Chuyện phát sinh ở nhà trẻ, Hoắc Tiểu Tiểu sau khi về nhà ở trước mặt Hoắc lão tiên sinh tình cảm dạt dào diễn lại một lần.
Tình thâm nghĩa nặng, còn không tự kìm hãm được bị người đẩy ngã xuống đất.
"Ông ơi, mấy đứa trẻ kia sao có thể xấu như vậy, cậu ta cứ như vậy... Chính là dạng này, nắm lấy tay của cháu, sau đó đẩy cháu xuống đất."
Hoắc lão tiên sinh mới đầu còn nghe được say sưa ngon lành, nghe được Tiểu Tiểu trong trường học bị người bắt nạt, nhất thời lòng đều xoắn, kéo cô đến trước mặt, từ trên xuống dưới cẩn thận dò xét.
"Đẩy cháu xuống đất? Có bị thương không?"
Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu, đem lòng bàn tay trắng nõn mở ra, "Không có, trên mặt đất đều là hạt cát, không bị thương, tay cháu một chút việc đều không có."
"Không có việc gì là tốt rồi, lần sau lại có người bắt nạt cháu như vậy, nhất định phải mách cô giáo, cháu tuổi còn nhỏ, cùng người khác xung đột là ăn thiệt thòi."
Hoắc lão tiên sinh thật sự rất lo lắng.
Hoắc Tiểu Tiểu ở nhà trẻ có thể nói là nhỏ tuổi nhất, tuổi còn nhỏ dễ dàng bị người ức hϊếp, nếu như không phải thân thể không cho phép, ông làm sao cũng sẽ không đồng ý sớm như vậy liền đem cháu đi nhà trẻ.
"Dạ, cháu nhớ kỹ! Về sau... Về sau là Dịch Khiêm cùng bạn của cậu ấy đánh mấy đứa nhóc kia một trận, bọn họ đều bị đánh khóc."
Hoắc lão tiên sinh nở nụ cười, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, phụ huynh xin hiệu trưởng, các dì ấy muốn Dịch Khiêm xin lỗi, Dịch Khiêm bọn họ bảo vệ cháu, cháu cũng bảo vệ bọn họ."
"Thật ngoan."
Nghe xong Hoắc Tiểu Tiểu trải qua một ngày "kinh tâm động phách", Hoắc lão tiên sinh nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy bất an, chuyện đưa đi nhà trẻ này, thực sự quá mức qua loa.
Ngày đầu tiên liền bị những đứa trẻ khác bắt nạt, về sau lúc ông không thấy được, còn không chừng sẽ bị người ta ức hϊếp nữa.
Tiểu Tiểu còn nhỏ như thế, cái gì đều không hiểu cái gì cũng không biết, ở trong nhà trẻ chỉ có bị người ta bắt nạt thôi.
Hoắc lão tiên sinh thở dài thở ngắn, trong lòng cảm thấy đứa trẻ nhà mình yếu ớt, đáng thương, lại bất lực, không tự giác bổ não hình ảnh Tiểu Tiểu ở nhà trẻ bị người ta ức hϊếp, càng nghĩ càng kinh hãi.
Dứt khoát lên lầu tìm Hoắc Tùy Thành, ở trước mặt nói thẳng: "Tôi thấy Tiểu Tiểu tạm thời vẫn là đừng đi nhà trẻ, nó còn nhỏ như thế, bị người bắt nạt không có năng lực tự bảo vệ mình, chừng hai năm nữa nó lớn lên chút lại đưa qua, anh cảm thấy thế nào?"
Hoắc Tùy Thành đại khái đoán được Hoắc lão tiên sinh vì cái gì đột nhiên thay đổi chủ ý, "Cha nghe nói chuyện ngày hôm nay của Tiểu Tiểu ở nhà trẻ?"
Hoắc lão tiên sinh không có phủ nhận, "Thời điểm anh hai tuổi bị tôi đưa đi nhà trẻ, ngày đầu tiên liền đem mấy bạn học ở nhà trẻ đè xuống đất đánh đến khóc, anh sẽ không bị người bắt nạt, nhưng Tiểu Tiểu là con gái, nó không giống anh, Tiểu Tiểu bị người ức hϊếp, vậy cũng chỉ có bị đánh thôi."
"... Thân thể cha không tốt, không có sức lực chăm sóc con bé."
"Thân thể tôi mặc dù không tốt, nhưng chăm sóc nó một hai năm vẫn là có thể. Chuyện này tôi không phải thương lượng với anh, ngày mai đừng cho Tiểu Tiểu đi nhà trẻ."
Lão nhân gia cách bối hôn (?) nghiêm trọng, tất cả ôn nhu cùng từ ái, đều trút xuống trên người cháu gái mình.
Có lẽ Hoắc lão tiên sinh cũng không có ý thức được, còn có những cái kia áy náy cùng đền bù, cũng thành yêu thương.
Hoắc Tùy Thành trầm mặc một lát, không nghĩ chống đối Hoắc lão tiên sinh, nhưng cũng không nghĩ thuận ý tứ ông, thật sự không đưa Hoắc Tiểu Tiểu đi nhà trẻ.
"Cha, như vậy đi, sáng mai để Tiểu Tiểu quyết định, nếu như nó ở nhà trẻ bị người bắt nạt, khẳng định không muốn đi, con tôn trọng ý kiến của nó, cha thấy thế nào?"
Hoắc lão tiên sinh nghĩ nghĩ cảm thấy lời này cũng có lý, nhẹ gật đầu, "Được, vậy liền tôn trọng ý kiến của Tiểu Tiểu, không cho phép anh can thiệp nó."
"Cái này là đương nhiên."
Hai người như vậy cùng nhất trí.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Tiểu Tiểu ăn mặc chỉnh tề, đeo cặp sách chờ Hoắc Tùy Thành đưa cô đi học.
Hoắc lão tiên sinh lại hỏi cô: "Tiểu Tiểu, trước kia cháu không phải một mực nói không muốn đi học sao? Cháu hôm nay thành thật nói cho ông, có muốn đi học hay không? Không muốn đi học, thì chúng ta không đi, ông ở nhà chơi với cháu, có được không?"
Hoắc Tùy Thành từ trên lầu đi xuống.
Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn ba cô một chút.
Ba cô nói qua, thân thể ông nội không tốt, cần phải tĩnh dưỡng, mình ở nhà sẽ chỉ làm thân thể ông ngày càng kém.
Mà trải qua chuyện ngày hôm qua, Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy lại một lần, lấy tâm thái người lớn đi trên con đường trưởng thành một lần nữa, cũng là một loại thu hoạch khác, một loại cảm ngộ khác, không có gì không tốt.
"Ông nội, cháu muốn đi nhà trẻ."
Hoắc lão tiên sinh không hiểu, "Trước đó không phải một mực không muốn đi sao?"
Hoắc Tùy Thành vừa lúc xuống lầu.
Hoắc lão tiên sinh nhìn hắn chằm chằm, "Anh mới vừa rồi không phải uy hϊếp nó?"
Hoắc Tùy Thành một mặt mờ mịt nhìn hai ông cháu.
"Ông ơi, không có, cháu là thật sự muốn đi nhà trẻ, ông không cần lo lắng cháu sẽ bị người bắt nạt, sau này cháu sẽ mách cô giáo, mà lại, còn có những bạn khác sẽ bảo vệ cháu." Hoắc Tiểu Tiểu cười hì hì nói: "Ông phải ở nhà chiếu cố thật tốt chính mình, cháu nhớ ông sẽ gọi điện thoại cho ông."
Cô chỉ chỉ đồng hồ điện thoại bên trên cổ tay mình.
Hoắc lão tiên sinh thở dài, sờ sờ đầu nhỏ của Tiểu Tiểu, "Vẫn là Tiểu Tiểu đau lòng ông. Được, vậy chúng ta ăn sáng trước, ăn xong điểm tâm, ông đưa cháu đi nhà trẻ."
Hoắc Tùy Thành mở miệng, "Con đưa đi."
"Công ty và nhà trẻ hai con đường, không tiện đường, công ty anh bận chuyện, tôi đưa đi, dù sao cũng không bao xa."
Hoắc Tùy Thành cũng không cùng ông tranh luận quá nhiều, "Được, vậy làm phiền cha."
Hoắc Tùy Thành đi công ty trước, ăn xong điểm tâm, Hoắc lão tiên sinh đưa Hoắc Tiểu Tiểu đi nhà trẻ.
Trên đường Hoắc lão tiên sinh hung hăng dặn cô, có người bắt nạt nhất định phải mau chóng mách cô giáo, nhưng cũng không cần giống ba cô khi còn bé bắt nạt người khác.
Nói chuyện Hoắc Tùy Thành khi còn bé, Hoắc Tiểu Tiểu trong nháy mắt tinh thần tỉnh táo, tràn đầy phấn khởi hỏi: "Ông ơi, ba là khi nào đi nhà trẻ? Ba khi còn bé ở trong nhà trẻ bắt nạt người khác sao?"
"Lúc ba của cháu còn nhỏ, ông bận bịu, cho nên lớn hơn cháu không được mấy tháng liền đưa đi nhà trẻ. Khá lắm, ba cháu so với cháu nghịch ngợm hơn nhiều, ngày đầu tiên liền đánh bạn học ở nhà trẻ khóc sướt mướt."
"Vậy cô giáo mời phụ huynh sao ạ?"
"Đương nhiên mời, thời điểm ông đi, ba của cháu người đầy bụi đất, quần áo trên người đều rách, nhưng mà mấy đứa trẻ bị đánh kia nhìn càng chật vật."
"Vậy vì sao ba lại đánh nhau, những bạn học khác bắt nạt ba sao?"
Hoắc lão tiên sinh trầm mặc, nửa ngày mới thở dài, "Ông cũng không nhớ rõ. Tiểu Tiểu, ông hỏi cháu một chuyện, cháu... Nhớ mẹ không?"
Hoắc Tiểu Tiểu khẽ giật mình.
Nhiều năm như vậy, mẹ - cái từ này ở trong miệng Hoắc lão tiên sinh và Hoắc Tùy Thành đều là cấm ngữ, ngày hôm nay làm sao đột nhiên nói đến mẹ?
Mẹ, cái từ này cho đến bây giờ, cô thật đúng là không nghĩ tới.
Cô đối với mẹ tất cả ấn tượng đều dừng lại lúc vừa ra đời, bàn tay kia cẩn thận từng li từng tí giống lông vũ vuốt ve cô.
Ông nội trìu mến sờ sờ gương mặt Hoắc Tiểu Tiểu, "Không nói lời nào, chính là nhớ?"
Hoắc Tiểu Tiểu buồn buồn nói: "Không biết, cháu chưa từng gặp mẹ, cho nên không nhớ mẹ."
Thực ra mẹ của cô, nhân vật này ở trong mơ một mực chưa từng xuất hiện.
Dù sao ở trong mơ, cô cũng sống đến ba bốn tuổi mà thôi, cho đến chết, cũng chưa từng gặp qua người đã sinh ra mình.
Người chưa từng xuất hiện, chưa từng gặp qua, Hoắc Tiểu Tiểu hiện đến bây giờ không có nhiều ít chân tình thực cảm hoài niệm.
"Vậy cháu muốn mẹ không?"
Hoắc Tiểu Tiểu nghiêm túc nghĩ nghĩ.
Nếu như cô sống được đến ba bốn tuổi, cô muốn gặp mẹ ruột của mình một lần, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ muốn gặp một lần mà thôi.
Ba cô lại không thích mẹ của cô, khóc hô hào yêu cầu hai người ở cùng một chỗ gia đình viên mãn, cái kia cũng quá thiểu năng.
Không có mẹ, cô hiện tại cũng sống rất tốt.
"Ông biết không? Cô giáo ở nhà trẻ là cô Từ, là cô Từ trước kia ở nhà mình."
Hoắc lão tiên sinh kiên nhẫn nghe cô nói, "Sau đó thì sao?"
"Cháu biết cô Từ muốn làm mẹ cháu, nhưng cháu không hi vọng cô Từ làm mẹ cháu. Nếu như ba có người để thích, cháu có thể, nhưng mà, không thể như cô Từ..." Hoắc Tiểu Tiểu dừng lại, trong lúc nhất thời không biết phải hình dung như thế nào, "Dù sao... Dù sao chính là không thể là cô Từ!"
Có mẹ kế thì có cha dượng, cô cũng không muốn ba cô tìm người phụ nữ tâm cơ sâu về nhà, sau đó lại sinh em trai em gái cho cô, xa lánh cô.
Hồi tưởng lại trong mộng, ba cô và những người phụ nữ này, không có một ai là đèn đã cạn dầu, thủ đoạn lợi hại hơn rất nhiều lần.
Như thế nghĩ lại, Hoắc Tiểu Tiểu thật đúng là cảm thấy tương lai mình bị uy hϊếp, sơ ý một chút, liền không sống yên lành được.
Hiện tại cô chỉ hi vọng ba ở bên ngoài có thể bảo trì lý trí, đừng tuỳ tiện bị phụ nữ câu hồn đi.
Hoắc lão tiên sinh nghe nói, cười, "Cháu đồ quỷ con này, ai dạy cháu những thứ này?"
"Cháu nghe người khác nói, ba về sau có mẹ rồi sẽ không cần cháu."
"Làm sao có thể, nếu hắn dám không cần cháu, ông nội đuổi hắn ra khỏi nhà!"
Hoắc lão tiên sinh trong lòng cũng rõ ràng, Hoắc Tùy Thành bây giờ cũng mới ngoài ba mươi, tuổi còn trẻ như vậy, tương lai tất có khả năng, nếu như ngày nào thật muốn tìm vợ, cũng là hợp tình lý.
"Vậy ba thích người như thế nào ạ?"
Cái này thật là hỏi khó Hoắc lão tiên sinh.
Qua nhiều năm như vậy, còn chưa thấy qua Hoắc Tùy Thành tiếp cận dạng phụ nữ gì. Lúc trước Từ Mạn Nhân đi vào Hoắc Công quán, ông đã từng một lần coi là đây chính là loại hình Hoắc Tùy Thành thích.
"Cái này, ông cũng không biết... Ông đáp ứng Tiểu Tiểu, nếu như ngày nào ba cháu muốn tìm mẹ cho cháu, nhất định phải được Tiểu Tiểu đồng ý, nếu không ông cũng không tha cho hắn!"
"Ông nội là tốt nhất!"
Sau mười phút, xe dừng ở cửa nhà trẻ.
Hoắc lão tiên sinh tự mình đưa Hoắc Tiểu Tiểu đến nhà trẻ.
Ông chống thủ trượng đứng ở cửa nhà trẻ, nhìn bóng lưng cô giáo nắm tay Hoắc Tiểu Tiểu, chóp mũi chua xót, đôi mắt già nua đυ.c ngầu dần dần mơ hồ.
Nếu như năm đó không bận bịu chuyện của công ty như vậy, cũng không phải một lần đều chưa thấy qua dáng vẻ đi nhà trẻ của Hoắc Tùy Thành.