Bình tĩnh mà xem xét, Từ Mạn Nhân dung mạo xinh đẹp, trình độ học vấn cao, vóc người đẹp, luôn có chút tâm cao khí ngạo, ở bên ngoài không biết là nữ thần của bao nhiêu chàng trai.
Nhưng khi cô ta một cước bước vào Hoắc Công quán, thấy qua Hoắc gia tiền tài quyền thế, vung tiền như rác, thấy qua Hoắc gia ở trên một đứa bé tốn hao tâm huyết và tài lực, về sau lại thấy qua Hoắc Tùy Thành, cảm thấy đàn ông toàn thế giới ngoại trừ Hoắc Tùy Thành, ai cũng không xứng với mình, cô ta chỉ muốn có được Hoắc Tùy Thành.
Huống chi bên người Hoắc Tùy Thành không có phụ nữ, mà người phụ nữ xuất sắc lại chính là mình, Hoắc Tùy Thành nhất định có thể bị cô ta hấp dẫn.
Chỉ cần lung lạc tốt Hoắc Tiểu Tiểu, để cho đứa trẻ ỷ lại cô ta, vị trí Hoắc phu nhân này, cô ta nắm chắc trong lòng bàn tay.
Đáng tiếc, cô ta chăm sóc Hoắc Tiểu Tiểu gần một năm, Hoắc Tùy Thành cũng ở nước ngoài một năm, Hoắc Tiểu Tiểu không có lung lạc lấy, Hoắc Tùy Thành về nước ngày thứ hai liền cho cô ta nghỉ việc.
Từ Mạn Nhân trăm mối vẫn không có lời giải.
Mình tận tâm tận lực chăm sóc Hoắc Tiểu Tiểu, ở trước mặt Hoắc Tiểu Tiểu từ trước đến nay đều là kiên nhẫn và ôn nhu, cô ta thậm chí cho là mình đủ để bổ khuyết vị trí thiếu hụt là mẹ của Hoắc Tiểu Tiểu. Nhưng vì cái gì Hoắc Tiểu Tiểu chính là không thích cô ta?
"Tiểu Tiểu, từ hôm nay trở đi, cô Tiểu Từ lại là cô giáo của con, con phải thật nghe lời."
Cô ta nghĩ, đây có lẽ là trời cao ban cho cô ta một cơ hội.
Hoắc Tiểu Tiểu tựa hồ thấy được, đáy mắt nồng đậm du͙© vọиɠ của Từ Mạn Nhân.
Đã tới lớp học của cô, Từ Mạn Nhân chắc chắn sẽ không từ bỏ thông qua cô, lại lần nữa tiếp xúc với Hoắc Tùy Thành.
Cô không thích phụ nữ có du͙© vọиɠ quá mạnh, có mục đích đến gần ba cô.
"Dạ được, cô Tiểu Từ."
"Thật ngoan."
Từ Mạn Nhân ngẩng đầu nhìn phòng học một chút.
Phòng học bị chia làm năm khu vực, có khu dựng, khu bé con, khu trang trí, còn có khu đọc và khu khoa học, mỗi khu có hai, ba bạn nhỏ đang chơi.
"Cô nhớ Tiểu Tiểu thích xếp gỗ chơi đùa? Cô dẫn con đi qua."
Khu vực xếp gỗ có ba thằng bé trai đang chơi, cô Từ mang theo Hoắc Tiểu Tiểu tới, "Chu Chu, đây là Hoắc Tiểu Tiểu, bạn ấy cũng thích xếp gỗ, cho bạn gia nhập với các con, cùng chơi có được hay không?"
Bé trai tên Chu Chu nhìn Hoắc Tiểu Tiểu một chút, bĩu môi, không tình nguyện lên tiếng.
"Tiểu Tiểu, con ở đây cùng các bạn chơi đi, Chu Chu, các con không được phép bắt nạt Tiểu Tiểu, nghe thấy không?"
Nói xong, liền đi chăm sóc những người bạn nhỏ khác.
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn thằng bé trai rõ ràng mang địch ý đối với cô, cười.
Từ Mạn Nhân đây là muốn diễn cho cô một tác phẩm, tên là: "Anh hùng cứu bạn nhỏ?"
Cố ý làm khó dễ cô, để cho cô chơi cùng mấy đứa trẻ bướng bỉnh, bị bắt nạt, sau đó thay mình ra mặt, giành hảo cảm.
Thế giới của người lớn, thật sự là quá phức tạp đi.
"Không cho phép cậu cùng chơi với chúng tớ!"
Cô Từ vừa đi, Chu Chu lập tức đẩy ngã Hoắc Tiểu Tiểu xuống trên mặt đất, làm cho cô đặt mông ngồi ngay tại chỗ.
Hoắc Tiểu Tiểu lúc đầu không muốn chơi, nghe được Chu Chu nói như vậy, dứt khoát ngồi dưới đất hỏi cậu: "Vì sao tớ không thể chơi cùng các cậu?"
Mấy thằng bé trai phách lối bá đạo nói: "Chính là không cho phép, đây là địa bàn của chúng tớ!"
Đổi thành đứa trẻ bình thường, đoán chừng còn thật sự sợ mấy hỗn thế ma vương này, nhưng Hoắc Tiểu Tiểu nơi nào sẽ sợ mấy đứa nhóc con này, "Tớ mới không muốn chơi cùng các cậu, các cậu xếp gỗ cũng xếp không nổi, thực đần."
Từ trước đến nay chỉ được khen thông minh, chưa hề bị người ta nói là đần, mấy thằng bé trai nhất thời kích động lên.
"Cậu nói cái gì? Chúng tớ đần chỗ nào!"
Ánh mắt Hoắc Tiểu Tiểu nhìn trên nệm xếp gỗ, "Các cậu biết xếp sao?"
"Chúng tớ đương nhiên biết!"
"Vậy các cậu xếp, xếp không ra chính là đần."
Phép khích tướng, kích một cái là chuẩn.
Ba đứa trẻ khí thế hùng hổ ngồi xuống, hút cạn bình sữa để tăng sức mạnh, nghiêm túc ngồi xếp gỗ.
Đồ xếp gỗ ở nơi này, thực ra giống với lắp ráp mấy cái phụ kiện xe ô tô, rất đơn giản, nhưng đối với mấy đứa trẻ hai ba tuổi mà nói, là một vấn đề khó khăn.
Ba đứa trẻ xếp một trận, cũng mới xếp được một nửa, còn có đống khối gỗ màu sắc khác nhau, chồng ở một bên chưa có xếp xong.
Hoắc Tiểu Tiểu từ trong túi xách cầm bình sữa uống, nhàn nhã nhìn xem mấy thằng bé trai này gấp đến độ vò đầu bứt tai, còn thỉnh thoảng nói hai câu châm chọc, "Được hay không nha, không được thì thôi, đần là đần, về sau sẽ biến thông minh."
"Cậu... cậu cậu cậu chờ đi!"
Loay hoay một hồi lâu, gỗ vẫn chưa có xếp xong.
Hoắc Tiểu Tiểu ăn xong viên pho mát, đứng dậy, "Nhìn tớ."
Trực tiếp ra tay, không đến năm phút đồng hồ liền đem khối gỗ xếp tốt.
Một bé trai đi đến bên tai Chu Chu, nghiêm túc nói: "Cậu ấy thật là lợi hại nha!"
Chu Chu trừng mắt liếc cậu một cái, "Nói nhỏ chút, đừng để cậu ấy nghe được chúng ta khen cậu ấy!"
Bé trai lại thấp giọng, "Thế nhưng cậu ấy thật là lợi hại, mà cũng thật đáng yêu, tớ muốn chơi với cậu ấy."
Hoắc Tiểu Tiểu thính tai, nghe được, ôm bình sữa cười lạnh.
Đây coi là cái gì, lên cho tôi đề toán năm nhất!
"Cái kia... Cậu đã không ngốc, vậy chúng tớ sẽ cho phép cậu chơi cùng chúng tớ."
"Đúng, cùng chúng tớ chơi đi."
"Chúng tớ chỉ cho phép cậu cùng chúng tớ chơi thôi."
Con nít quỷ.
Từ Mạn Nhân đang ở kia kể chuyện cổ tích cho những bạn nhỏ khác xong, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Tiểu Tiểu một chút.
Ba thằng bé trai kia, cho tới nay đều là Tiểu bá vương của lớp học, gia thế giàu có nuôi thành tính cách bá đạo tùy hứng, luôn thích bắt nạt các bạn học, dạy nhiều lần không nghe.
Hoắc Tiểu Tiểu tuổi nhỏ nhất, nhất định sẽ bị mấy thằng bé trai kia bắt nạt.
Chỉ cần bị ức hϊếp, cô ta liền đi lên an ủi Tiểu Tiểu, phê bình mấy đứa trẻ kia, Tiểu Tiểu đối với cô ta nhất định sẽ có hảo cảm.
Thế nhưng thứ cô ta nhìn thấy chính là, Hoắc Tiểu Tiểu cùng với mấy thằng bé trai mà cô giáo đều không thể dạy dỗ vui vẻ hòa thuận chơi xếp gỗ, sửng sốt.
"Chu Chu, các con không có bắt nạt Tiểu Tiểu sao?"
Chu Chu bĩu môi, "Chúng con mới không có bắt nạt cậu ấy."
"Không có bắt nạt là tốt rồi."
Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu, hướng cô ta nhếch miệng cười xán lạn một tiếng.
Trẻ con nhà trẻ, đơn giản chính là thay cái nơi để vui đùa, nhiều mấy cái đồng bạn vui đùa .
Ở trong phòng chơi một hồi, uống một hớp sữa, địa điểm vui đùa lại đổi ra bên ngoài.
Hoắc Tiểu Tiểu cùng các bạn nhỏ tay nắm tay đi ngoài trời chơi bóng bậc thang, chơi cầu bập bênh, cưỡi ngựa gỗ.
Không cách nào tưởng tượng cuộc sống tuyệt vời như thế, cô lúc trước còn muốn đợi qua một năm nữa.
"Tiểu Tiểu, đây là chúng tớ vì cậu mà chiếm cầu bập bênh, cậu đi lên, chúng tớ giúp cậu chơi!"
"..." Cũng không cần có lòng như thế.
Hoắc Tiểu Tiểu ngồi trên cầu bập bênh, cô còn nhỏ, căn bản khiêu không nổi, toàn bộ nhờ mấy đứa trẻ kia khiêu giúp.
Cái này không được, cô không thể tiếp tục như thế.
Có câu nói rất hay, gần son thì đỏ, gần mực thì đen, cô lại cùng bọn nhỏ này một nhóm chơi, đoán chừng cũng sẽ càng ngày càng ngây thơ.
Ánh mắt Hoắc Tiểu Tiểu nhìn về phía lầu dạy học của nhà trẻ.
Cô nghe nói nhà trẻ Wellington sẽ mở một ban thiên tài, chọn lựa mấy đứa bé thông minh, học tập chương trình học tiểu học.
Hôm nào đó, thể hiện ra sự thông minh tài trí của cô.
Công viên trò chơi còn có một ban khác tại kia chơi, có lẽ là nhìn trúng cầu bập bênh Hoắc Tiểu Tiểu đang chơi, ba thằng bé trai chạy tới, "Này em gái, cậu chơi rất lâu rồi, đem nơi này nhường ra cho chúng tôi chơi!"
Hoắc Tiểu Tiểu đã sớm không muốn chơi nữa, nhưng lời cũng quá không có lễ phép, tuổi còn nhỏ mà ngay trong vườn trẻ kéo bè kéo lũ bắt nạt người.
"Tớ không đó, tớ còn muốn chơi."
Chu Chu và hai bé trai đi tới, ngăn ở trước mặt Hoắc Tiểu Tiểu, "Tránh ra!"
Thằng bé trai vênh váo hung hăng chống nạnh, "Tránh ra? Mày biết chúng tao là người nào không? Chúng tao thế nhưng là Đại Ban! Tụi mày đồ Tiểu Ban đi ra để chúng tao chơi."
À~ hiểu rồi, thật ghê gớm.
Đại Ban đều có thể bắt nạt người.
"Không đi, đây là của chúng tớ chiếm, vì sao phải đưa cho nhóm các cậu?"
"Dựa vào chúng tao so với tụi mày lớn hơn! Tụi mày chỉ là mấy tên nhóc hai ba tuổi, muốn đánh nhau phải không!"
"Chúng tớ muốn mách cô!"
"Đám người Tiểu Ban chỉ biết mách cô."
"Cậu..."
Hoắc Tiểu Tiểu nghe được lời này, kém chút xỉu ngang.
Một câu mà đứa trẻ ngây thơ này nói, buồn cười là lại làm cho người ta ngạt thở.
Mà cô vậy mà cũng là một trong những nhân vật chính!
Chu Chu nghẹn lời, mấy đứa bé Đại Ban thấy thế nắm tay Hoắc Tiểu Tiểu, muốn đem cô từ trên cầu bập bênh lôi xuống.
Hoắc Tiểu Tiểu không có chú ý bị kéo xuống, dưới chân lảo đảo mấy bước, ngã dưới đất.
May mà trên mặt đất phủ lên một tầng cát mịn, ngã xuống cũng không đau.
Chu Chu chạy tới đỡ Hoắc Tiểu Tiểu đứng dậy, lập tức xúc động nắm tay cô, "Tiểu Tiểu, cậu đừng nóng giận, chờ tớ trưởng thành sẽ giúp cậu đánh cậu ta!"
Hoắc Tiểu Tiểu cắn răng.
Cô còn có thể bị mấy đứa nhỏ này bắt nạt?
Đang muốn làm chút gì đó, một bóng người lao đến, trực tiếp đem thằng bé trai vênh vang đắc ý đang ở trên cầu bập bênh áp đảo trên mặt đất, nắm lại nắm tay nhỏ, từng quyền từng quyền đấm xuống.
"Mày... Mày đánh tao!"
Thấy bé trai bị người đánh, mấy người bạn bè của cậu ta cũng lao đến.
Năm, sáu người ở trước cầu bập bênh loạn thành một đoàn.
Bên này cắn cánh tay, bên kia bứt tóc, hạt cát văng đầy trời.
Hiện trạng đánh vô cùng tàn nhẫn nhất, là lấy hai bạn nhỏ ở giữa làm trung tâm, cầu bập bênh làm bán kính, cực kỳ hỗn loạn.
Thiên thọ á! Nhà trẻ kéo bè kéo lũ đánh nhau!
Mấy giáo viên sinh hoạt vội vàng chạy tới, kéo mấy người ra.
"Buông tay! Dịch Khiêm! Nới lỏng tay ra!"
"Mấy người các con tất cả dừng tay! Không cho phép đánh có nghe thấy không!"
Hoắc Tiểu Tiểu lần theo thanh âm nhìn qua.
Thì ra người thứ nhất thay mình ra mặt đánh nhau chính là Dịch Khiêm, hiện tại đang cưỡi trên thân thằng bé trai có cái cái miệng kêu khóc, đánh cậu ta.
Hơn một tháng không gặp, cậu ấy giống như lại cao lớn một chút.
Cô giáo thật vất vả mới đem mấy người tách ra, thở hồng hộc hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Làm sao đột nhiên liền đánh nhau?"
Bạn của Dịch Khiêm chỉ vào người bắt nạt Hoắc Tiểu Tiểu, "Bọn họ bắt nạt người!"
"Bắt nạt người? Bắt nạt ai?"
"Bọn họ bắt nạt bạn học Tiểu Ban, bắt nạt Tiểu Tiểu!"
"Đúng! Chúng con đều thấy được!"
"Chính là bọn họ bắt nạt Tiểu Tiểu!"
Hoắc Tiểu Tiểu đối với mấy bé trai có chút ấn tượng, đều là ngày đó đã gặp qua ở Dịch gia.
Một bé tên Tĩnh Tĩnh, một bé tên Dược Dược, còn có một bé là Sâm Sâm.
Vì anh em không tiếc mạng sống, có thể nha!
"Tiểu Tiểu? Tiểu Tiểu là ai?"
"Tiểu Tiểu chính là cậu ấy, bọn họ đem cậu ấy từ trên cầu bập bênh kéo xuống, quẳng xuống đất."
Một nháy mắt, ánh mắt của mấy thầy cô giáo đều nhìn về phía Hoắc Tiểu Tiểu.
Dưới tình huống này, Hoắc Tiểu Tiểu đương nhiên sẽ không để mấy đứa trẻ kia thất vọng, ánh mắt ngấn lệ gật đầu, bày ra vết thương, giọng nghẹn ngào kêu đau.
Đương nhiên, không đau lắm, dính chút cát mà thôi.
Cô giáo sinh hoạt Tiểu Ban thấy thế, vội vàng ôm Tiểu Tiểu đi phòng y tế, mấy đứa trẻ bởi vì kéo bè kéo lũ đánh nhau mà bị thương, cũng đi hết lên phòng y tế.
Mấy đứa trẻ và Dịch Khiêm không bị thương nhiều lắm, ngược lại là thằng bé trai bị Dịch Khiêm đấm trên mặt, có khối máu ứ đọng rất lớn.
"Mày đánh tao, tao muốn nói cho cha tao biết!"
"Con muốn mẹ!"
"A a a đau, con muốn nói cho nãi nãi*."
*Nãi nãi: Bà nội ^^
Trong phòng y tế, một cảnh tượng quỷ khóc sói gào.
Não của Hoắc Tiểu Tiểu đều bị ồn ào muốn nổ tung, mặc cho bác sĩ dùng ngoáy tai cẩn thận lau đi hạt cát trên tay cô.
Bác sĩ thấy cô nhu thuận bày ra lòng bàn tay, không khóc cũng không nháo, khích lệ cô: "Người bạn nhỏ này thật ngoan."
Cuộc hỗn loạn phát sinh ở nơi nhà trẻ, hiệu trưởng Chu cũng không thể không chạy đến, tìm hiểu tình huống rồi nhìn Dịch Khiêm một mực trầm mặc không nói lời nào, ông nói: "Khiêm Khiêm, cô giáo không có dạy cho con, nếu có những bạn học khác bắt nạt người, phải ngay lập tức đi mách thầy cô sao?"
Dịch Khiêm gật đầu.
"Vậy con vì cái gì còn muốn đánh bạn, còn xuống tay nặng như vậy?"
Dịch Khiêm y nguyên không nói lời nào.
Đứa trẻ có thể đưa tới trường này, gia đình phần lớn không phú thì quý, hiệu trưởng nhìn thằng bé trai bị đánh, trên mặt máu ứ đọng, "Thông báo cho phụ huynh đi."
Trên tay Hoắc Tiểu Tiểu đã lau sạch sẽ, bàn tay trắng nõn không bị tổn thương cũng không có vạch phá.
Cô giáo ôm cô từ trên ghế xuống.
Hoắc Tiểu Tiểu đi đến bên người Dịch Khiêm, chọc chọc bên trên xương gò má, một chỗ máu ứ đọng, lặng lẽ hỏi cậu, "Cậu không đau sao?"
Dịch Khiêm đưa tay vuốt vuốt, đau đến giật mình, lại cắn răng nhịn được, "Không đau!"
Thằng bé trai một bên thoa thuốc phát ra tiếng khóc kinh thiên địa khϊếp, "A a a đau!"