nữ như tôi chắc là sợ không vào được mắt của cô rồi."
Từ Linh nhíu lại mi chịu đựng.
Cô càng làm như vậy, trong lòng của Hồ Phỉ Phi lại càng bốc cháy lên cảm xúc hưng phấn giống như biếи ŧɦái, "Ai da, đúng rồi, lần trước tôi còn nói lần này gặp mặt muốn cho cô nhìn thấy bạn gái của tôi, gần đây công tác bận quá, tôi còn không kịp thông đồng, lần sau đi."
Lúc này trong lòng rất thống khoái.
Hồ Phỉ Phi nhìn biểu tình không thể nhịn được nữa của Từ Linh, cảm giác sự đau khổ phải chịu trong khoảng thời gian này đều đã được trả thù, quá vui sướиɠ!
Nàng cong môi, chiếu gương, vui vẻ chuẩn bị rời đi, nhưng mà mới vừa đi một bước thì cổ tay đã bị Từ Linh bắt được, Hồ Phỉ Phi ăn đau: "Đau ~ làm gì thế?"
hai mắt Từ Linh bốc hỏa nhìn nàng, lạnh lùng: "Cô chọc sai người rồi."
......
Chọc sai người?
Kia thì thế nào chứ?
Hồ Phỉ Phi hoàn toà không thể tưởng tượng được, cái người có chức vị quan trọng ngày thường lạnh lẽo cao cao tại thượng chưa bao giờ lấy con mắt xem nàng như bộ trưởng Từ cũng có một màn như vậy.
sức lực của cô lớn khϊếp người, trực tiếp túm Hồ Phỉ Phi tới phòng tạp hóa ở bên cạnh, khóa trái cửa lại.
Hồ Phỉ Phi xoa cổ tay, nhìn Từ Linh: "Cô làm gì thế?" Vừa nãy ngoài miệng của nàng còn lợi hại vô cùng, bây giờ giọng điệu lại mang theo sự yếu thế vô cùng rõ ràng.
Ở hoàn cảnh như vậy, Từ Linh lại có khí tràng như vậy, khiến nàng không có cảm giác an toàn, rõ ràng ở vào trạng thái yếu thế.
Từ Linh nhìn nàng, lạnh lùng cười: "Giả vờ cái gì chứ, đây không phải là điều cô muốn sao?"
Hồ Phỉ Phi xuất hiện một loạt dấu chấm hỏi ở trên trán, nàng muốn? Nghĩ muốn cái gì chứ? Còn không có kịp hỏi, miệng đã bị người ngăn chặn, cảm giác ấm áp mang theo một tia mùi rượu ngọt ngào thấm lại đây, "Oanh" một tiếng, tổng giám đốc Hồ cảm giác đại não giống như bị cái gì nổ tung vậy, nàng mở to hai mắt ra, khϊếp sợ nhìn Từ Linh, Từ Linh lại nâng lên bàn tay hơi lạnh, che khuất đôi mắt của nàng.
......
Tổng giám đốc Hồ và bộ trưởng Từ bên này ai cao ai thấp cuối cùng đã thấy được.
Nhưng Tô Mẫn vẫn luôn đợi chờ ở đây lại tràn đầy xấu hổ ở trong lòng.
Nàng biết, mẫn cảm như Lâm Tiêu Tiêu nhất định đã cảm giác được cái gì đó, cho nên lúc gặp lại nàng mới dùng ánh mắt gϊếŧ người mang theo ngàn vạn cây châm nhìn chằm chằm nàng.
Đáng chết, lúc này sư phụvà tổng giám đốc Hồ lại không biết đi đâu rồi, đi WC, người nào không biết còn tưởng rằng hai người đi ngủ, còn không trở lại.
Lâm Tiêu Tiêu cũng rất bình thản, cô dựa vào ghế ngồi, áo khoác cởi, da thịt trắng như tuyết phiếm ánh sáng của mỡ dê, cô híp mắt nhìn Tô Mẫn, tay nhẹ nhàng hoảng chén rượu.
Không nói một lời.
Nhưng mà chỉ dùng khí tràng và ánh mắt là đã có thể gϊếŧ chết con mồi.
Căng da đầu khiêng nửa ngày, Tô Mẫn ngẩng đầu lên, nhìn cô: "Đàn chị, đừng uống nữa."
dạ dày của Lâm Tiêu Tiêu cũng không tốt, hôm nay uống nhiều như vậy, còn uống vô cùng mau, nàng có hơi lo lắng.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm nàng: "Em còn biết nói chuyện hả."
Tô Mẫn:......
Sao từ trước đến nay nàng lại không phát hiện đàn chị có thể sắc bén như vậy chứ? Trước kia tuy rằng lúc vừa mới gặp mặt cũng vô cùng lạnh băng, nhưng cũng không giống như bây giờ, hùng hổ doạ người.
Tô Mẫn thật ra cũng rất muốn lấy ra tư thế khống chế Thố Thố khi còn nhỏ khống chế cô, đáng tiếc, sớm đã xưa đâu bằng nay, so sánh về chuyện khí tràng thì nàng hoàn toàn thất bại.
"Sao lại không nói rồi?" Lâm Tiêu Tiêu lười biếng ghé vào trên bàn, một tay hoảng chén rượu, nhìn Tô Mẫn, đôi mắt mang theo ánh sáng: "Có phải lại phải đi về học tập hay không? Sau đó lại nhìn không thấy tin nhắn của tôi?"
Âm thanh của cô nhìn có vẻ cường ngạnh, thật ra lại mang theo một chút giọng điệu khóc nức nở khi ấm ức.
Tô Mẫn nghe xong khó chịu, nàng đi qua, lấy đi chén rượu trong tay Lâm Tiêu Tiêu: "Được rồi, đàn chị, không uống."
Lâm Tiêu Tiêu ngửa đầu, nhìn nàng, vũ mị lại bi thương mỉm cười: "Trốn tránh tôi, mặc kệ tôi, còn không cho tôi uống rượu, em cũng bá đạo thật đấy, vẫn luôn như vậy......"
Giống như bộ dáng khi còn nhỏ vậy.
Lúc ấy, nếu cô không ăn cơm, Tô Mẫn sẽ không vui, nếu cô không uống thuốc, nàng cũng sẽ không vui.
Cô sợ hãi nàng không vui, cho nên cũng chỉ dám ngoan ngoãn.
Nàng bảo cô ngoan ngoãn chờ nàng.
Cô đợi.
Nàng nói cho cô một tháng sau, nàng sẽ trở về.
Cô đợi một tháng.
Còn nói cho cô xem xong cậu bé rồng rồi thì nàng sẽ trở về.
Cô nhìn một lần rồi lại một lần.
Còn bảo cô phải cố gắng tồn tại.
Cô sống sót......
Sau đó đâu?
Tô Mẫn bảo cô làm, cô đều làm được, nhưng mà người này đâu?
Những chuyện nàng đáp ứng chính mình, có phải hay không đều quên mất?
Có nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy ấm ức tới mức không khống chế được, Tô Mẫn cuối cùng vẫn không chịu nổi chua xót và đau lòng ôm lấy cô.
Coi như là......!sự phóng túng cuối cùng đi.
Lâm Tiêu Tiêu cuộn ở trong lòng ngực nàng, khóc nhẹ nhàng run rẩy, cô cố chấp ngửa đầu, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm đôi mắt của Tô Mẫn: "Mẫn Mẫn, em nhớ ra rồi có phải hay không?"
Tô Mẫn khẽ gật đầu, có đồ vật ấm áp nào đó cũng theo khóe mắt chảy xuống.
Đúng vậy, nàng nhớ ra rồi.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm nàng, "Cho nên mới trốn tránh tôi?"
Tô Mẫn lại gật đầu.
Ha hả, nàng đúng thật là quang minh lỗi lạc, dám làm dám chịu.
Cảm giác trái tim giống như bị thứ gì xé rách, Lâm Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, cô thoát khỏi ôm ấp của Tô Mẫn, đứng lên, lại khôi phục khí tràng nữ vương của cô: "Em nhớ lại thì càng tốt, cũng để tôi tránh phải che dấu."
Tô Mẫn nhìn Lâm Tiêu Tiêu, cuối cùng, ở trong đôi mắt vĩnh viễn đều là thâm tình kia của cô nhìn thấy được hận ý đối với chính mình.
Yêu quá nhiều, cũng hận quá nhiều.
"Rất xin lỗi." Tô Mẫn bị xem cúi đầu, tóc dài rơi rụng ở bên tai, chặn lại gương mặt yếu ớt, mà lúc này, Lâm Tiêu Tiêu lại không có sự thương hương tiếc ngọc lúc trước, cô lạnh lùng cười: "Rất xin lỗi? Ha hả, Tô Mẫn, em còn tưởng rằng tôi vẫn là đứa nhóc khi còn nhỏ chỉ cần em nói một câu tùy ý nào đó thì sẽ bị lừa hả? Một câu rất xin lỗi là xong sao?"
Rất xin lỗi dùng được sao?
Rất xin lỗi có thể đổi lấy nhiều năm chờ đợi như vậy sao? Là có thể đổi lấy......!Sự thâm tình không cần trả lại sao?
Tô Mẫn cau mày, nàng trầm mặc một lát, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Tiêu Tiêu: "Vậy chị muốn tôi phải làm như thế nào?"
Giờ khắc này, Lâm Tiêu Tiêu hận chết sự lý trí và quyết tuyệt này của nàng, "Tôi muốn em làm cái gì cũng được hả?"
Tô Mẫn nhìn đôi mắt của cô, không có do dự một lát nào cả, khẽ gật đầu..