Chương 29

Hoắc Tùy Thành chưa từng thấy qua đứa trẻ nào nghịch ngợm như vậy.

Nói cô thiên tính trẻ con, hai tuổi so với bất luận những đứa trẻ đồng lứa khác, đều thông minh hiểu chuyện hơn nhiều.

Nói cô thông minh đáng yêu, hết lần này tới lần khác làm ra loại sự tình khiến người ta tức giận đến nghiến răng.

Trong phòng nghỉ văn phòng có Tây phục và áo sơ mi dự bị của hắn, Hoắc Tùy Thành cầm một kiện, cởϊ áσ sơ mi có vẽ rùa đen, thay đổi.

Mặc lên người không biết toàn cảnh, xách cái này trong tay, Hoắc Tùy Thành mới nhìn rõ ràng rùa đen vẽ ở trên áo sơ mi của hắn.

Hình tượng rất thật, đối với một đứa trẻ hai tuổi mà nói, có thể vẽ rùa đen ra thành cái dạng này, quả thực thiên phú dị bẩm.

Hoắc Tùy Thành trong lúc nhất thời còn không biết, Hoắc Tiểu Tiểu vẽ rùa đen này là cố ý hay là vô tình.

Nhưng mà dựa vào một năm qua ở chung cùng Hoắc Tiểu Tiểu, Hoắc Tùy Thành trong lòng đánh lên nhãn hiệu "cố ý" cho Hoắc Tiểu Tiểu.

Ỷ vào gia gia cưng chiều cô, thật sự là ngày càng nghịch ngợm!

Cùng tổ chuyên gia khảo cổ chạm mặt, toàn bộ hành trình Hoắc Tùy Thành đều nghiêm mặt, nếu như không phải có Dịch Dương ở giữa hoà giải, cái hội nghị này đoán chừng không tiếp tục mở được.

"Hoắc tiên sinh, chuyện cổ mộ, tổ chuyên gia chúng tôi còn đang điều tra ở bên trong, theo kết quả điều tra hiện tại, chúng tôi suy đoán khả năng đây là mộ của Minh triều, bởi vì cổ mộ bảo tồn hoàn hảo, chúng tôi bên này cũng còn đang nghiên cứu mộ này đến cùng có khai phát hay không."

Hoắc Tùy Thành nhẹ gật đầu.

Thực ra ở núi Lộc Minh, dù cho cổ mộ được bảo hộ thoả đáng, bọn họ muốn động chút tay chân cũng rất đơn giản, chỉ cần tìm mấy người đem cổ mộ phá hư, nhân viên khảo cổ sẽ không thể bảo hộ được văn vật trong mộ.

"Lần này tới còn có chút việc, hi vọng Hoắc tiên sinh và Dịch tiên sinh có thể phối hợp với bộ môn chúng tôi làm việc..."

Sẽ tiến hành đến cuối cùng, người phụ trách của tổ chuyên gia đứng dậy, cùng bọn người Hoắc Tùy Thành và Dịch Dương nắm tay nói cảm ơn.

"Cảm ơn hai vị đã ủng hộ công việc của tổ khảo cổ chúng tôi, chuyện đào móc cổ mộ, một khi có tiến triển sẽ lập tức thông báo cho hai vị."

Hoắc Tùy Thành gật đầu, để trợ lý tiễn người của tổ chuyên gia ra ngoài.

Người của tổ chuyên gia chân trước vừa đi, Dịch Dương liền nhịn không được thở dài.

"Nghe ý tứ này của bọn họ, đoán chừng là muốn bảo vệ mộ cổ."

"Chỗ đó gần biển, lan đến bìa rừng, cũng không phải mộ lớn khó đào, coi như bọn họ có lòng bảo vệ, cũng có người muốn tiền không muốn mạng đến phá hư?"

Dịch Dương như có điều suy nghĩ.

Nửa ngày.

"Không nói cái này, nói một chút về rùa đen sau lưng cậu, Tiểu Tiểu vẽ sao? Vẽ thành dạng này, thiên phú không tồi."

"..."

Hoắc Tùy Thành đứng dậy, "Có tiến triển tôi sẽ liên lạc với cậu, không có việc gì cậu về đi."

Sau đó chỉnh trang nửa ngày, gương mặt Hoắc Tùy Thành thoáng chốc lạnh lẽo, động một tí lời lẽ nghiêm khắc tàn nhẫn, bộ dáng người sống chớ lại gần mà dừng bước.

Mấy người trợ lý biết ông chủ của mình tâm tình không tốt, từng người nơm nớp lo sợ từ chối lại gần, trong lòng cầu nguyện trong lúc làm việc không nên xảy ra vấn đề gì, miễn cho dẫn đến lửa thiêu thân.

*****

Hoắc Tiểu Tiểu không có ngày nào dày vò như hôm nay, cả ngày suy nghĩ không yên.

Có một chút hối hận.

Mặc dù đêm qua Hoắc Tùy Thành xem cô như một đứa trẻ để lừa gạt, thời điểm cô vẽ rùa đen tâm tình thoải mái, nhưng đối mặt với ba ba sắp trở về hỏi tội, Hoắc Tiểu Tiểu liền sợ hãi.

Nói không chừng ba sẽ để cho cô trải qua một tuổi thơ hoàn chỉnh cũng khó nói.

Dù sao từ rất lâu ba đã muốn dạy dỗ cô.

Không được, cô phải nghĩ biện pháp tự cứu mới được.

"Tiểu Tiểu, cháu đến xem, đây là ba của cháu đưa tư liệu cho ông, mấy nhà trẻ này, cháu muốn đi đâu?"

Hoắc lão tiên sinh cầm cái iPad tới, đem mấy cái tư liệu liên quan đến nhà trẻ đưa cho Hoắc Tiểu Tiểu nhìn.

Cái tuổi này của Hoắc Tiểu Tiểu nơi nào nhìn hiểu, chỉ có thể từ trong đôi câu vài lời của Hoắc lão tiên sinh, đại khái hiểu được, mấy nhà trẻ này đều là số một số hai, lực lượng giáo viên hùng hậu, chất lượng dạy học cao.

Làm cho cô líu lưỡi chính là, những nhà trẻ tư nhân này, học phí hàng năm quả thực là giá trên trời.

Hoắc Tiểu Tiểu không muốn chọn, cô căn bản cũng không muốn đi, đối mặt Hoắc lão tiên sinh, còn đang vì mình có đi nhà trẻ hay không, sau đó tiến hành vùng vẫy giãy chết.

"Ông ơi, có phải là ông không thích cháu."

"Làm sao lại thế? Ông thích nhất Tiểu Tiểu, ông không phải đã nói rồi sao? Cháu đi nhà trẻ là ba của cháu quyết định, nghe lời, chọn một cái, nếu không ban đêm ba trở về sẽ tức giận."

"Vậy... Ông có thể... Nói cho ba, không đi nhà trẻ, ba không nghe lời, ông liền đánh ba! Mắng ba!"

Hoắc lão tiên sinh cười to, "Được, đợi tối ba của cháu trở về, ông mắng ba! Sao có thể sớm như vậy đem Tiểu Tiểu đưa đi nhà trẻ chứ?"

Hai mắt Hoắc Tiểu Tiểu tỏa sáng.

"Nhưng mà Tiểu Tiểu, ba của cháu không nghe lời của ông, ông cũng không còn cách nào."

Biểu cảm mừng rỡ của Hoắc Tiểu Tiểu xệ lại.

Hoắc lão tiên sinh bị cô làm cho tức cười, cười đau cả bụng, nhịn không được cúi đầu ho khan.

"Lão tiên sinh, ngài không có sao chứ?"

"Ông!"

Hoắc lão tiên sinh ho khan hai tiếng thong thả khí tức, khoát khoát tay, "Ông không có việc gì."

Hoắc Tiểu Tiểu một bên theo phía sau lưng ông, vừa nói: "Cháu muốn ông nội... Phải giống như..."

Trên TV chiếu một tập phim hoạt hình, bên trong đó ông rùa già nện bước tập tễnh trên bãi cát, móng vuốt ở dưới đáy biển chậm rãi tản ra.

Hoắc Tiểu Tiểu chỉ vào TV, "Ông nội phải giống như ông rùa già, một ngàn tuổi!"

Câu nói này của Hoắc Tiểu Tiểu lần nữa chọc Hoắc lão tiên sinh cười, "Tiểu Tiểu hi vọng ông sống một ngàn tuổi?"

"Dạ!"

"Có câu nói này của Tiểu Tiểu, ông nhất định có thể sống lâu trăm tuổi!"

Ông rùa già...

Hoắc Tiểu Tiểu đột nhiên thông suốt.

Có!

Cô nện bước chân nhỏ hướng trên lầu chạy, tìm ra một bộ áo quần của mình, ở phía trên vẽ lên con rùa đen, lại tìm quần áo đã giặt của Hoắc lão tiên sinh, cầm áo xuống lầu.

"Ông ơi, nhìn, cháu vẽ ra, rùa đen."

"Tiểu Tiểu vẽ? Vẽ thật tốt."

Cô cầm áo Hoắc lão tiên sinh, "Muốn vẽ cho ông một cái."

Hoắc lão tiên sinh đương nhiên sẽ không vì một bộ quần áo mà cự tuyệt Hoắc Tiểu Tiểu, "Được, vẽ."

Hoắc Tiểu Tiểu tràn đầy hào hứng vẽ lên áo Hoắc lão tiên sinh một con rùa đen, vẽ xong, chỉ vào hai con rùa đen bên trên cái áo, "Cháu, ông."

"Của ba thì sao?"

"Cháu vẽ cho ba rồi."

"Nhỏ không có lương tâm, vẽ cho ba rồi mới vẽ cho ông?"

"Không phải, yêu nhất ông! Ba xấu, ba đưa cháu đi nhà trẻ!"

Hoắc Tiểu Tiểu dăm ba câu lại đem Hoắc lão tiên sinh làm cho tức cười.

"Lão tiên sinh, thiếu gia trở về."

Bác Trần thông báo một câu, Hoắc Tiểu Tiểu và Hoắc lão tiên sinh đều ngẩng đầu nhìn về phía cổng.

Chỉ thấy Hoắc Tùy Thành trên tay mang theo kiện áo sơ mi sải bước đi vào trong, sắc mặt âm trầm, đi đường mang gió, bảy tám bước liền đến phòng khách.

Từ cổng đến phòng khách, hắn không nói một lời, đáy mắt nặng nề lửa giận, có liệu nguyên chi thế.

Hoắc Tiểu Tiểu bị khí thế kia dọa sợ, vô thức co cẳng muốn chạy.

Này này――

Không thể chạy.

Vừa chạy liền lộ ra chột dạ.

Hư cái gì?

Không giả!

Ba cô cũng quá hẹp hòi, chẳng phải chỉ vẽ lên con rùa đen sao? Có cần phải tức giận như vậy?

Nhìn sắc mặt này của hắn, còn cho là mình đã làm chuyện gì tội ác tày trời.

Hoắc lão tiên sinh nhìn sắc mặt hắn không tốt, hỏi: "Thế nào? Sắc mặt khó coi như vậy?"

Bởi vì một câu nói kia của Hoắc lão tiên sinh, Hoắc Tùy Thành mới nhớ tới lúc trước ông đối với Hoắc Tiểu Tiểu đủ kiểu giữ gìn, mọi loại sủng ái.

Không được, chuyện đang giáo huấn đứa trẻ không biết trời cao đất rộng này, không thể để cho lão nhân gia biết.

Sắc mặt Hoắc Tùy Thành cưỡng ép hòa hoãn chút, nói: "Không có việc lớn gì, cha đây là..."

"Chuyện Tiểu Tiểu đi nhà trẻ, tôi cho nó chọn một chút."

"Một đứa bé như nó thì biết cái gì?" Hoắc Tùy Thành khom người liền muốn ôm lấy Hoắc Tiểu Tiểu, Hoắc Tiểu Tiểu cả kinh hung hăng lui về sau.

Hoắc Tùy Thành nhíu mày, trực tiếp đem người bế lên.

"Cha, con và Tiểu Tiểu nói chuyện nhà trẻ một chút, đợi chút nữa mang nó xuống."

Hoắc lão tiên sinh ước gì Hoắc Tùy Thành đi làm cái tên xấu xa này, phất phất tay, "Đi thôi đi thôi, cùng nó nói một chút."

Hoắc Tiểu Tiểu hoảng loạn, đây là muốn đem cô mang rời khỏi ánh mắt của gia gia, giáo huấn cô thật tốt!

"Ông ơi!"

Hoắc Tùy Thành thấp giọng: "Không cho phép gọi!"

Hoắc Tiểu Tiểu ủy khuất xẹp miệng, bị Hoắc Tùy Thành một đường ôm lên gian phòng trên lầu.

Vừa đóng cửa, trong phòng chỉ có hai cha con.

Hoắc Tiểu Tiểu hít một hơi thật sâu.

Không hoảng hốt, ổn định, vấn đề không lớn.

"Ba ba..."

Hoắc Tùy Thành đem áo sơ mi trên tay trải ra, vết tích rùa đen trên lưng rõ ràng.

"Đây là con vẽ?"

Hoắc Tiểu Tiểu thành thật gật đầu.

"Cô giáo dạy?"

Hoắc Tiểu Tiểu lần nữa gật đầu.

"Vẽ rất tốt, ba không nghĩ tới con bây giờ có thể đem rùa đen vẽ tốt như vậy, rất có thiên phú vẽ tranh, ba rất vui, nhưng mà..." Giọng điệu Hoắc Tùy Thành đột biến, nghiêm túc hỏi: "Cô giáo của con không có dạy qua, vẽ tranh chỉ có thể vẽ ở trên giấy, không thể vẽ ở những nơi khác sao?"

"... Có nói qua."

"Ai bảo con vẽ?"

Giọng điệu Hoắc Tùy Thành quá nghiêm khắc, dọa Hoắc Tiểu Tiểu lui về sau một bước, sợ hãi nhìn hắn.

"Sáng sớm từ phòng giữ quần áo, cầm áo sơ mi này cho ba mặc, cố ý? Tại sao phải làm như vậy?"

"Con... con..." Hoắc Tiểu Tiểu nói lắp bắp, gấp đến độ mặt đỏ tới tận mang tai một câu cũng nói không nên lời, "Muốn... muốn vẽ."

"Muốn vẽ có thể vẽ trên giấy, tại sao lại vẽ ở trên quần áo của ba? Con có biết làm như vậy là không đúng hay không?"

Cô đương nhiên biết làm như vậy là không đúng, nhưng nếu như không phải ba tối hôm qua xem cô như kẻ ngu để lừa gạt, cô cũng không tức giận như vậy.

Hoắc Tiểu Tiểu lặng lẽ tóm lấy bắp đùi mình, đáy mắt dần phủ kín một tầng hơi nước, tội nghiệp nhìn xem hắn, chậm rãi nhẹ gật đầu.