Nàng không mặc quần áo......
Mộ Thiển Thiển vừa cúi đầu, đã bị một màn trước mắt hù sợ.
Quần áo...... Sao nàng lại không mặc gì vậy? Không chỉ lộ ngực, mà ngay cả hoa huyệt giữa hai chân......
Trên âʍ ɦộ của nàng chẳng có tí lông nào, vì vậy, cho dù miệng huyệt đóng chặt, vẫn có thểnhìn thấy hoa môi hồng phấn.
Không kịp thét chói tai, nàng luống cuống muốn đem chăn che lại thân thể, lại bỗng dưng bị người khác nắm chặt lấy tay nhỏ.
"Đừng!" Không biết có phải bị Đông Lăng dọa sợ hay không, khi Hách Liên Tử Câm cầm lấy tay nàng, nàng liền hét lên theo bản năng.
"Đừng nhúc nhích." Ánh mắt của Hách Liên Tử Câm dừng lại trên thân hình đầy dấu vết xanh tím của nàng, đáy mắt dần dần đen lại.
"Đừng nhìn!" Mộ Thiển Thiển sợ đến mức lập tức đưa tay khác cầm lấy một cái chăn khác lôi lại, nhưng lại tiếp tục bị Hách Liên Tử Câm cầm lấy.
Hách Liên Tử Câm nhẹ nhàng đẩy, dễ dàng đẩy ngã Mộ Thiển Thiển ở trên giường, hắn cúi đầu xuống, trong nháy mắt đã tới sát người nàng.
Mộ Thiển Thiển sợ tới mức lập tức nhắm mắt lại mắt, đôi tay không động đậy được, chỉ có thể quay đầu đi, cực lực tránh né.
Tưởng rằng hắn muốn hôn nàng,ai ngờ hắn chỉ cuối người, ngửi thử hương vị trên người nàng.
Khi Mộ Thiển Thiển mở mắt ra, Hách Liên Tử Câm đang hửi ở ngực nàng, cái mũi gần như vậy, ngay cả hơi thở phả ra, nhũ hoa mẫn cảm cũng có thể cảm nhận được.
Có chút nóng, chút ngứa, có một loại...... cảm giác tê dại kỳ lạ......
"Ân......" Thân thể cảm thấy khô nóng một cách khó hiểu, giống như động dục vậy, nháy mắt đã cảm thấy hoa huyệt hơi ươn ướt.
Sao lại như vậy? Chỉ là bị nam nhân nhìn, bị hơi thở của hắn phả một chút, nàng liền...... Liền ướt, tại sao? Chuyện này quả thật quá dâʍ đãиɠ!
Nàng không tin chính mình sẽ trở nên da^ʍ tiện như vậy, nhưng mà, khi chóp mũi của Hách Liên Tử Câm trượt xuống một đường theo bụng nhỏ của nàng, dừng lại ở trước hoa huyệt của nàng ngửi một chút, thân hình nàng liền mềm nhũn, nhịn không đucợ rên lên một tiếng.
"Đ...... Đừng mà." Biếи ŧɦái! Rõ ràng diện mạo như tiên, vậy là lại làm ra việc đáng khinh như vậy? Ngửi thân thể của nàng? Nàng không phải hoa, cũng chẳng phải đồ ăn, sao hắn dám làm như vậy?
"Ai đã hạ mê tình hương trên người ngươi?" Lúc Mộ Thiển Thiển vừa xấu hổ lại vừa tức giận, Hách Liên Tử Câm bỗng nhiên ngẩng đầu từ giữa hai chân nàng, buông ra tay nàng, bàn tay to ôm lấy eo liễu của nàng, ánh mắt có chút không vui nhìn thẳng mặt nàng.
Hắn trầm giọng hỏi: "Đặt trong hoa huyệt? Tiệc sinh nhật đêm nay, các nàng liền tính đưa ngươi như vậy tới hầu hạ bọn ta sao?"
Ngón tay dài mang theo một sợi mật dịch từ trong hoa huyệt, đưa lên chóp mũi ngửi, độ ấm trong đáy mắt chợt giảm xuống: "Có biết loại thuốc này rất độc hay không? Nếu dùng nhiều, cả đời này ngươi lại không có khả năng thụ thai được nữa! Vì để chúng ta cam tâm tình nguyện ở lại Phủ công chúa, đến chuyện này ngươi cũng nguyện ý làm sao?"