Chương 43: Làm nữ nhân ỷ lại, cũng không tồi

Đi qua hầu hạ?

Mộ Thiển Thiển chớp chớp đôi mắt to ngập nước, nàng nhất thời do dự không muốn đi tới.

"Không muốn ở trong này hầu hạ là muốn đi Từ Ninh Cung hầu hạ những nam nhân khác?"

Đông Lăng Mặc duy trì quan sát bộ dạng sững sờ của nữ nhân này, nhìn đến bộ mặt ngốc nghếch ấy, hắn lại không có nữa điểm phản cảm, ngược lại, hình như có một chút... đáng yêu. Tuy rằng, hắn kì thật không biết hai chữ đáng yêu này làm sao có thể bật ra từ đầu mình.

Mộ Thiển Thiển đứng hình một lúc lâu mới phản ứng lại câu nói của hắn. Ở trong này hầu hạ hắn, sẽ không cần đi Từ Ninh Cung hầu hạ nam nhân khác, nói như vậy... Nàng không cần phải đến Từ Ninh Cung báo danh?

Khuôn mặt đột nhiên sáng ngời, không cần suy nghĩ nàng lập tức xông đến, dứt khoát ngồi lên người hắn. Nhưng, ngồi lên rồi nàng mới ý thức được, hình như... hầu hạ người khác tựa hồ không phải như vậy. Nàng không có kinh nghiệm, căn bản không hiểu.

"Thực xin lỗi... ta có chút, có chút kích động."

Nàng vừa định bước xuống thì bàn tay to của nam nhân nào đó đã khóa chặc trên hông nàng, khiến nàng không có chỗ trốn.

"Hầu gia..."

"Cứ như vậy, để ta xoa."

Hắn nhắm mắt lại, cánh tay vẫn như cũ ở bên hông nàng, nhưng trừ việc đó lại không có hành động nào khác.

Mộ Thiển Thiển thở ra một hơi, nghĩ nghĩ một chút liền vươn ngón tay dài giúp hắn xoa huyệt thái dương. Mặc dù hắn bảo nàng ở lại nhưng nàng vẫn có chút lo lắng, không biết qua bao lâu, rốt cục nhịn không được, nàng liền hỏi hắn: "Thái hậu bên kia..."

"Không tin ta?" Đông Lăng Mặc mắt vẫn nhắm nhưng thanh âm bắt đầu hơi lạnh.

Mộ Thiển Thiển vội trả lời: "Không phải!"

Nàng lúc này không biết nên nói gì, tay vẫn như cũ, không nặng không nhẹ giúp hắn xoa huyệt thái dương, nghĩ đến tình hình bên Từ Ninh Cung, nàng thật vẫn có chút không yên lòng.

Bỗng nhiên, thân hình thất kinh, cả người bị hắn xoay ngược lại, nàng theo bản năng chống tay trên ngực hắn. Thanh âm trầm thấp đầy từ tính của Đông Lăng Mặc từ đỉnh đầu vang lên: "Ta mệt mỏi, bồi ta ngủ, đợi lát nữa tỉnh dậy sẽ dùng bữa."

"Hầu gia..."

"Ta cam đoan lão thái bà sẽ không vì chuyện này mà đến tìm ngươi gây phiền phức."

Mộ Thiển Thiển không nói nữa, suy nghĩ một chút, liền an tâm gối đầu lên cánh tay hắn, nhắm mắt lại.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới, đêm nay hắn tựa hồ luôn xưng "ta" mà không phải là "bản hầu", vừa rồi hắn còn cam đoan... Như vậy, thật có cảm giác an toàn, có hương vị của nam nhân. Thân mình không biết vì cái gì chủ động rút vào trong lòng hắn. Đông Lăng Mặc vẫn còn chưa ngủ, khẽ vươn tay nắm thắc lưng nàng, nhẹ nhàng đẩy ra, không cho nàng cơ hội đυ.ng vào côn ŧᏂịŧ nóng bỏng đang khởi binh tạo phản của hắn.

Trên thực tế, hắn rất muốn nàng... Nhưng hắn lại có một chút tiếc nuối cảm giác an bình hiện tại. Bởi vì chút cảm giác an bình này, lại có nàng ngủ bên cạnh khiến hắn tình nguyện khắc chế du͙© vọиɠ, không muốn đánh vỡ khoảnh khắc ấm áp, tuyệt đẹp này.

Để một nữ nhân ỷ lại... tư vị thật không tệ!