Chương 1: Đức La Duy Nhĩ – ngoại truyện 1 (không liên quan đến cốt truyện chính)

Tuyết lớn bay tán loạn, hoa cỏ đã điêu tàn, rũ xuống.

Khi đó Ngải Lạc Đế mới năm tuổi, đang ngồi trước bếp lò trong phòng, từ nhỏ nàng đã sống trong cẩm y ngọc thực, sớm đã quen kiêu căng ngạo mạn với hạ nhân, ương ngạnh.

Nàng không chịu ngồi yên, để hầu gái giúp nàng phủ thêm áo khoác, ôm nàng đến đình viện tản bộ.

Ở cuối hành lang rất dài, nàng thấy một thiếu niên tóc bạc chạy tới bên này, lần đầu tiên Ngải Lạc Đế nhìn thấy màu tóc kỳ quái như thế, nàng tò mò cực kỳ, bảo hầu gái gọi thiếu niên kia dừng lại.

“Màu tóc của ngươi thật là kỳ quái, còn có quần áo của ngươi nữa, trên tay dơ muốn chết, bình thường ngươi không tắm rửa sao? Ngươi đang làm gì thế? Tên là gì? Chẳng lẽ là ăn trộm à?”

Thiếu niên thở hổn hển, cúi đầu không để người ta nhìn thấy đôi mắt, mái tóc trắng bạc vô cùng lóa mắt, quần áo trên người rách nát nhìn không sót thứ gì, trong mùa đông cực kỳ rét lạnh này chắc chắn hắn đã chịu không ít khổ cực.

Hầu gái ôm Ngải Lạc Đế nhìn thấy cũng đau lòng, hiện giờ công chúa còn chế nhạo hắn như vậy, trong lòng hắn chắc chắn rất tổn thương...

Hắn nắm chặt nắm tay, lắp bắp nhỏ giọng nói: “Không... Không phải ăn trộm, ta... Ta là…”

“Đức La Duy Nhĩ.... Ta tên là Đức La Duy Nhĩ.”

Bởi vì màu tóc, những người khác luôn kết bè bắt nạt hắn, hắn biết thiếu nữ trước mắt này là ai, công chúa đế quốc, không thể trêu vào... Nghe nói nàng ngang ngược ương ngạnh, không nói đạo lý, còn ngược đãi hạ nhân, hắn không muốn để công chúa nhìn thấy mặt mình, tốt nhất là đừng để nàng nhớ kỹ hắn.

Nhưng thực tế lại luôn đi ngược với mong ước, Ngải Lạc Đế đã đi tới trước mặt hắn, vì hắn cúi đầu, Ngải Lạc Đế cũng chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu thiếu niên này, nàng không kiên nhẫn vươn tay bóp chặt cằm hắn nâng mặt hắn lên.

“Tròng mắt màu đỏ? Ngươi sống thế nào thế, mặt cũng bẩn như vậy, ngươi muốn thối chết ta sao? Một chút dáng hình con người cũng không có.”

Đức La Duy Nhĩ nghe được liên tiếp mấy câu hạ nhục hắn, trong lòng không khỏi càng thêm tự ti, hắn chán ghét tròng mắt cùng màu tóc của mình, nếu có thể, hắn mong mình giống như người bình thường, có một gia đình bình thường, bề ngoài bình thường, cả đời bình thường... Chứ không phải vừa sinh ra đã biến thành cô nhi.

Hắn càng nghĩ nhiều, nước mắt càng không biết cố gắng mà chảy ra.

“Ngươi khóc cái gì? Không phải ta chỉ nói ngươi vài câu thôi sao, phụ thân ta nói nam tử không thể khóc, đó là tượng trưng cho sự yếu ớt, thật là, sao ngươi giống đệ đệ của ta thế, phiền muốn chết.”

Nàng quay đầu ra lệnh cho hầu gái: “Đi tắm rửa cho Đức La gì đó này chút đi, đổi quần áo khác đưa đến phòng ta.”

Xem ra công chúa lại nhàm chán rồi... Hầu gái bất đắc dĩ nói: “Vâng, công chúa.”

...

Hắn thật cẩn thận kéo cửa phòng ra liền nghe thấy thanh âm chói tai của Ngải Lạc Đế: “Sao lại chậm như vậy! Về sau ta kêu ngươi lại đây cần phải chạy tới có biết chưa! Bằng không đừng nghĩ ăn cơm!”

Đức La Duy Nhĩ nhanh chóng chạy đến bên người nàng quỳ xuống: “Vâng... vâng công chúa.”

“Ngươi làm gì vậy? Ta bảo ngươi quỳ à!”

“Hả...” Không đợi hắn phản ứng, Ngải Lạc Đế đã dùng sức trâu kéo hắn đến trên sô pha.

Thiếu nữ dịch mông sát vào hắn, mặt cũng ghé vào, cách hắn chỉ chừng 3 centimet, hắn lui không thể lui, căng thẳng đến một cử động nhỏ cũng không dám.

“Cuối cùng cũng không còn thối rồi, ta phải lại thêm một điều nữa, trước khi chạy đến trước mặt ta phải tắm rửa sạch sẽ đấy.”

Đôi tay Ngải Lạc Đế chợt nâng gương mặt không chút thịt của hắn lên, cẩn thận nhìn hắn, trong vô thức gương mặt vốn trắng trẻo chợt chuyển sang ửng đỏ: “Tuy bề ngoài ngươi kỳ quái nhưng cũng không tồi, đôi mắt tựa như đá hồng ngọc vậy… Nếu lấy ra tặng cho ta thì tốt rồi.”

Lần đầu tiên có người so sánh đôi mắt của hắn với đá quý, trái tim hắn đập nhanh một cách kỳ quái, cho dù câu cuối nàng muốn đào mắt hắn ra nhưng hắn dường như không nghe được, trong đầu chỉ quẩn quanh một câu này.

Nhưng nhớ tới đầu tóc trắng quái thai của mình, cảm giác tự ti lại thổi đến: “Công chúa, ta rất bẩn... ngài vẫn nên đừng chạm vào ta, những người khác đều nói ta là do yêu quái sinh ra... Ta cũng nghĩ vậy, có lẽ toàn bộ đế quốc cũng chỉ có ta là có mái tóc bạc.”

Ngải Lạc Đế thô bạo nhéo cần cổ màu trắng của hắn: “Yêu quái sinh ra? Thật thần kỳ, chẳng lẽ yêu quái có tóc bạc à, yêu quái thật hạnh phúc, tóc đẹp như vậy, hệt như tơ lụa, dệt trên váy ta chắc chắn ta sẽ xinh đẹp nhất trên đế quốc.”

Đức La Duy Nhĩ nhỏ giọng nói thầm: “Tơ... Xinh đẹp?”

“Không nói nhiều lời, từ nay về sau ngươi chính là nam phó của riêng ta, có nghe hay không, ta nói cái gì ngươi đều phải nghe theo, bảo ngươi làm cái gì thì làm, bằng không ta sẽ ném ngươi đến cánh rừng bên ngoài cho dã thú ăn!”