Lúc đó đã là đêm khuya, Đức nằm trên giường, không hề cảm thấy buồn ngủ... Cô giáo chủ nhiệm luôn luôn khắt khe và lạnh lùng lại bị chính mình điên cuồng mà đυ.…, lột bỏ lớp mặt nạ uy nghiêm của cô giáo, cô chỉ là một nữ nhân nhu nhược, Làm thế nào để cô trở lại một con điếm bây giờ… Đức nghĩ cách và mơ mộng đến ngày có thể thuần phục được cô...
Đức đã cố gắng nhớ lại lúc đυ. cô trong tâm trí nhiều lần, và nó cảm thấy thực sự tuyệt vời... Nhưng trong lòng ngoài hưng phấn vẫn có chút lo lắng, tuy rằng đã uy hϊếp nàng, nhưng thật sự cô sẽ không báo cảnh sát sao…Nếu Hà làm vậy, thì đúng là nó không còn đường sống nào ... Nghĩ đến cô sẽ báo cảnh sát làm mồ hôi lạnh sau gáy nó bốc lên…
Tốt hơn là nên nhắc nhở cô , Đức bật máy tính ở nhà và kết nối máy ghi âm ... Bầu trời đêm ngoài cửa sổ hơi tái nhợt, Đức dụi dụi đôi mắt mệt mỏi, cho máy cái video đã quay được vào một phong bì...
Đức biết địa chỉ gia đình cô ... Trước bình minh, Đức vội vàng ra khỏi cửa với chìa khóa xe đạp...mà đi đến nhà cô.
Toàn bộ công việc kết thúc, trời hừng sáng...
Trên đường đi, những người đã nghỉ ngơi qua đêm đều hối hả chào đón một ngày mới... Đức chưa ăn sáng nên vội vàng đến trường, lẽ ra tiết học đầu tiên là tiếng Anh, nhưng chỉ có cô chủ nhiệm đến thông báo lớp hôm nay tự học …, và nói rằng cô giáo dạy tiếng Anh bị ốm không đến được... Đức đang cười thầm trong lòng... Hôm qua được đυ. cô làm tinh thần nó rất thoải mái, Nhưng trong lòng lúc nào cũng có chút lo lắng, sau khi tan học, Đức lấy điện thoại mà gọi cho cô, số điện thoại là cô nói với phụ huynh học sinh để tiện liên lạc...
“Xin chào,” Ngay khi điện thoại được kết nối, một giọng nữ vô cùng mệt mỏi truyền đến...
“Cô Hà, hôm qua cô có nghỉ ngơi tốt không” Đức nói với giọng đầy tục tĩu...
"Là cậu…Sao cậu dám gọi điện cho tôi ........." Giọng Hà đột nhiên trở nên gay gắt...
"Đừng tắt máy, nếu không cô sẽ hối hận cả đời, Cô đã nhận được những gì em đã gửi cho chưa "
"Cô còn chưa nhận được à Tự kiểm tra trong hộp thư... Buổi trưa em sẽ gọi lại cho cô," Đức cúp điện thoại, quay trở lại phòng học... Cả
buổi sáng, Đức vẫn đang hồi tưởng về cơn sướиɠ ngất của đêm hôm qua, trước mắt Đức dường như là biểu hiện xấu hổ và tức giận của Hà…khi nhìn thấy tư thế dâʍ đãиɠ của mình...
Đến 12 giờ Đức vội vã lại gọi điện thoại cho cô... Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối...
“Chà, cô thấy chưa,”
“Đồ khốn nạn,” Hà khàn khàn hét lên... Đức thậm chí còn nghi ngờ sự tỉnh táo của cô ... Đức thực sự không biết cô đã trải qua một buổi sáng như thế nào...
"Cách cô bú ©ôи ŧɧịt̠ của em thật dâʍ đãиɠ, em nghĩ nhiều người trong trường này sẽ muốn xem nó..." Đức nói một cách tàn nhẫn...
“Em muốn gì,” Hà vừa khóc vừa hỏi...
“Em chỉ muốn trả thù cô thôi,”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nấc nhẹ, có vẻ đã khóc... Đức đợi một lúc, cố gắng cho cô chút thời gian thời gian để tỉnh táo lại...
"Em sẽ không nói với ai về cái video đó... Cô đến trường vào buổi chiều, và chúng ta sẽ nói về nó sau...
Và hãy nhớ cô không thể gọi cảnh sát... cô không muốn những đĩa như vậy được bán trên đường phố đúng không…Đến lúc đó, cô sẽ là một cái tên quen trong các lần thủ da^ʍ của mọi người"
Một mặt, Đức không muốn kí©h thí©ɧ cô nữa, để cô không làm những việc ngoài sức chịu đựng của hắn…như việc báo cảnh sát chẳng hạn…, mặt khác, Đức muốn cô phải phục tùng hắn…rồi cô sẽ dần quen với ©ôи ŧɧịt̠ của hắn…
Khi gần đến chiều tan học, Đức cố ý đi qua cửa văn phòng và liếc nhìn vào bên trong, một bóng người gầy với mái tóc dài gợn song đang thẫn thờ mà ngồi… Đức nhếch miệng, cầm lên một bản báo cáo rồi bước vào...
Hà cúi đầu xuống, mái tóc dài gợn sóng xõa tung trên vai, cô chỉ kẹp một chiếc kẹp tóc hình con bướm trắng trên trán để thu gọn tóc mai trước trán, Áo sơ mi dài tay màu hồng hoa, quần jean ống đứng tối màu và đôi giày cao gót ... Thật hiếm khi thấy cô ăn mặc đơn giản như vậy, và sự giản dị luôn không liên quan đến cô ... Đây có thể là hậu quả của sự xấu hổ sau khi bị cưỡиɠ ɧϊếp...
Cô ngồi trên ghế trong trạng thái xuất thần và không cử động, dường như cô không nghe thấy các giáo viên khác trong văn phòng đi lại xung quanh...
Không ai trong văn phòng bận rộn để ý thấy Đức bước đến bên cạnh cô… "Cô ........." Giọng Đức rất thấp, nhưng Hà vẫn nghe rõ…làm nàng nhớ lại giọng nói người đã cưỡиɠ ɧϊếp cô tối qua…, Đột ngột ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ tức giận... đôi mắt như một con dao sắc bén khiến Đức ớn lạnh...
“đợi em sau khi tan học...em và cô sẽ giải quyết việc này” Đức thì thầm và quay người rời đi mà không nhìn biểu cảm của cô ...
Cuối cùng cũng kết thúc tiết học buổi chiều... Đức lặng lẽ ngồi trong lớp và chờ đợi... Vầng trăng mờ đã leo lên bầu trời, và những bóng cây phía xa
dường như là những bóng ma đáng sợ, đung đưa trong không khí mùa hè nóng bức... Có rất ít người trong khuôn viên trường, và lớp nó luôn là lớp rời trường muộn nhất...
“Cậu về trước đi, tớ sẽ đóng cửa lại cho...” Đức nói với học sinh trực nhật, đang dọn phòng học, khiến cậu học sinh vui vẻ đồng ý...rồi bước nhanh mà đi về nhà.
Đức đứng bên cửa sổ, nhìn bầu trời xanh thẳm đang dân tối đi một chút... Đức nhìn đồng hồ, đã sáu giờ rưỡi... Đức đóng cửa và bước đi đến chỗ Hà ...
Hà đứng trong văn phòng, yếu ớt dựa vào bàn làm việc, nét mặt lo lắng hiện rõ... Thân hình nhỏ nhắn mặc tà áo dài toát lên nét duyên dáng của một thiếu nữ trưởng thành ... Đức bước vào mà không cần gõ cửa, nhưng Hà đã nhìn chằm chằm vào Đức... Đức nhìn ra cửa và chắc chắn rằng không có ai ở đó, sau đó Đức đóng cửa và ngồi xuống trước mặt cô một cách tùy tiện...
“Cô hôm nay ăn mặc thật giản dị, nhưng vẫn rất đẹp” Đức cười nhẹ nói với cô...
"Đưa tất cả đĩa trong tay cho cô, cô sẽ không đi báo cảnh sát, Em có biết rằng hϊếp da^ʍ sẽ làm em có thể phải đi tù không..." Cô nói giọng khàn khàn, giọng nói có chút run rẩy khi nói từ cưỡиɠ ɧϊếp , nhưng Có vẻ như việc suy nghĩ trong một ngày đã khiến cô bình tĩnh lại rất nhiều...không giống lần trước tức giận như vậy...
còn tiếp...