Sáng sớm, đồng hồ báo thức vang lên, Kim Vũ Thư giãy dụa tỉnh dậy, đầu có chút đau nhức, biểu hiện của say rượu.
Chờ ý thức tỉnh táo lại một chút, muốn ngồi dậy, lại phát hiện một vòng tay ấm áp đang giam cầm chính mình, gương mặt đẹp trai của Tuân Hàn đang dán tại trước mặt, làm cô không nhịn được hét lên.
"A! tại sao anh lại ở trên giường của tôi?"
"Bảo bối, sáng sớm hét lớn tiếng như vậy làm gì? Tối qua hét không đủ?"
Ký ức say rượu hôm qua ùa về, bắt đầu chen chúc ở trong đầu!
"Anh cái đồ khốn nạn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!"
Nói xong, đấm lên ngực Tuân Hàn một cái!
Tuân Hàn không tránh, chịu một đấm sau đó xoay người đè lên cô, ôm cô thật chặt.
"Bảo bối, tôi nguyện ý phụ trách, làm bạn gái tôi, có được hay không?"
Kim Vũ Thư nghe được anh nói như vậy, liền choáng váng tại chỗ, không biết nên làm như thế nào.
"Chúng ta. . . Quen biết. . . Còn chưa được bao lâu?"
"Vậy muốn bao lâu thì đủ hửm?
Kim Vũ Thư nghiêm túc nhìn vào mắt anh:"Anh thích tôi vì cái gì? Tại sao muốn tôi làm bạn gái anh?"
Tuân Hàn nhìn cô, suy nghĩ một chút:"Thích em thẳng thắn, hồn nhiên, không làm bộ, thich sự tươi sáng của em, sự lạc quan của em, cũng thừa nhận tôi thích vẻ bề ngoài của em, thân hình của em, tiểu huyệt của em."
Kim Vũ Thư lúc đầu có chút rung động, nghe được câu cuối cùng, trợn trắng mắt, dùng sức muốn đẩy cái người vô lại đang đè trên người mình ra!
"Anh chỉ là đến với tôi một người chưa có kinh nghiệm gì, cảm thấy rất mới mẻ mà thôi đúng không? Sau một thời gian liền chán."
"Tôi không cảm thấy tôi sẽ chán! Em luôn luôn mang đến cho tôi kinh hỉ, giống như lần này tôi phát hiện em sẽ pha chế rượu."
"Lại nói, tôi không cách nào đồng ý anh, tôi cảm thấy hai bên không đủ quen thuộc."
"Chúng ta đều đã ngủ qua hai lần rồi? Còn không quen?"
Tuân Hàn giọng điệu có chút không vui, Kim Vũ Thư cảm nhận được phân thân của anh, lại cứng rắn gào thét rồi.
"Lần thứ nhất. . . Chỉ là tình một đêm trong hộp đêm mà thôi. . ."
"Vậy tối hôm qua thì sao? Em nguyện ý để tôi tới nhà em, đối với tôi thật không có bất kỳ suy nghĩ gì sao?"
"Tôi. . . Không biết. . . Tôi chưa từng yêu đương qua, tôi không biết thích một người là cảm giác gì. . ."
"Vậy chúng ta thử kết giao ba tháng trước, được không? Nếu như em cảm thấy đối với tôi không có cảm giác nào, tôi sẽ buông tay."
"Ba tháng ư. . .?"
"Ừm, không đủ lâu sao? Trong lúc quen nhau, tôi cam đoan chỉ có một người phụ nữ là em, tuyệt sẽ không có bất kỳ bạn tình, hay tình một đêm nào, điện thoại di động cũng tuỳ lúc để em kiểm tra, em cảm thấy thế nào?"
Kim Vũ Thư người đàn ông đang đè trên người mình, nghĩ lại, kết giao ba tháng, hình như cũng không lỗ, đẹp trai như vậy, vóc dáng lại đẹp, lại giữ bản thân trong sạch vì bạn người như vậy tìm ở đâu?
"Được, tôi đồng ý với anh, kết giao ba tháng, điện thoại di động của tôi cũng có thể cho anh kiểm tra, trong thời điểm này tôi cũng sẽ không theo hội chị em tốt đi hộp đêm."
"Anh thật vui vẻ bảo bối!"
Tuân Hàn ôm chặt cô, hôn lên, nụ hôn tỉ mỉ kéo dài.
Cảm giác Tuân Hàn lại nhịn không được muốn tách chân cô ra, Kim Vũ Thư tranh thủ thời gian ngăn cản, nói phải đi làm rồi, đυ. tiếp nữa sẽ không kịp!
Tuân Hàn đành phải nhin xuống, vọt vào phòng tắm tắm ngước lạnh, rửa mặt xong đưa Kim Vũ Thư đi làm, rồi tự mình tới chỗ làm, trên đường đi nụ cười vui vẻ đều treo trên mặt, lúc đi vào công ty, tất cả mọi người tưởng là tổng giám đốc điên rồi.
Lúc ăn sáng ở cục cảnh sát Kim Vũ Thư, bỗng nhiên nghĩ đến, đối với Tuân Hàn không quá hiểu rõ, liền gửi tin nhắn hỏi nghề nghiệp của anh?
Không nghĩ tới Tuân Hàn trực tiếp chụp giấy chứng minh cho cô nói:"Em không phải là cảnh sát sao?Dùng chứng minh thư của anh kiểm tra đi! Tư liệu rõ ràng nhất."