"Không nghĩ tới tình cảm vợ chồng của các con lại mặn nồng như thế. Chấn Ngôn đâu? mẹ muốn cám ơn nó đã tặng cho mẹ vòng tay." Đỗ Giản Mỹ Tú lấm lét nhìn trái phải trong chốc lát.
"Anh ấy đang tắm, lập tức xuống."
"Nó không xuống cũng tốt, thấy mẹ lại không nói lời nào, âm trầm giống như quỷ." Đỗ Giản Mỹ Tú hạ thấp giọng nói.
"Mẹ! Anh ấy không giỏi xã giao mà thôi. Lần gặp mẹ lúc trước, cũng chưa có một lần thất lễ." Đỗ Nhược Đồng không vui sưng mặt lên.
"Tốt lắm, tốt lắm, không nói những chuyện không vui kia. Bạn bè của ba con là Mike từ nước mỹ mới trở lại, nói muốn tìm con cùng ăn cơm." Đỗ Giản Mỹ Tú cầm lấy tay cô, vòng tay Phỉ Thúy Quan Chấn đung đưa lấp lánh ánh sáng ở cổ tay.
Tâm Đỗ Nhược Đồng chợt lạnh, cuối cùng cũng biết mẫu thân tại sao tới cửa bái phóng(kính cẩn,thăm hỏi). Bởi vì mẹ tự biết không có cách nào ở trong điện thoại để cho cô có thể đáp ứng có mặt, cho nên mới phải muốn đối mặt nói cùng cô.
"Mẹ, con không đi, con bây giờ đã kết hôn." Đỗ Nhược Đồng cự tuyệt.
"Kết hôn cùng ăn cơm là hai chuyện khác nhau. Kết hôn, vẫn có thể có bạn bè!" Đỗ Giản Mỹ Tú lấy lòng cười.
"Mẹ biết rõ Mike đối với con có ý tứ, làm sao mẹ còn nói những lời như vậy? Mẹ lại nhận cái gì của Mike có phải hay không?" Cô hoài nghi nhìn mẹ.
"Mike mang túi sách Hermes(1 hãng túi nổi tiếng) đến tặng mẹ, nói phải đặt 1~2 năm mới có . Đó là tâm ý của nó, mẹ không nhận không được ——"
"Mẹ, con không muốn nói những lời nói khó nghe." Đỗ Nhược Đồng không khách khí cắt đứt lời nói của bà..., trực tiếp quay đầu lại.
"Mẹ chỉ là muốn nghĩ tốt thầm nghĩ tìm con ra ngoài ăn cơm, con bày cái gì sắc mặt cho mẹ xem, coi như mẹ thuận tiện tới hàn huyên với con một chút, hai mẹ con tâm sự cũng không được sao?" Đỗ Giản Mỹ Tú thấy nữ nhi lại muốn mở miệng dạy dỗ người, vội vàng thay đổi đề tài, thần thần bí bí mà đối với cô nói: "Đúng rồi, tối mai có tiệc, bác sĩ La Gia Lệ cũng sẽ đến."
"La Gia Lệ? Tại sao cô ấy cũng sẽ đến?" Đỗ Nhược Đồng hơi nhếch môi, đối với cái tên đó vẫn thật là ghét.
"Cô ta cùng tiên sinh Mike là bạn học thời đại học." Đỗ Giản Mỹ Tú lấm lét nhìn trái phải dưới, thấy bốn bề vắng lặng liền hạ thấp giọng nói: "Mẹ nghe đám phụ nữ, bạn bè của mẹ nói, La Gia Lệ chung quanh cùng con khoe khoang, cô ta cùng Quan Chấn Ngôn từng có một đoạn tình, là cô ta không cần Quan Chấn Ngôn, hắn mới cưới con. Đây là chuyện gì xảy ra?"
Đỗ Nhược Đồng đưa bàn tay đè ở dưới đùi, tránh cho mình nắm chặt quả đấm."Tốt, tối mai con cùng đi với mẹ." Cô muốn đi gặp lại La Gia Lệ. Cô sẽ không cho La Gia Lệ bất kì lời nói phỉ báng Quan Chấn Ngôn, không có gì sánh kịp với hắn!
"Ai da, mẹ cũng biết con sẽ không làm mẹ thất vọng, buổi tối, Mike nhất định sẽ thật cao hứng . Tên kia không lấy được con nhưng vẫn không từ bỏ ý định, không có có việc gì liền hỏi thăm tin tức của con ——" Đỗ Giản Mỹ Tú vừa mở miệng, không nhịn được liền giương cao âm lượng.
"Mẹ! Con đáp ứng đi với mẹ, mẹ đừng nói nữa, con không thích nghe những thứ này."
Đỗ Giản Mỹ Tú im bặt, nụ cười đột nhiên cứng ở trên mặt.
Khuôn mặt Quan Chấn Ngôn âm trầm, xuất hiện ở cửa phòng khách.
"Mẹ." Hắn thấp giọng kêu một tiếng.
"Xuống lầu rồi sao?" Đỗ Nhược Đồng cười đi về phía hắn, rất tự nhiên khoác cánh tay hắn.
Quan Chấn Ngôn yên lặng nhìn cô, đôi mắt lạnh lẽo không lộ ra bất kì tâm tình gì
"Chấn Ngôn, mẹ là tới cám ơn con đã tặng cho mẹ vòng tay Phỉ Thúy này , tất cả mọi người đều khen mẹ có con rể hiếu thuận." Đỗ Giản Mỹ Tú đảo miệng, cố gắng cười một cách tự nhiên.
Quan Chấn Ngôn không nói gì, Đỗ Nhược Đồng lo lắng đưa mắt nhìn hắn.
"Mẹ là tới tìm Nhược Đồng, tối mai theo mẹ đi tham gia một bữa tiệc, bạn bè. . . . "
"Em muốn đi sao?" Quan Chấn Ngôn không để ý Đỗ Giản Mỹ Tú, ánh mắt lạnh lẽo thâm trầm nhìn Đỗ Nhược Đồng.
"Đúng." Bởi vì có La Gia Lệ.
Quan Chấn Ngôn vừa nghe, tròng mắt lập tức bắn ra tia gϊếŧ người. Hắn trừng mắt nhìn Đỗ Nhược Đồng, gân xanh dữ tợn ở cổ nổi lên. Một cỗ tức giận từ cơ thể hắn vọt lên, hắn giống như một trái bom, chạm vào có thể nổ ngay, một chút xíu gió thổi cỏ lay, cũng sẽ đưa tới thương vong nặng nề.
Đỗ Nhược Đồng nhìn hắn mang theo sự giận dữ, dĩ nhiên cô biết hắn đang mất hứng, nhưng cô không biết đến tột cùng là hắn mất hứng cái gì?
"Anh có muốn đi cùng mẹ con em không?" Cô ngửa đầu nhìn hắn, bàn tay đều dính vào trên cánh tay của hắn.
" Cái đó không có cần thiết." Quan Chấn Ngôn cố gắng không đẩy tay cô ra, bởi vì không muốn làm cho mẹ cô cho rằng tình cảm vợ chồng của bọn họ không tốt.
"Mẹ, chúng con có chút việc, mẹ chờ con một lát." Không muốn lại bị hỉ nộ vô thường của hắn ảnh hưởng, Đỗ Nhược Đồng kéo lấy bàn tay Quan Chấn Ngôn, không nói lời gì liền kéo hắn đến phòng ăn.
Quan Chấn Ngôn vừa thấy không có ai, lập tức liền kéo tay cô ra, đứng một góc cách xa cô nhất.
Đỗ Nhược Đồng sửng sốt, kinh ngạc nhìn hắn, ngay cả nhìn hắn cũng không liếc nhìn cô một cái.
"Anh có phải hiểu lầm chuyện gì hay không? Vậy anh nghe được cái gì?" Hắn nghe được tin tức của La Gia Lệ sao?
"Em lo lắng anh hiểu lầm cái gì? Sợ anh nghe đến cái gì?" Cánh tay Quan Chấn Ngôn khoanh ở trước ngực, thanh âm lạnh lẽo, tư thái nói chuyện giống như tùy thời đều có thể nhào tới trước, cắn bất kỳ người nào phản bội Quỷ Vương.
"Em không muốn đi gặp Mike ." Thanh âm của cô mềm xuống, phỏng đoán hắn để ý có thể là chuyện này.
"Mike là ai?" Lời nói châm chọc của Quan Chấn Ngôn hỏi ngược lại. Quả thật hắn nghe được một phần đối thoại giữa cô cùng mẹ.
“Mẹ cũng biết con sẽ không làm ẹm thất vọng”, “Mike nhất định sẽ thật cao hứng”. “Tên kia không lấy được con nhưng vẫn không từ bỏ ý định, không có có việc gì liền hỏi thăm tin tức của con ——". . . . .
Lời nói của mẹ cô giống như kim châm đâm vào tim hắn, máu tươi của hắn chảy ra.
Ác ma tự ti lần nữa từ chỗ sâu trong tâm hồn hắn nhẹ nhàng ra ngoài, không khách khí chút nào chiếm cứ mặt mũi của hắn.
Quan Chấn Ngôn liều mạng trừng mắt nhìn sàn nhà, sắc mặt một hồi xanh trắng.
Sao cô lại đáp ứng lời mời kia? Rõ ràng mẹ của cô muốn đem cô đẩy đến bên người Mike!
"Nhìn em——" Đỗ Nhược Đồng nghĩ bắt tầm mắt của hắn, nhưng ánh mắt hắn vẫn thủy chung đặt ở sau vai cô."Nếu như anh không nghĩ muốn cho em tham gia buổi tiệc ngày mai, làm ơn nói cho em biết”
Quan Chấn Ngôn một câu cũng không nói.
"Em nói lại một lần nữa —— em không phải là vì Mike mới đi! Nếu như mà em đối với hắn có hứng thú, ban đầu đã sớm gả cho hắn rồi !" Đỗ Nhược Đồng dùng kiên nhẫn cuối cùng của cô, ôn tồn nói.
"Ai biết được? Em đã thay đổi." Quan Chấn Ngôn hoàn toàn không có cách nào ngăn cản được lời nói cay nghiệt.
"Quan Chấn Ngôn!" Sự tức giận chợt đánh úp tới Đỗ Nhược Đồng, cô tức giận tới tứ chi phát run, lời phản bác cũng không nói ra được.
Trừng mắt hắn, nét mặt không chút máu dựa vào vách tường.
"Thu hồi lời của anh." Cô nói nhỏ, hoài nghi hiện tại mình đứng không phải trên mặt đất mà là lòng của mình.
"Cần gì chứ? Có lẽ sớm muộn gì câu nói kia cũng được kiểm chứng ." Quan Chấn Ngôn không phát hiện ra cô cái gì không đúng, bởi vì tức giận đang rực cháy mà hắn thủy chung không nhìn cô một cái.
Hắn sải bước đi ra ngoài phòng ăn, đi tới cửa trước đè xuống tiếng nói điện thoại "Vương thúc, cháu muốn ra ngoài."
‘‘ Anh đi đâu? Đã trễ rồi." tâm Đỗ Nhược Đồng hoảng hốt, cắn răng chống lên một tia hơi sức cuối cùng, đuổi theo.
"Bỏ bớt bộ dạng làm bộ làm tịch của em đi, đem trò diễn của em đến hôm nay thôi." Quan Chấn Ngôn lạnh lùng cười một tiếng, vẫn không có nhìn cô, bước nhanh ra khỏi cửa.