"Không phải." Cô nghiêm trang nói, cũng rất mau đưa tay xoa nhẹ tóc hắn."Ngoan, nhanh lên một chút, nha!"
Quan Chân Ngôn nhíu mày lại, Đỗ Nhược Đồng thừa dịp hắn vẫn còn kinh ngạc thì cười nhảy ra khỏi người hắn.
"Em đi xuống trước." Đỗ Nhược Đồng tươi cười liếc hắn một cái, đi ra khỏi cửa phòng.
Cửa nhẹ nhàng bị đóng.
Quan Chấn Ngôn vẫn đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn cửa.
Hắn không tự nguyện mở miệng thừa nhận nhưng cô cùng người khác quả là khác nhau. Cô khiến hắn sinh ra cảm giác được người khác quý trọng.
Quan Chấn Ngôn đi tới trước bàn đọc sách, mở lịch làm việc ra, muốn tìm bên trong mấy ngày trống.
Hắn thiếu cô một tuần trăng mật.
Nếu như đêm tân hôn tránh không khỏi thân mật, ít nhất ở nước ngoài so với trong nước tâm tình của hắn sẽ tự tại hơn.
Huống chi, hắn hiện tại nguyện ý tin tưởng Đỗ Nhược Đồng sẽ không giống La Gia Lệ năm đó, loại nữ nhân khẩu phật tâm xà.
Cánh cửa trong trái tim hắn đã bị đóng nhiều năm, Đỗ Nhược Đồng đã dùng chính tâm hồn là dầu mỡ để tra vào cánh cửa khiến trái tim hắn lại lần nữa mở ra.
Hi vọng trong những ngày sau này, ngàn vạn lần đừng để hắn thất vọng!
Cốc cốc.
"Là em." Cô ở ngoài cửa kêu lên.
"Vào đi." Hắn nói, bên môi như cũ mang theo nụ cười yếu ớt.
Đỗ Nhược Đồng thò nửa người vào, dịu dàng hỏi: "Em quên hỏi —— mẹ em . . . . . Buổi sáng gọi điện thoại, mời chúng ta thứ tư này tham gia một cuộc triển lãm đồ trang sức cùng bà, anh có nguyện ý đi cùng em và mẹ không?"
Quan Chấn Ngôn nhìn ánh mắt cô, giống như cô là một người điên
"Anh không tham gia cái loại trò chơi nhàm chán đó." Hắn cự tuyệt xem những đồ vật kỳ lạ khiến người ta phải quan sát.
"Vậy coi như em không có hỏi." Cô chỉ truyền đạt lại lời mẹ nói.
"Nếu như em nhìn thấy đồ trang sức mà mình thích, không cần thay anh tiết kiệm tiền." Quan Chấn Ngôn nhìn cô nói.
"Em không cần đồ trang sức, em đã có nhiều rồi." Cô sờ nhẹ khuyên tai, rất vui vẻ cười.
Hắn biết cô luôn luôn yêu thích đồ trang sức được làm bằng ngọc trai, mặc dù mặc quần jean, cũng sẽ phối hợp sao cho ngọc trai làm nổi bật lên khí chất tao nhã của cô
Nhưng, kể từ khi cô đeo đôi bông tai trân châu kia, hắn không thấy qua cô bỏ xuống.
"Thứ tư tuần sau em giúp anh chọn một phần quà đưa cho mẹ, coi như là một món quà dành cho ngày của mẹ." Quan Chấn Ngôn đưa mắt nhìn cô, dịu dàng nói.
"Cám ơn anh." Đỗ Nhược Đồng cảm kích cười một tiếng, biết là hắn đang giúp cô!
"Cần phải vậy."
"Quan Chấn Ngôn——" cô thấp giọng kêu, khẩn trương xoắn lấy đầu ngón tay.
Quan Chấn Ngôn chợt nhíu mày, chờ đợi cô nói hết lời.
"Em thích anh!"
Đỗ Nhược Đồng nói xong, nhìn cũng không dám nhìn hắn một cái, "Phanh" một tiếng đóng cửa vang lên, ai đó cả khuôn mặt đỏ bừng chạy ra ngoài.
Quan Chấn Ngôn khẽ nhếch môi với cửa phòng, trừng lớn mắt.
Bây giờ hắn còn có thể làm cái gì?
Dĩ nhiên chỉ có thể cười khúc khích!
Vợ của hắn nói cô thích hắn!
Thứ tư, Quan Chấn Ngôn biết Đỗ Nhược Đồng cùng mẹ cô tham gia bữa tiệc, buổi trưa hắn ở nhà dùng cơm. Sau đó hắn thuận tiện đến phòng làm việc, cùng Quan Ngữ thảo luận vấn đề phân chia cổ phiếu trong công ty. Đến chín giờ tối, hắn mới trở về nhà.
Không nghĩ rằng, Quan Chấn Ngôn mới đi vào phòng khách, cả người ngây ngẩn.
Phòng khách dùng đá cẩm thạch màu đen có một gốc cây khổng lồ cao cỡ nửa người, cây Hải Đường đang đứng nghiêm trong chiếc chậu sứ màu trắng .
Một ánh đèn chiếu vào cây, cánh hoa màu trắng ở gió đêm đang lúc mở rộng thân thể. Không gian phòng khách vốn lạnh lẽo, vì vậy mà tăng thêm mấy phần vẻ đẹp Đông Phương .
"Đây là vật gì?" Quan Chấn Ngôn hỏi.
"Là cây Hải Đường." Bạch mẹ nói.
"Con biết rõ đây là cây hải đường, nhưng nó bày ở chỗ này làm cái gì?"
"Nhược Đồng nói hoa Hải Đường mau tàn, nhưng con lại không hay đi tới đình viện, nó chỉ còn cách đem hoa để trong phòng khách, để cho con có thể nhìn thấy’’
"Nhiều chuyện." Quan Chấn Ngôn thấp giọng oán trách, thân thể vẫn đứng ở trước cây hải đường, nhìn thật lâu.
Hắn chưa từng hoài nghi vợ của hắn có ánh mắt thẩm mĩ tuyệt vời đến vậy —— từ vị trí các món ăn dinh dưỡng, cùng phòng ăn, những thứ kia trong phòng khách cũng đều do cô bày biện.
Giống như cây hải đường trước mắt, tuyệt đối không phải là bình thường. Chỉ từ góc độ nghiêng của cây, đến đóa hoa lưa thưa hấp dẫn sắp hàng hình dáng, liền biết nàng đối với hoa có nhiều dụng tâm rồi.
Giống như cô đối với hắn vậy... DDDDDLLLQQQQDDDDD
Quan Chấn Ngôn xoa nhẹ lên thân cây hải đường, cánh hoa rơi xuống trong lòng bàn tay hắn.
Hắn nhìn, mỉm cười.
‘ Hôm nay con mới ra cửa, Nhược Đồng ở trong đình viện đi lại mười mấy lần, nhìn đông nhìn tây đúng là muốn tìm hoa hải đường hoàn mỹ nhất ———" Bạch mẹ tiếp cận tới đây nói.
"Để cho người ta trực tiếp mang hoa tới đây không phải được sao." Vẫn muốn mạnh miệng một phen, làm như nói nhiều một câu tốt cho Đỗ Nhược Đồng tim của hắn sẽ phải đắm chìm một phần.
"Nhược Đồng nói, cánh hoa đưa tới sẽ nhỏ, ít đi cái gì mùi vị linh tinh..., chính con đi hỏi nó đi. Tốt nhất, có rãnh rỗi con nên cùng nó tản bộ ở ngoài đình viện, nhất cử lưỡng tiện(một công đôi việc)!" Bạch mẹ nói.
"Con không phơi nắng."
"Từ nhỏ dì đã nhìn con lớn lên, làm sao lại không hiểu rõ con? Trước khi Nhược Đồng gả tới đây, không phải ở nhà thỉnh thoảng con cũng mặc áo ngắn tay sao? Nhưng bây giờ con mặc áo dài tay ra ngoài thì lại ngại nóng, mặc áo ngắn tay lại sợ vết sẹo lộ ra ngoài ? Nó sẽ không để ý đến vết sẹo của con đâu, con còn không hiểu rõ điều này sao?" Bạch mẹ nói.
"Miệng nói không thèm để ý, không thấy được lại thật sự là không để ý." Quan Chấn Ngôn nói nhỏ một tiếng, trái tim khó tránh khỏi vẫn có chút ngăn cách.
"Dì đã nói với con bao nhiêu lần, Nhược Đồng cùng La Gia Lệ không giống nhau. La Gia Lệ sẽ chỉ ở trước mặt cháu giả dạng ngoan hiền, ở trước mặt chúng ta liền giở ra tính khí đại tiểu thư ——"
"Con không muốn nhắc tới người kia." Thì ra là, tất cả mọi người đều nhìn ra được La Gia Lệ dối trá, chỉ có hắn ngu ngốc mới cho rằng khi La Gia Lệ cười lên có năm phần giống khuôn mặt tươi cười của Đỗ Nhược Đồng.
"Con đó, nên quý trọng, không quý trọng...” Bạch mẹ một nhắc đi nhắc lại liền dừng lại không được.
" Tháng sau con muốn dẫn Nhược Đồng đến Zehder hưởng tuần trăng mật." Hắn vội vã dùng lời nói chặn lại lời nói luyên thuyên của Bạch mẹ
" Đúng đó!" Bạch mẹ lập tức giang hai cánh tay, cho hắn một cái ôm.
"Bạch mẹ, dì đừng như vậy." Quan Chấn Ngôn không được tự nhiên, lại không đành lòng đẩy Bạch mẹ ra.
"Cuối cùng con cũng thông suốt, biết quý trọng nó." Hai mắt đẫm lệ, Bạch mẹ chợt vỗ bả vai Quan Chấn.
"Trước đừng nói cho cô ấy, con muốn cho cô ấy một sự bất ngờ."
Bạch mẹ gật đầu.
"Vậy... cô ấy . . . . . Có nói tối nay mấy giờ sẽ trở về không?" Quan Chấn Ngôn không được tự nhiên kéo kéo cổ áo, cảm thấy rất nóng.
"Tài xế mười giờ sẽ đi đón Nhược Đồng." Bạch mẹ cười trộm một tiếng, không dám cười đến quá lớn.
"Con biết rồi."
Quan Chấn Ngôn bước nhanh trở về phòng của hắn. Một đóa hoa hải đường màu hồng nhạt đặt ở đầu giường của hắn, bên cạnh là một tờ giấy, chữ viết Đỗ Nhược Đồng xinh đẹp :
Đây là đóa hoa em thích nhất, đưa cho anh.
Quan Chấn Ngôn ấn xuống tờ giấy một nụ hôn,...
Hắn nhìn xuống đồng hồ đeo tay, cho là hắn còn thời gian có thể tắm rửa, sau đó lại đi đón cô.
Hắn chuẩn bị cho cô một kinh hỉ, nói cho cô biết chuyến du lịch tuần trăng mật.