Mộ Thiển Thiển tỉnh lại lần nữa, đã là lúc mặt trời lặn.
Ký ức trước khi ngất xỉu ùa về, lúc này không bị mê tình hương khống chế, ý thức của nàng đã hoàn toàn thanh tỉnh lại.
Làm ta...... làm ta từ phía sau...... Cường bạo ta...... Cầu xin ngươi, Tử Câm, mau làm ta......
Nàng nhắm mắt lại, giữa hai chân có đau nhức, cũng không bằng đau đớn trong lòng, từ khi nào, nàng lại trở nên da^ʍ tiện phóng đãng như thế?
Đến nơi này mới có hai ngày thôi, hai ngàyngắn ngủi, không chỉ thân phận, mà còn cả thân thể và chính nàng cũng thay đổi.
Nàng trở nên thật đáng sợ......
"Là do bị mê tình hương khống chế, không phải lỗi của ngươi, sau này sẽ đỡ hơn nhiều."
Tiếng nói dễ nghe truyền đến từ mép giường, nàng hơi hơi nghiêng đầu nhìn qua, Hách Liên Tử Câm đã ăn mặc chỉnh tề, đứng ở đó, nhìn nàng.
Thanh âm có vài phần dịu dàng, nhưng, ánh mắt hắn nhìn nàng lại bình tĩnh không gợn sóng. Nam nhân vừa cùng nàng điên loan đảo phượng, liều chết triền miên trên giường đó, giờ lại chẳng khác kẻ xa lạ là bao.
Mộ Thiển Thiển theo bản năng muốn ôm chăn sát vào người, nhưng khổ nỗi tay chân đều không nhấc lên nổi, mí mắt cũng ngày càng nặng.
Hách Liên Tử Câm buông chén thuốc trong tay ra, cúi người xuống muốn nâng nàng dậy, thấy nàng tránh né, hắn lãnh đạm nói: "Ngươi dù gì cũng là nương tử của ta, đã bái đường thành thân rồi, dù có muốn ngươi cũng là chuyện bình thường, có gì mà hoảng sợ?"
"Ngươi thích ta sao?" Mộ Thiển Thiển vừa hỏi xong đã cảm thấy hối hận, Thất công chúa là người như thế nào? Người như vậy làm gì có ai thích? Bọn họ ở trong công chúa phủ là có mục đích riêng, tuyệt đối không phải vì nàng.
Chính là, không thích nàng lại muốn nàng...... Chẳng lẽ nam nhân thời đại này cũng sống thoáng như vậy sao?
Hách Liên Tử Câm quả nhiên không muốn trả lời, bế nàng lên, để nàng dựa vào ngực mình, hắn kề chén thuốc lại gần bên môi nàng: "Thân thể của ngươi đã hấp thu phần lớn Mê tình hương rồi, lúc này không có cách nào trừ tận gốc ngay lập tức, chỉ có thể uống thuốc đem nó áp chế."
"Có thể áp chế nó mãi mãi được không?" Nàng quay đầu, giương mắt nhìn hắn.
"Không thể." Một khi bị kí©h thí©ɧ, dược tính liền sẽ từ từ có hiệu lực, chuyện này cần có thời gian, hắn nói: "Ta sẽ nghĩ cách cứu ngươi, đừng lo lắng."
Mộ Thiển Thiển không nói cái gì, chỉ cúi đầu ngoan ngoãn uống thuốc, thuốc rất đắng, nhưng không muốn bản thân trở nên dâʍ đãиɠ như vậy, nàng vẫn nhắm mắt, nỗ lực nuốt xuống.
Bộ dạng ngoan ngoãn lại đầy ủy khuất này, vậy mà lại làm Hách Liên Tử Câm đau lòng kỳ lạ, Thất công chúa trước đây, có bao giờ nhu thuận lại ngoan ngoãn như này?
Nàng nói nàng là Mộ Thiển Thiển, lại không phải Thất công chúa, lời này...... Có thể tin hay không?
Thiển Thiển nghĩ rằng hai người họ ở chung sẽ rất khó xử, nhưng không biết vì sao, dựa vào l*иg ngực của hắn, ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt trên người hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, khi trong đầu đã quên những hình ảnh điên loan đảo phượng kia, vậy mà lại cảm nhận được chút an tĩnh, yên bình khó nói.
Một cảm giác năm tháng tĩnh hảo*, hy vọng lúc này, thời gian vĩnh viễn dừng lại, vĩnh viễn, đừng để nàng phải mở mắt ra, đối mặt với thế giới điên cuồng trước mắt.
*: Ta hiểu nôm na là thời gian an bình lắng đọng lại