Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dạy Baba Phản Diện Làm Người

Chương 40

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mang theo dây lưng... Đứng ở trước mặt cô...

Hoắc Tiểu Tiểu trong đầu tự động hiển hiện màn này, lập tức cảm giác có chút thịt đau.

Ôi... Chỉ là một chút văn kiện mà thôi, ba cô hẳn là không tàn bạo như vậy chứ?

Không được, không thể đem ba cô nghĩ quá mức tốt đẹp.

Không không không, trọng điểm hiện tại không phải cái này, so sánh với bị đánh một trận, trọng yếu chính là hạng mục Tân Úc này nè.

Nếu như hạng mục Tân Úc ba cô thật sự tham dự vào, trong tương lai không xa Hoắc thị chẳng phải sẽ phá sản sao?

Trong mộng, Hoắc Tùy Thành bởi vì hạng mục núi Lộc Minh xảy ra vấn đề dẫn đến hình tượng xí nghiệp bị tổn thất nghiêm trọng, sau đó đem toàn bộ tinh lực đặt trên hạng mục Tân Úc này, mà hạng mục núi Lộc Minh tạm dừng, rất có thể, khốn cảnh cô đã mơ về ba sẽ trở thành hiện thực.

Hoắc Tiểu Tiểu cúi đầu, mắt nhìn văn kiện trong ngăn kéo bị mực nước nhuộm đen.

Hạng mục Tân Úc, khẳng định rất quan trọng với ba cô.

Đợi chút nữa treo cô lên đánh, khẳng định cũng rất quan trọng.

Cô lật tung tất cả ký ức của mình, còn chưa trải qua cảm giác bị đánh.

"Tiểu Tiểu, em xong chưa?" Dịch Khiêm ngồi xổm ở cạnh cửa, thấp giọng hỏi cô.

Hoắc Tiểu Tiểu từ bên trong hồi ức lấy lại tinh thần, đẩy ngăn kéo trở về, bò xuống ghế.

"Tớ xong rồi."

"Vậy em đã tìm được chưa?"

Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu, "Chưa có."

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Có thể là tớ nhớ lầm, được rồi, chúng ta đi trước đi."

Hai đứa trẻ dùng phép thuật winx bay mau rời khỏi "Hiện trường phạm tội". Nhưng trong lòng Hoắc Tiểu Tiểu một mực lo sợ bất an.

Bịt tai trộm chuông chỉ có thể gạt được mình không gạt được người khác, ba cô luôn có thời điểm phát hiện, nói không chừng đợi chút nữa liền phát hiện.

"Dịch Khiêm, hỏi cậu một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Cậu... Có bị cha cậu đánh chưa?"

Dịch Khiêm trợn to mắt nhìn cô.

Hoắc Tiểu Tiểu thấy cậu không quá tự nhiên, suy đoán nói: "Có đánh rồi?"

Trẻ con che giấu cảm xúc không được, có lẽ là cảm thấy bị ba đánh là chuyện rất mất mặt, Hoắc Tiểu Tiểu thuận miệng lại đoán trúng, thoáng chốc mặt đỏ tới mang tai.

"Em... Em hỏi cái này để làm gì?"

"Tớ hiếu kỳ hỏi một chút, nói một chút đi nha, cậu bị cha cậu đánh thế nào? Đau không? Đánh cậu như thế nào?"

"Tôi không nhớ rõ."

"Gạt người, cậu khẳng định còn nhớ rõ, nhanh cùng tớ nói một chút đi mà~"

Chuyện này trong suy nghĩ của Dịch Khiêm là hết sức xấu hổ, cậu muốn trốn tránh vấn đề này nhưng luôn bị Hoắc Tiểu Tiểu đuổi theo hỏi.

"Chính là... Tôi không thích ăn trứng gà, sau đó liền đem trứng gà vứt đi, còn nói láo đã ăn xong, ba dùng tay đánh hai lần."

"Đánh cái mông cậu sao? Đau không?"

Gương mặt Dịch Khiêm đỏ bừng, "Không đau."

Hoắc Tiểu Tiểu như có điều suy nghĩ nhìn cậu, "Cậu lại gạt tớ, khẳng định rất đau."

Khuôn mặt Dịch Khiêm càng đỏ.

Hoắc Tiểu Tiểu buồn rầu.

Ba của Dịch Khiêm nhìn qua là một người ôn hòa như vậy, cũng có thể vì một chút chuyện nhỏ mà động thủ đánh con mình, cô làm bẩn văn kiện rất quan trọng của ba, với tính tình kia của hắn, khẳng định sẽ cảm thấy là cô cố ý làm bẩn, nói không chừng sẽ treo cô lên để đánh.

"..." Sức tưởng tượng quá phong phú cũng không phải chuyện gì tốt.

Dịch Khiêm nhìn vẻ mặt cô buồn thiu, "Em có phải đã làm sai chuyện gì không?"

"Tớ vừa mới, làm bẩn văn kiện của cha tớ."

"A! Vậy em nhanh đi nhận sai và xin lỗi đi."

Cậu bình thường cũng không dám đi vào thư phòng của cha cậu, càng đừng nói đến làm bẩn văn kiện của cha.

Hoắc thúc thúc hung dữ như vậy, Tiểu Tiểu thảm rồi.

"Ba khẳng định sẽ đánh tớ."

Dịch Khiêm gật đầu, "Đúng, chú ấy nhất định sẽ đánh em."

Hoắc Tiểu Tiểu nghiêng mắt nhìn qua.

Bé trai này tuổi còn nhỏ, sao ngay cả lời tốt để an ủi cũng không nói chứ huhu.

Thế nhưng ngay cả Dịch Khiêm cũng có thể nhìn ra ba cô hung dữ, chuyện này đoán chừng có chút khó.

Không được, không thể ngồi chờ chết, trừ bên ngoài nhận sai và xin lỗi, còn phải nghĩ một đường lui mới được.

Lỡ như ba cô không chấp nhận thì sao?

Lỡ như ba từ lâu đã nhìn cô không vừa mắt, thừa cơ hội này đánh cô một trận?

Lỡ như thế!

Vẫn phải phòng ngừa chu đáo.

Tìm gia gia?

Không được, trị ngọn không trị gốc, căn nguyên vẫn là ở trên người ba cô.

"Em có thể làm nũng nha." Dịch Khiêm nói.

Lần này đổi lại Hoắc Tiểu Tiểu trợn to mắt nhìn cậu.

"Lúc trước ba đánh tôi, mẹ nói tôi làm nũng với ba, ba sẽ không đánh tôi, thế nhưng tôi cảm thấy làm nũng là chuyện mà mấy đứa con gái các em mới làm thôi."

Làm nũng?

Trong đầu Hoắc Tiểu Tiểu xuất hiện hình ảnh mình lắc lắc eo thành bánh quai chèo ôm Hoắc Tùy Thành, cố ý chu môi bóp lấy yết hầu ủn ỉn gọi ba ba, cả người đều ớn lạnh.

Nói đùa cái gì, để cô làm nũng?

Ngày hôm nay cô coi như bị Hoắc Tùy Thành đánh chết, cô cũng tuyệt đối không làm nũng!

"Đừng nghĩ kế bừa, tớ đi tìm ba nói xin lỗi."

Hoắc Tiểu Tiểu đứng dậy xuống lầu.

Dịch Khiêm có chút lo lắng, cũng đi theo xuống dưới.

Hoắc Tùy Thành và Hoắc lão tiên sinh ngồi ở trên ghế sa lon nhàn nhã nói việc nhà, nghĩ đến vừa rồi trên bàn ba cô còn chưa có ăn gì, Hoắc Tiểu Tiểu một tay bịt miệng Dịch Khiêm, lặng lẽ lôi kéo cậu đi vào phòng bếp.

Dì Triệu còn đang ở phòng bếp quét dọn vệ sinh.

"Dì ơi, dì có thể nấu giúp con tô mì sợi không ạ?"

Dì Triệu cười hỏi cô: "Vừa rồi chưa ăn no?"

Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu, "Ba chưa ăn no, con muốn bưng thứ gì đó cho ba ăn."

Dì Triệu mắt nhìn bên ngoài phòng bếp, nhẹ véo khuôn mặt Hoắc Tiểu Tiểu, "Được!"

Nấu nước, dì Triệu bỏ vào trong nồi một chút dầu, nấu chút rau xanh và tôm, sắc trứng gà và rải hành thái.

Chừng mười phút đồng hồ sau, một bát mì thơm ngào ngạt trứng gà tôm bự rau xanh đã làm xong.

"Dì, cho con, con bưng cho ba."

Ánh mắt dì Triệu hoài nghi nhìn cô, "Con bưng có đổ không đó?"

Dịch Khiêm vội vàng nói: "Con có thể giúp em ấy."

"Không cần, tớ bưng không đổ đâu!"

"Được." Dì Triệu đem bát đặt ở trên một khay nhỏ, để Hoắc Tiểu Tiểu bưng, khay bị Hoắc Tiểu Tiểu vững vững vàng vàng bưng trong tay, thật đúng là được cô bưng ổn.

"Được rồi, đưa tới cho ngài ấy đi."

"Cảm ơn dì."

Nói xong, con mắt Hoắc Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm trên tay đang bưng bát, từng bước một đi đến phòng khách.

"Chuyện núi Lộc Minh không cho phép anh dùng tới biện pháp gì, mộ kia ở bờ biển không khí ẩm ướt, coi như hiện tại không đào cũng không bảo vệ được bao lâu, nếu như anh bí quá hoá liều, cuối cùng vẫn là hủy hoại thanh danh của Hoắc thị."

"Chuyện này con sẽ lại nghiêm túc suy nghĩ."

"Loại sự tình này còn cần suy nghĩ nữa sao? Anh nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Hoắc lão tiên sinh vừa dứt lời, Hoắc Tiểu Tiểu run run rẩy rẩy bưng bát đến phòng khách.

Biểu cảm nghiêm túc của lão tiên sinh thay đổi còn nhanh hơn lật bánh tráng, cười ha hả hỏi cô: "Tiểu Tiểu, đây là bưng cái gì?"

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn về phía Hoắc Tùy Thành, "Đây là cháu làm cho ba."

"Cháu làm?"

"Là cháu nhìn dì Triệu làm."

Cô bưng tô mì đến trước mặt Hoắc Tùy Thành, "Ban đêm ba còn chưa ăn gì, khẳng định rất đói bụng, ba ăn mì."

Hoắc Tùy Thành giật mình nửa ngày, gật đầu nhận lấy tô mì trước mặt.

"Cho ba sao?"

"Dạ!" Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu, cố gắng để cho biểu cảm của mình nhìn qua vô cùng chân thành - tha thiết - thành khẩn.

Hoắc lão tiên sinh ngồi ở trên ghế sa lon cười nói: "Tiểu Tiểu sẽ đau lòng người khác."

"Ông có muốn ăn không ạ?"

"Ông không đói bụng."

"Vậy ba mau ăn."

Dịch Khiêm ở một bên khẩn trương nhìn.

Hoắc lão tiên sinh nhìn thấy cậu, hướng cậu vẫy tay gọi, "Khiêm Khiêm, cháu đứng ở đó làm gì? Lại đây."

Hoắc Tùy Thành giương mắt nhìn Khiêm Khiêm một chút, thấy biểu cảm cậu khẩn trương, hắn nhìn mình chằm chằm tô mì, trong lòng lo nghĩ khuấy khuấy sợi mì.

Vô sự hiến ân cần, nhóc tỳ này sẽ không bỏ thứ gì ở bên trong tô mì chứ?

Thấy Hoắc Tùy Thành không ngừng quấy mì sợi, chính là không ăn, Hoắc Tiểu Tiểu gấp, bò lên trên ghế sô pha, tiến đến trước mặt Hoắc Tùy Thành, thổi thổi nhẹ vào trong bát.

"Được rồi, không nóng, ba mau ăn!"

"Hiểu chuyện như thế, có việc muốn nói với ba?" Vừa rồi ở trên bàn ăn còn không ngừng đối nghịch với mình, hắn không thể nghĩ rằng nhóc này đột nhiên đổi tính.

Hoắc Tiểu Tiểu cũng không nhăn nhó, thản nhiên gật đầu, "Có chuyện muốn nói với ba, ba ăn trước đã."

Thốt ra lời này, Hoắc Tùy Thành ngược lại là thấy hứng thú, trên con mắt nhìn chăm chú của Hoắc Tiểu Tiểu, ăn hết mì.

Hoắc Tiểu Tiểu tri kỷ đưa khăn tay cho hắn.

"Nói đi, chuyện gì?"

Hoắc Tiểu Tiểu ngồi quỳ ở bên chân hắn, cảm xúc sa sút, trước thở dài, "Ba ơi, con muốn xin lỗi ba."

Hoắc Tùy Thành nhắm hai mắt lại, "Làm sai chuyện gì?"

Hoắc Tùy Thành không có lên lầu thay quần áo, hiện tại còn mặc âu phục áo sơ mi quần tây của buổi sáng, dây lưng thắt ở trên hông.

Hoắc Tiểu Tiểu nuốt ngụm nước miếng, có chút sợ.

Cô đấu tranh tư tưởng giữa: Thẳng thắn sẽ được khoan hồng - Kháng cự sẽ bị nghiêm trị.

Cô nhớ kỹ rất nhiều lần ba muốn cho cô một tuổi thơ hoàn chỉnh, ai biết lần này là thật thì phải làm sao?

Lý do an toàn, vì kế hoạch hôm nay, chỉ có nũng nịu.

Thân hình Hoắc Tiểu Tiểu xoay thành bánh quai chèo, hai tay nắm lấy cánh tay Hoắc Tùy Thành lắc lắc, miệng nhỏ cao cao vểnh lên ngọt ngào gọi: "Ba ơi! Tiểu Tiểu thích nhất ba. Ở trong suy nghĩ của ba, con quan trọng hơn, hay là công việc của ba quan trọng hơn?"

"..." Hoắc Tùy Thành trầm mặc một lát, cất giọng: "Dì Triệu, làm phiền dì lấy cây chổi lông gà tới cho tôi một chút."

"Thật xin lỗi ba con ở thư phòng không cẩn thận làm bẩn văn kiện của ba nhưng mà con không phải cố ý!"

Một hơi nói xong, trái tim nhỏ của Hoắc Tiểu Tiểu còn bay nhảy bay nhảy bay nhảy không ngừng.

Quả nhiên!

Cô biết, ba từ lâu đã muốn đánh cô!

Hoắc Tùy Thành nói lời này, Hoắc lão tiên sinh không vui, "Anh hù dọa con bé làm gì? Làm bẩn văn kiện mà thôi, máy tính không có lưu trước sao?"

Dịch Khiêm nghe Hoắc Tùy Thành muốn lấy chổi lông gà, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, thấy Hoắc lão tiên sinh giữ gìn Hoắc Tiểu Tiểu, cậu cũng lo lắng che chở cô, âm thanh đều phá, "Hoắc gia gia, Tiểu Tiểu không phải cố ý, em ấy... Em ấy chỉ là muốn đi lấy đồ vật trong ngăn kéo, không cẩn thận mới..."

"Dịch Khiêm!" Hoắc Tiểu Tiểu hận không thể bay qua vá miệng Dịch Khiêm lại.

Hết chuyện để nói, đem ngọn nguồn bóc hết luôn.

Hoắc Tùy Thành nhìn chằm chằm Dịch Khiêm một chút, "Lấy đồ vật trong ngăn kéo, thứ gì?"

Dịch Khiêm hé miệng không nói lời nào.

Hoắc lão tiên sinh trừng Hoắc Tùy Thành một chút, cười sờ lên đầu Dịch Khiêm, "Khiêm Khiêm, không có chuyện gì, có ông ở đây, nói đi."

Dịch Khiêm nhìn Hoắc Tiểu Tiểu một chút, ấp úng nói: "Tiểu Tiểu nói, có thứ gì rơi trong ngăn kéo, liền đi lấy, sau đó không cẩn thận làm bẩn."

"Đồ vật?" Hoắc Tùy Thành nhìn Hoắc Tiểu Tiểu.

Hoắc Tiểu Tiểu cắn răng, "Chính là giấy cam đoan hôm qua ba để cho cháu in dấu vân tay, cháu muốn đưa cho ông nhìn."

Hoắc Tùy Thành đứng dậy lên lầu.

Hoắc Tiểu Tiểu vội vàng bò tới bên người Hoắc lão tiên sinh.

"Ông ơi, cháu không phải cố ý, ba sẽ không... Sẽ không thật sự đánh cháu chứ?"

Hoắc lão tiên sinh trấn an cô, "Đừng sợ, có ông ở đây, hắn không dám."

Vừa mới dứt lời, dì Triệu đi từ phòng bếp ra, cầm trong tay một cây chổi lông gà, hỏi: "Tiên sinh vừa rồi muốn chổi lông gà làm gì?"

Vừa thấy được chổi lông gà, Hoắc Tiểu Tiểu trong nháy mắt liền luống cuống, hướng phía dì Triệu hô to, "Lấy đi lấy đi nhanh lấy đi!"

Dì Triệu không biết xảy ra chuyện gì, trong lúc nhất thời ngơ ngác đứng nguyên chỗ.

Tiếng bước chân trên lầu vang lên.

Hoắc Tiểu Tiểu bận bịu bò xuống ghế sô pha, đoạt lấy chổi lông gà trong tay dì Triệu ném vào khe hở ghế sô pha, hủy thi diệt tích.

Mắt thấy Hoắc Tùy Thành trầm mặt từ trên lầu đi xuống, trên tay còn cầm một xấp văn kiện, cô thất kinh tránh sau lưng Hoắc lão tiên sinh.

Dịch Khiêm lặng lẽ ngồi vào bên người cô, che chắn cho cô.

Sắc mặt Hoắc Tùy Thành khó coi.

Bình mực nước kia đã rỗng, một xấp văn kiện thật dày bị mực nhuộm dần, mực nước đọng đầy ngăn kéo, nơi nào giống như là không cẩn thận?

"Hoắc Tiểu Tiểu, con đi ra cho ba! Mực nước đặt ở trên bàn sách rất ngay ngắn, con nói cho ba nghe một chút đi, con là không cẩn thận đem nắp bình mực nước mở ra như thế nào, lại như thế nào đem một bình mực toàn đổ vào trong ngăn kéo?"

Hoắc Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt.

Cô làm hết thảy cũng là vì ai?

Còn không phải là vì ông, vì cái nhà này!

Làm việc tốt không thể lưu danh coi như xong, còn không thể giải thích, cô quá khổ!

Hoắc lão tiên sinh che chở Hoắc Tiểu Tiểu, cạch một tiếng, "Chuyện gì mà không thể ngồi xuống nói cho tốt hả? Không phải chỉ là chút văn kiện? Sáng mai để trợ lý đánh lại một bản là được, còn nổi giận như vậy?"

Hoắc Tiểu Tiểu từ sau lưng Hoắc lão tiên sinh lòi cái đầu ra, phụ họa gật đầu, "Đúng vậy, ba đừng tức giận."

"Ba không tức giận, ba chỉ muốn nghe con giải thích, con nói không cẩn thận làm bẩn, là không cẩn thận làm bẩn như thế nào."

"..."

"Nói láo!" Hoắc Tùy Thành đưa tay muốn bắt Hoắc Tiểu Tiểu.

"Hoắc Tùy Thành!"

"Cha, việc này cha đừng quản."

Hoắc Tiểu Tiểu chạy lui phía sau lưng Hoắc lão tiên sinh tránh nhưng không có kết quả, bị ba cô xách cổ áo dựng lên, cô thất kinh luống cuống tay chân ôm chặt lấy người Dịch Khiêm, ngửa mặt lên trời gào thẳng: "Ba, con thật sự không phải cố ý!"

Dịch Khiêm cũng sợ ngây người, sau khi kịp phản ứng mình đang bị Hoắc Tiểu Tiểu ôm lấy, hai tay cậu ôm thật chặt người Hoắc Tiểu Tiểu, ngẩng đầu nhìn Hoắc Tùy Thành, "Chú Hoắc, Tiểu Tiểu... Tiểu Tiểu em ấy không phải cố ý!"

"Không phải cố ý mở nắp bình mực nước? Hoắc Tiểu Tiểu, con bây giờ nói thật ra, chúng ta còn có thể xem xét một chút chuyện con nói láo, nếu như là ba đánh cho con nói ra..."

"Hoắc Tùy Thành, cùng nó nói trước đã, động thủ cái gì! Anh dừng tay! Không được động tới con bé! ――"

Hoắc lão tiên sinh bắt lấy hai tay Hoắc Tùy Thành, mắt lại nhìn một chồng văn kiện bị bẩn trên tay hắn.

Mực nước trên văn kiện đọng chưa che giấu, mơ hồ có thể thấy được hai chữ "Tân Úc".

"Tân Úc? Hạng mục Tân Úc?"

Hoắc Tùy Thành liền giật mình, "Cha?"

Biểu hiện Hoắc lão tiên sinh nghiêm túc, từ trong tay Hoắc Tùy Thành đem chồng văn kiện kia cầm đi, cẩn thận mở ra, về sau xác định là Tân Úc không sai, đem văn kiện ném ở trên bàn trà trước mặt.

"Tôi trước đó cùng anh đã nói bao nhiêu lần rồi, hạng mục Tân Úc không thể đυ.ng vào!"

Hoắc Tiểu Tiểu giật mình, quay đầu nhìn về phía Hoắc lão tiên sinh đang tức giận.

Tay xách gáy cổ áo nhẹ buông tay, mi tâm Hoắc Tùy Thành cau lại, "Con nhớ được."

"Vậy anh nói cho tôi, phần văn kiện này là chuyện gì xảy ra?"

Hoắc Tùy Thành trầm mặc một lát, sau thản nhiên nói: "Bởi vì hạng mục núi Lộc Minh tạm dừng, công ty tổn thất nặng nề, hạng mục này nếu như có thể thành công, có thể đền bù chín mươi phần trăm tổn thất của công ty."

"Anh đây là xem lời tôi nói như gió thoảng bên tai? Anh có nghĩ tới hay không, Tân Úc một khi tiến vào thị trường quốc nội, đối với xí nghiệp trong nước xung kích lớn bao nhiêu không? Tân Úc thành công thì thôi, nếu như tiến vào chiếm giữ thị trường quốc nội thất bại, nó cùng lắm sẽ rời khỏi thị trường quốc nội, anh có thể biết mình tương lai sẽ cùng bao nhiêu xí nghiệp là địch không?"

"Trọng yếu nhất chính là, cái xí nghiệp này không có điểm mấu chốt, tôi không coi trọng, hạng mục này anh nghĩ cùng đừng nghĩ!"

Lời nói này của Hoắc lão tiên sinh quả thực là liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*.

*Trong tiếng Trung, thành ngữ "liễu ám hoa minh": Là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.

Hoắc Tiểu Tiểu cảm kích còn xém chút rơi lệ.

Cũng thế, trong mộng Hoắc lão tiên sinh về hưu, đoạn tuyệt quan hệ với Hoắc Tùy Thành, tất cả quyết định của Hoắc Tùy Thành, Hoắc lão tiên sinh hoàn toàn không biết gì cả.

Bây giờ thì khác.

Ông của cô còn có thể trông coi ba, ba cô liền chú định không thể muốn làm gì thì làm.

"Tôi thấy, Tiểu Tiểu tạt mực nước lên cái thứ đó đúng là thật tốt! Nó không tạt, tôi cũng không biết anh đem ý nghĩ đặt ở hạng mục Tân Úc này."

Hoắc Tiểu Tiểu ở một bên gật đầu.

Không cảm ơn mình coi như xong, lại còn muốn đánh cô!

Có ai làm cha như vậy chứ!

"Cha..."

Hoắc lão tiên sinh khoát tay, "Anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe bất cứ chuyện gì liên quan tới Tân Úc, chuyện này dừng ở đây."

Hoắc Tùy Thành trong lòng hiểu rõ Hoắc lão tiên sinh là đem lời này trực tiếp đánh chết, hạng mục này không lâu trước đây hắn quả thật có nghĩ qua, nếu như có thể đạt thành hợp tác, lợi nhuận quả thực không ít.

Nhưng bây giờ...

Hắn nhìn Hoắc Tiểu Tiểu trốn sau lưng Hoắc lão tiên sinh, biểu cảm từ tức giận đến bình tĩnh lại, chìm khẩu khí.

Bình mực nước này, tạt cũng thật đúng chỗ.

"Dì Triệu, chổi lông gà đâu?"

Hoắc Tiểu Tiểu: "Không có!"

Dì Triệu vội vàng từ gian tạp vật đi tới, trên tay cầm theo cây chổi lông gà, "Tiên sinh muốn cái này làm gì?"

"..." Hoắc Tiểu Tiểu cắn răng, trong nhà chuẩn bị nhiều chổi lông gà như vậy làm gì!
« Chương TrướcChương Tiếp »