Dạy Dỗ Vợ Yêu

10/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Dạy Dỗ Vợ Yêu rất thú vị vì xoay quanh chuyện chọn chồng của một cô gái! Và cũng chỉ vì muốn đền đáp ân tình mà anh không thể từ chối mặc dù miễn cưỡng... Anh tỏ tha …
Xem Thêm

Quên đi, anh liền thuận theo ý mẹ trở về nhà, mặc dù có chút không tình nguyện bị một cô gái chọn lựa, nhưng từ sau khi anh bị thất tình, cha mẹ vẫn không yên tâm về anh, sợ anh ôm ý nghĩ độc thân, nhất là mẹ, từ trước đến nay tính cách kỳ quái của anh luôn làm bà lo lắng nhất, nếu trở về, bà cũng có thể yên lòng chút nữa.

Dù sao mẹ cũng nói đúng, anh cả mới là người có điều kiện tốt nhất để được chọn làm chồng, cô gái đó có mắt nhất định sẽ coi trọng anh cả, anh không cần quá lo lắng sẽ bị tuyển chọn, thêm vào đó, hồi còn bé nhà bọn họ nghèo rớt mùng tơi, nếu không có chú Lục, dì Lục giúp đỡ, anh sao có thể thuận lợi học xong đại học, khẳng định hiện tại đang ở công trường nào đó làm khuân vác rồi.

Sau khi quyết định, Giang Thánh Tu một lần nữa tập trung tinh thần vào công việc bận rộn.

Lục Tâm Đồng sợ hãi ngồi trên ghế sa lon, với âu phục màu trắng, cô tựa như con thỏ nhỏ lạc đường, đối với hoàn cảnh mới đích thực có cảm giác không an lòng, một đôi mắt trong suốt mang theo đau thương, dường như có biết bao buồn khổ tích tụ.

Cô vốn có được hạnh phúc, không ngờ rằng chỉ trong một buổi chiều cô lại mất đi tất cả mọi thứ.

Hơn nửa tháng trước, cha mẹ cô xảy ra tai nạn xe nghiêm trọng, cha cô chết ngay tại chỗ, mẹ cô bị thương nặng, tại bệnh viện muốn cô báo tin cho vợ chồng nhà họ Giang có giao tình sâu đậm với cha mẹ. Bởi vì nhà cô họ hàng không nhiều lắm, hơn phân nửa đã di dân sang nước ngoài, chỉ còn lại có bà con xa. Vì thế mẹ cô buộc lòng phải phó thác cô cho vợ chồng nhà họ Giang, còn hi vọng cô có thể gả đến nhà bọn họ.

Ngay lập tức cô rất kinh ngạc lại không thể tiếp nhận nổi, nhưng cô không thể từ chối yêu cầu cuối cùng của mẹ, để cho mẹ không hề vướng bận mà đi, buộc lòng cô phải đáp ứng. Nhưng hiện tại, khi bước vào trong nhà chú Giang, dì Giang, gặp mặt ba người con của họ, cô không kiềm nổi sợ sệt.

Không, cô không thể yếu đuối, cô đã đáp ứng mẹ rồi, muốn cho mẹ cùng ba trên trời nhìn thấy cô lấy chồng thật sự hạnh phúc, không cần phải bận tâm cho cô nữa, với lại chú Giang, dì Giang cũng kiên trì muốn cô thành con dâu bọn họ, làm chỗ dựa cho cô lúc cô đau buồn nhất, cô không thể để cho bọn họ thất vọng, gả đến nhà họ Giang dường như là quyết định tốt nhất dành cho cô....

Cô muốn nhanh chóng có được gia đình của riêng mình, không muốn làm một người cô đơn nữa...

“Tâm Đồng, em không cần khẩn trương như thế.” Giang Thánh Khiêm ấm áp nói, anh là anh cả nhà họ Giang, ba mươi mốt tuổi, bất luận về tính cách, thái độ hay khí chất, đều khiến cho mọi người cảm thấy như tắm gió xuân, đúng là đại biểu cho người đàn ông tốt hiện nay.

“Cám ơn.” Lục Tâm Đồng cúi đầu, mái tóc rũ xuống, tóc dài gần như che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Diện mạo của cô lớn lên cũng không tệ lắm, thanh tú động lòng người, mái tóc dài không uốn không nhuộm, với khí chất điềm tĩnh nho nhã, là cô gái ngoan ngoãn điển hình được trưởng bối yêu thích.

“Anh cả, sao anh có thể bình tĩnh như vậy?” Anh hai Giang Thánh Dương ba mươi tuổi có một đôi mắt hoa đào mị hoặc người khác, anh liếc mắt nhanh qua cô, không hề hứng thú mà đẩy bờ vai Giang Thánh Khiêm một cái: “ Chẳng lẽ anh thích cô ấy?”

“Anh dĩ nhiên thích cô ấy rồi, Tâm Đồng tựa như một người em gái đáng yêu.” Giang Thánh Khiêm cười rất lịch sự, đôi mắt dịu dàng không chút gợn sóng.

“Hừm, cũng đã thân thiết kêu Tâm Đồng rồi, anh cả, anh liền hy sinh bản thân, hoàn thành nhiệm vụ tập thể đi thôi!

“Anh không phải nói anh xem Tâm Đồng như em gái sao?”

Lục Tâm Đồng rõ ràng nghe ra, Giang Thánh Khiêm không hề có ý tứ gì đối với cô, Giang Thánh Dương lại càng không cần phải nói, anh cũng không có hứng thú với cô, vậy nhất định là không có cách nào tiến hành cọc hôn sự này, cô rất muốn hoàn thành nguyện vọng của mẹ, nhưng nếu như người ta không thích cô, cô cũng không thể bắt buộc người ta lấy cô được...

“Rõ ràng là tên kia trốn tránh.” Hai anh em tranh cãi với nhau, đến cuối cùng, Giang Thánh Dương rất khinh thường mà xùy một tiếng.

Tên kia? Lục Tâm Đồng nhớ lại bọn họ có ba anh em, nghe thấy hai anh em nói chuyện với nhau cũng rất có thú vị, nếu anh ba lại về, không phải càng náo nhiệt sao? Cô không có anh chị em ruột, không khỏi sinh lòng hâm mộ, mà dưới cái nhìn chăm chăm của cô, hai anh em phải liếc mắt lại.

Cô có phần xấu hổ cúi đầu nói: “Em chỉ là cảm thấy tình cảm anh em các anh thật tốt, nếu như em có anh chị em thì tốt rồi...” Vừa nói, mũi cô cũng vừa có phần chua xót.

Mấy ngày nay cô đều bận xử lý chuyện hậu sự của cha mẹ, một mình một người chịu đựng sự đau thương mất đi người thân, lúc này nếu có anh em bên cạnh để có thể dựa vào và được an ủi thì tốt rồi...

“Tâm Đồng, đừng buồn nữa.” Giang Thánh Khiêm như anh cả xoa đầu cô, trong mắt lộ ra vẻ thông cảm.

“Đúng rồi, em cười lên rất dễ thương, nhanh một chút lấy lại tinh thần nha!” Đôi mắt hoa đào kia của Giang Thánh Dương cũng toát ra sự thông cảm với cô.

Lục Tâm Đồng không khỏi thở dài trong lòng, các anh ấy đều là những người tốt và dịu dàng , nhưng, cô cần một người chồng đồng cảm kết hôn cùng cô sao? Hôn nhân của cô nhất định phải có ân tình tồn tại sao? “Ai da, mẹ đi nấu cơm, các con cứ tự nhiên tán gẫu như vậy đi!” Mẹ Giang đã vụиɠ ŧяộʍ nghe lén từ lâu, xem hai anh em bọn họ an ủi cô, vui mừng không thôi. “Tâm Đồng, con thích ai? Thích ai thì nói thẳng ra, đừng thẹn thùng!”

“Mẹ, A Tu còn chưa về, mẹ không thể để nó chạy trốn đâu!” Giang Thánh Dương kháng nghị mà hét lên, ba anh em phải cùng nhau xuống dưới Địa Ngục, tuyệt không thể lưu lại một người sống một mình.

“Câm miệng.” Mẹ Giang lườm anh một cái, tuy rằng bà quy định cả ba anh em phải có mặt, nếu không thì đoạn tuyệt quan hệ, nhưng nói thật, con thứ hai đào hoa, con thứ ba rất lầm lì, bà sẽ không trông cậy vào hai người bọn hắn sẽ khiến cho Tâm Đồng hạnh phúc đâu, bà muốn giao phó cho con cả, nếu như anh cùng Tâm Đồng có thể vừa lòng nhau thì tốt rồi.

Đúng lúc này, Giang Thánh Tu trở về, ánh mắt mọi người đều đặt ở trên người anh.

“A Tu, em đã trở về.” Giang Thánh Khiêm hô.

“Anh còn tưởng rằng em đã chạy trốn rồi.” Giang Thánh Dương chế giễu nói.

“A Tu, con về muộn.” Mẹ Giang nghiêm mặt nói, thực ra trong lòng rất kinh ngạc, muốn làm cho lão Tam ngoan ngoãn nghe lời trở về là khó nhất, xem ra chiêu thức đoạn tuyệt quan hệ của cô rất hữu dụng, từ nay về sau phải dùng nhiều chiêu này rồi.

“Thật có lỗi, lúc nãy có khách tới phỏng vấn”. Giang Thánh Tu vừa bước vào phòng khách, liền đối diện một ánh mắt có chút xa lạ, chắc là cô gái mà mẹ đã nhắc tới - diện mạo cô thanh tú, giữ lại mái tóc dài, mặc trang phục màu trắng, thoạt nhìn rất giản dị, rất nhu thuận. Cô đang ngước mắt lên nhìn anh, sau khi xem lại rất nhanh cúi đầu, chắc hẳn cô đang lo lắng nên chọn lựa người nào là tốt! Giang Thánh Tu chậm rãi nghĩ.

Từ sau khi Giang Thánh Tu xuất hiện, Lục Tâm Đồng liền nhịn không được mà quan sát anh, thân hình của anh so với hai người anh trai thì có một chút gầy hơn, bộ dạng tuấn tú nhã nhặn, một đôi mắt cũng rất sắc bén, cả người toát ra một cỗ khí thế kiêu ngạo tự phụ, thoạt nhìn không dễ dàng thân cận giống hai người anh trai , nhưng không biết tại sao, cô lại cảm thấy anh thực rất đặc biệt.

Không tự giác mà cô lại theo dõi anh một lúc lâu, cho đến khi đối diện tầm mắt của anh, lòng cô lo sợ, mắc cỡ vội vàng cúi đầu.

“A Tu, nhanh ngồi xuống, chào hỏi cùng Tâm Đồng.”

Giang Thánh Tu nhàn nhạt liếc về phía cô, ở trên người cô dừng lại mấy giây, sau đó ngồi ở chỗ trống phía trước cô.

“Chào anh.” Lục Tâm Đồng không khỏi đỏ mặt một chút, thật kỳ quái, vừa nãy hai người anh trai của anh nhìn cô, cô cũng không có phản ứng lớn như vậy.

Giang Thánh Tu gật đầu một cái lấy lệ.

Thêm Bình Luận