Chuyện "áo con rùa" cuối cùng tại Hoắc Tiểu Tiểu cầm bút lông đi dạo trong phòng giữ quần áo của Hoắc Tùy Thành mà kết thúc.
Vẽ lên bao nhiêu con rùa đen không biết, chỉ biết ngày thứ hai nhân viên công tác của nhãn hiệu đưa tới không ít âu phục áo sơ mi mới tinh.
Khoảng thời gian này, Hoắc Tùy Thành vẫn y nguyên đi sớm về trễ, Hoắc lão tiên sinh thân thể ngày càng sa sút, bác sĩ liên tục căn dặn nhất định về sau phải tĩnh dưỡng, Hoắc Tiểu Tiểu muốn đi nhà trẻ, trải qua cuộc thương lượng giữa Hoắc lão tiên sinh và Hoắc Tùy Thành, cũng đã ra quyết định.
Song ngữ Wellington là nhà trẻ tư nhân lớn nhất thành phố S, học phí một năm cao tới mười chín vạn tám, dù cho học phí đắt như thế, nhà trẻ này cũng không lo thiếu học sinh, bởi vì vô số nhà đều muốn cho con em học ở đây.
Hoắc Tiểu Tiểu chính là muốn đi nhà trẻ này.
Trên thực tế Hoắc Tiểu Tiểu cũng không cao hứng.
Từ khi cô biết mình sắp đi nhà trẻ, vui vẻ liền cách xa cô.
Đời trước lên vài chục năm học, đời này mới tiêu dao hai năm, lại bắt đầu đi học.
Cô còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt, thật sự còn nghĩ lại tiếp tục vui vẻ một năm.
Nhưng mà đã lựa chọn tiếp nhận, vậy cũng không thể lại có cảm xúc phiền chán, Hoắc Tiểu Tiểu điều chỉnh tâm tình, chuẩn bị đi học.
"Tiểu Tiểu của chúng ta mặc đồng phục thật đáng yêu, đeo túi sách trên lưng đi, đợi chút nữa ngoan ngoãn cùng ba cùng nhau đi nhà trẻ, buổi chiều ông đi đón cháu."
Hoắc Tiểu Tiểu gật gật đầu, cũng đeo trên lưng túi sách mà gia gia chuẩn bị cho cô.
Bên trong túi xách nhỏ cũng không có đồ gì trọng yếu, một chút đồ chơi nhỏ, một chút đồ ăn vặt, còn có một cái bình sữa, tóm lại là nếu như Hoắc Tiểu Tiểu phát cáu có thể đem đồ chơi dỗ.
Ngày đầu tiên đi nhà trẻ, có đứa trẻ nào lại không khóc náo động lên.
Hoắc lão tiên sinh cũng cảm thấy, Tiểu Tiểu sẽ khóc.
Nhưng dù sao cũng là Hoắc Tùy Thành đưa cô đi nhà trẻ, mắt không thấy, tim sẽ không đau.
Hoắc Tùy Thành chờ dưới lầu, thấy Hoắc Tiểu Tiểu đeo bọc sách hướng hắn chạy tới, xoay người thuận thế đem người ôm lấy.
Tuổi còn nhỏ không có nặng mấy cân mấy lượng, ngồi ở trên cánh tay Hoắc Tùy Thành, một chút cũng không tốn sức.
Cô quay đầu hướng Hoắc lão tiên sinh vẫy tay, "Ông ơi, cháu đi rồi! Ông phải nhớ đón cháu về nhà."
"Đi thôi đi thôi, ông nhất định đúng giờ đón cháu về nhà."
Được Hoắc lão tiên sinh cam đoan, Hoắc Tiểu Tiểu lúc này mới ôm cổ Hoắc Tùy Thành, "Ba, chúng ta đi thôi!"
Hoắc Tùy Thành nhìn cô đeo một túi xách nhỏ, nâng đáy túi sách lên, "Nặng không? Ba cầm cho con."
Hoắc Tiểu Tiểu lại nắm lấy túi sách, "Con mang được mà."
Hoắc Tùy Thành cười cười, không nói gì, trực tiếp ôm Hoắc Tiểu Tiểu lên xe rời đi.
Hoắc lão tiên sinh đứng tại cổng công quán, ánh mắt nhìn theo chiếc Bentley biến mất ở bóng rừng cuối đường.
"Lão tiên sinh, người đã đi rồi, tôi đỡ ngài về nghỉ ngơi."
Hoắc lão tiên sinh nặng nề thở dài, "Tiểu Tiểu mấy giờ thì tan học?"
"Ba giờ."
"Vậy hai giờ tôi phải đi đón nó."
"Bác sĩ nói, ngài phải tĩnh dưỡng, để tôi đón Tiểu Tiểu đi."
"Như vậy sao được!" Hoắc lão tiên sinh giống như trách cứ, nhìn ông một cái, "Tôi đã đáp ứng Tiểu Tiểu sau khi tan học đi đón nó, ngày hôm nay là ngày đầu tiên nó đi nhà trẻ, tôi người làm ông này sao có thể nói không giữ lời?"
"Thế nhưng mà..."
"Đi một chuyến đến nhà trẻ mà thôi, có thể phí bao nhiêu tinh lực?"
Hoắc lão tiên sinh cố chấp, Trần bá cũng nói không lại ông, đành phải thôi.
Cùng một thời gian, trước khi trên đường đến nhà trẻ, Hoắc Tùy Thành không yên tâm căn dặn Hoắc Tiểu Tiểu.
"Ở trong nhà trẻ không cho phép cùng những bạn nhỏ khác ầm ĩ đánh nhau, không cho phép bắt nạt những bạn nhỏ khác, nếu có người bắt nạt con, con phải ngay lập tức mách cô giáo, có biết không?"
Hoắc Tùy Thành không lo lắng cô ở trường học bị bắt nạt, ngược lại thật lo lắng cô ở trường học bắt nạt những đứa trẻ khác.
Dù sao Hoắc Tiểu Tiểu quỷ linh tinh quái, rất thông minh.
Hoắc Tiểu Tiểu ngồi ở trên ghế em bé, nhìn ngoài cửa sổ dòng người dòng xe cộ, quay đầu qua loa một câu: "Dạ biết rồi!"
Bắt nạt những đứa bé kia làm gì, bọn chúng mà khóc não cô sẽ bị ồn ào nổ.
"Còn có, ở trường học không có cô giáo cho phép, thì không được chạy loạn khắp nơi, cũng không cho phép chơi bất luận trò chơi gì nguy hiểm, cái đồng hồ này là ba ba mua cho con, đeo lên đồng hồ này ba ba liền biết con ở đâu." Hoắc Tùy Thành đem một cái đồng hồ điện thoại đeo trên cổ tay Hoắc Tiểu Tiểu, "Không được phép lấy xuống, nhớ kỹ không?"
Hoắc Tiểu Tiểu loay hoay cái đồng hồ điện thoại trên tay mình.
"Mái tóc màu đen này chính là ba, con nhấn vào ảnh chân dung mái tóc màu đen này, tay của ba sẽ rung, ba liền biết là con đang nhớ ba, nếu như con muốn cùng ba nói chuyện, liền nhấn hai lần, giống như vậy." Hoắc Tùy Thành chỉ một lần cho cô, bấm mã số của mình, "Có thể gọi điện thoại cho ba."
Vừa mới dứt lời, điện thoại di động Hoắc Tùy Thành kêu lên, hắn nhấn hạ kết nối, bên trong đồng hồ điện thoại truyền đến thanh âm của Hoắc Tùy Thành.
"Ở nhà trẻ không cho phép nghịch ngợm gây sự, nghe thấy không?"
Hoắc Tiểu Tiểu dí sát đồng hồ điện thoại nói chuyện, "Nghe thấy được."
Người lớn thật là hay lo lắng.
Hoắc Tùy Thành cúp điện thoại, lại chỉ trên màn hình mái tóc bạc, "Tóc bạc là ông, con nhấn cái này, con liền có thể nghe được giọng của ông."
Đầu ngón tay Hoắc Tiểu Tiểu nhẹ nhấn lên, năm giây sau đồng hồ điện thoại truyền đến giọng nói của Hoắc lão tiên sinh.
"Tiểu Tiểu?"
Vì để cho Hoắc Tùy Thành yên tâm mình đã học xong làm sao sử dụng đồng hồ điện thoại, cô hướng đồng hồ la lớn: "Ông nội! Cháu... Cháu còn chưa tới nhà trẻ, đây là... Đây là điện thoại của cháu, ông nhớ kỹ nha, về sau cháu sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho ông."
Trong điện thoại Hoắc lão tiên sinh cười vui vẻ, từ thanh âm liền có thể tưởng tượng ông giờ phút này có một bộ dạng hiền lành như thế nào.
"Được, ông nhớ rồi."
"Tiểu Tiểu không ở nhà, ông phải nghỉ ngơi thật tốt, chiếu cố chính mình."
"Được, nghe Tiểu Tiểu."
"Vậy cháu cúp trước, tạm biệt ông."
Nói xong, Hoắc Tiểu Tiểu đem đồng hồ điện thoại cho Hoắc Tùy Thành nhìn.
Hoắc Tùy Thành sờ lên đầu cô, "Thật thông minh."
Thông minh, thông minh, chính là quá mức thông minh.
Một đứa trẻ mới hai tuổi, lần thứ nhất thấy đồng hồ điện thoại liền có thể dùng thuận buồm xuôi gió, Hoắc Tùy Thành cũng là lần đầu tiên gặp, trong đầu lo nghĩ chợt lóe lên, nhưng rất nhanh liền tiếp nhận việc này.
Thông minh quá mức có thể chứng minh cái gì?
Chỉ có thể chứng minh con gái của hắn chính là thiên tài.
Nhà trẻ Wellington cách Hoắc Công quán không xa, nửa giờ đi xe, đây cũng là một trong những lý do chọn nhà trẻ này.
Hoắc Tiểu Tiểu hai tuổi đi học không tính là có bao nhiêu ngoại lệ, nhưng thời gian này mới đi nhà trẻ, phải xếp lớp.
Sau khi xuống xe, Hoắc Tùy Thành ôm Hoắc Tiểu Tiểu vào, hiệu trưởng và giáo viên sinh hoạt thông thường, phụ trách Hoắc Tiểu Tiểu đã ở văn phòng chờ.
"Hoắc tiên sinh, chào ngài! Tôi là hiệu trưởng Chu, chúng ta trước đó đã gặp mặt qua, đây chính là Tiểu Tiểu sao?"
Hoắc Tiểu Tiểu từ trong ngực Hoắc Tùy Thành leo xuống, nắm tay Hoắc Tùy Thành, nhìn Chu hiệu trưởng trước mặt, tuổi ông cũng tương đối trẻ.
"Con chào Hiệu trưởng."
Hiệu trưởng kinh ngạc, "Tiểu Tiểu... Thật sự mới hai tuổi sao?"
Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu, "Con hai tuổi."
"Thật lễ phép." Chu hiệu trưởng chỉ vào cô giáo sinh hoạt bên cạnh, "Tiểu Tiểu, đây chính là cô giáo về sau của con, cô ấy họ Hứa, con có thể gọi là cô Hứa, có chuyện gì đều có thể tìm cô Hứa, ví dụ như nói đói bụng, thân thể không thoải mái, hoặc là có người khinh bạc con, con đều có thể nói cho cô ấy."
Nếu mới đến, ấn tượng đầu tiên nhất định phải có nguyên tắc, Hoắc Tiểu Tiểu lễ phép nhìn cô Hứa, "Con chào cô Hứa ạ."
Tuổi của cô Hứa cũng không lớn, gương mặt nhìn qua có chút mập mạp, rất có lực tương tác, "Chào con Tiểu Tiểu, cô Hứa dẫn con đi lớp học, cùng những bạn nhỏ khác làm quen một chút, có được hay không?"
Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu, lại đem ánh mắt nhìn về phía Hoắc Tùy Thành.
Hoắc Tùy Thành nắm tay của cô không có thả, "Tôi đưa nó tới đi."
Hiệu trưởng Chu cười nói: "Vậy cô Hứa trước mang Hoắc tiên sinh và Tiểu Tiểu đi đi."
"Được rồi, Hoắc tiên sinh mời đi bên này." Cô Hứa đi phía trước dẫn đường, vừa bước vừa thấp giọng dặn dò Hoắc Tùy Thành, "Hoắc tiên sinh, đứa trẻ nào lần đầu tiên tới nhà trẻ đều không quen, đợi chút nữa khẳng định là sẽ khóc hô hào không muốn ngài đi, ngài nhất định không thể quay đầu, không thể mềm lòng, nếu không ngày hôm nay ngài sẽ không đưa nó đi nhà trẻ được."
Những bạn nhỏ ngày đầu tiên đi nhà trẻ, cô Hứa gặp quá nhiều, cũng là cô giáo ở đây, không có một đứa nào là không khóc không nháo.
"Ừ, tôi đã biết."
Hoắc Tiểu Tiểu nghe được, bĩu môi. Khóc hô hào không cho ba cô đi?
Nhiều người nhìn như vậy, cô nơi nào có thể khóc được, vậy cũng thật mất thể diện.
Cô Hứa dừng lại trước một gian phòng học, cô giáo ở trong phòng mở khóa cửa chính, Hứa lão sư dắt Hoắc Tiểu Tiểu từ trong tay Hoắc Tùy Thành, ra hiệu Hoắc Tùy Thành có thể đi.
"Tiểu Tiểu, ba đi rồi, con ở đây nghe cô nói, buổi chiều ba tới đón con về nhà."
Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu, "Vậy ba nhớ kỹ phải tới nha."
"Ừ, nhất định nhớ kỹ."
Nói xong, Hoắc Tùy Thành xoay người rời đi, cũng ở trong lòng nhiều lần khuyên bảo mình, không thể quay đầu, không thể mềm lòng, coi như Hoắc Tiểu Tiểu khóc hô hào...
... Vì cái gì không nghe thấy tiếng khóc?
Hoắc Tùy Thành quay đầu.
Hành lang phòng học không có một ai.
Trong phòng học truyền đến tiếng của cô Hứa, "Các bạn nhỏ, ngày hôm nay lớp chúng ta có một bạn học mới, bạn ấy tên là Hoắc Tiểu Tiểu, mọi người vỗ tay hoan nghênh bạn có được hay không?"
Tiếng vỗ tay vang lên.
"Tiểu Tiểu, từ hôm nay trở đi, bọn họ chính là bạn học của con, thích nơi này không?"
"Dạ thích."
"..." Hoắc Tùy Thành nghẹn lời, uổng phí mình chuẩn bị tâm lý rất lâu.
Không phải không thích đi nhà trẻ?
Cũng không thấy đến cỡ nào không tình nguyện.
Nghĩ nghĩ, Hoắc Tùy Thành trở về hành lang, đứng ở ngoài cửa sổ, nhìn Hoắc Tiểu Tiểu trong phòng học không có một chút sợ hãi và cảm xúc không thích ứng, rốt cuộc mới yên tâm.
Trong phòng làm việc của Hiệu trưởng, Hoắc Tùy Thành và Chu Hiệu trưởng hàn huyên ngắn ngủi một lát, sau đó rời đi, còn chưa lên xe, nhận được một cuộc điện thoại.
"Hoắc tiên sinh, chuyện mà ngài trước đó đã bàn giao, tôi bên này đã sắp xếp xong xuôi, chỉ cần ngài mở lời, đêm nay liền có thể đυ.c xuyên cổ mộ, những nhân viên khảo cổ kia coi như muốn bảo tồn cổ mộ, cũng có lòng mà không có sức."
Chuyên gia khảo cổ còn chưa đem cổ mộ ở núi Lộc Minh nghiên cứu triệt để trước, ai cũng không biết kết quả cuối cùng là bảo vệ hay là đào móc.
Nhưng dù cho quyết định bảo hộ cổ mộ, ở bên trên động chút tay chân, để nhân viên khảo cổ không thể vào mộ bảo hộ văn vật, quá đơn giản.
"Hoắc tiên sinh? Ngài đang nghe sao?"
Hoắc Tùy Thành trầm mặc một lát, chuyện này được chuẩn bị từ khi hân biết được núi Lộc Minh có cổ mộ lớn, hạng mục một ngày bất động, tổn thất to lớn, nếu là hạng mục như vậy đình công, càng khó mà đánh giá.
Đang chuẩn bị nói chuyện, điện thoại chấn động, trên màn hình điện thoại di động hiên ra một câu nhắc nhở đáng yêu: Con gái bảo bối của ba nhớ ba!
Hoắc Tùy Thành liền giật mình, khóe miệng cười khẽ, đáy mắt trong chốc lát nhu hòa.
Đối với người trong điện thoại còn đang chờ hắn ra lệnh, nói: "Chuyện này trước cứ để đó, tra thêm các loại tin tức."
"Được."
Cúp điện thoại, Hoắc Tùy Thành mở ra cửa sổ nhắc nhở, nhấn vào bé gái mặc váy màu hồng, trong phòng học, đồng hồ điện thoại trên cổ tay Hoắc Tiểu Tiểu theo đó chấn động.
"Tiểu Tiểu, còn nhớ cô không? Cô là cô Từ."
Cô Từ trên bục giảng cười tiếp nhận giáo viên sinh hoạt về sau của Hoắc Tiểu Tiểu mà cô Hứa đưa tới, ngồi xổm xuống cười tủm tỉm nhìn cô.
Hoắc Tiểu Tiểu đương nhiên nhớ kỹ.
Chị ấy đã từng chăm sóc cô một năm, lại bởi vì vọng tưởng làm mẹ kế của cô cho nên bị Hoắc Tùy Thành đuổi đi, cô giáo Từ Mạn Nhân, vậy mà lại dạy học ở nhà trẻ Wellington này.
Thật sự là oan gia ngõ hẹp.