Núi Lộc Minh phong cảnh tuy tốt, nhưng tới gần bờ biển, không khí ẩm ướt, Hoắc lão tiên sinh thân thể không tốt, không thể ở lâu.
Hoắc Tiểu Tiểu còn nhỏ tuổi, sức đề kháng kém, lại ham chơi, lo lắng gió biển thổi lâu cô sẽ cảm mạo nóng sốt, cũng không nên ở lâu.
Mặc dù Hoắc Tiểu Tiểu nghĩa chính ngôn từ, vỗ bộ ngực nói thân thể của mình rất tốt, sẽ không xảy ra bệnh, nhưng không thể lấy cớ như vậy được, phải trở về nhà.
Không lâu sau, Hoắc lão tiên sinh tuyên bố với bên ngoài, ông đã chính thức về hưu, đem trách nhiệm của công ty giao phó trên vai Hoắc Tùy Thành.
Cùng lúc đó, hạng mục núi Lộc Minh mà Hoắc thị và Dịch thị cùng hợp tác chính thức khởi động.
Vì chuyện hạng mục này, Hoắc Tùy Thành liên tục vài ngày không về nhà. Ngay tại lúc Hoắc Tiểu Tiểu cho là mình có cơ hội thở dốc, Hoắc Công quán mở ra một căn phòng vẽ tranh, cô giáo dạy mỹ thuật đã đáp ứng lời mời đến nhà dạy học, bắt đầu rồi đối với Hoắc Tiểu Tiểu tiến hành bồi dưỡng năng khiếu mỹ thuật.
Nhưng mà, cô giáo mỹ thuật mặc dù có năng lực chuyên môn tương đối cao, cũng khó tránh biến thành tục nhân.
Cô ấy cùng người hầu Hoắc gia từ trên xuống dưới đều nhất trí, nhìn bức tranh mà Hoắc Tiểu Tiểu đã vẽ một nhà ba người tại núi Lộc Minh, khen không dứt miệng, nói cô có thiên phú cao.
Từ lời tán giương của cô giáo mỹ thuật, Hoắc Tiểu Tiểu thậm chí cảm thấy bức tranh cô vẽ, có lẽ đủ để so sánh với Leonardo Da Vinci.
Thật xin lỗi, hạ nhục Da Vinci.
Hoắc lão tiên sinh và cô giáo mỹ thuật vừa dỗ vừa lừa, Hoắc Tiểu Tiểu đối với vẽ tranh cũng có thể hào hứng.
"Tiểu Tiểu vẽ thật tuyệt, đúng, chính là như vậy, nhưng mà con có thể nói với cô, vì sao muốn vẽ bầu trời vẽ thành màu xanh lá không?"
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn cô ấy, ở góc dưới bên phải trống không, vẽ lên một mặt trời hồng hồng, lại đem bức vẽ xoay lại.
"Con vẽ bãi cỏ ạ."
"..." Cô giáo mỹ thuật quay đầu nhìn thoáng qua Hoắc lão tiên sinh, xấu hổ cười cười.
Hoắc Tiểu Tiểu cũng quay đầu trông mong, nhìn Hoắc lão tiên sinh, "Ông ơi, cháu muốn ra ngoài chơi."
Cô không phải người nhàn hạ, lần trước đi núi Lộc Minh chơi, đã là chuyện hai tháng trước.
Hai tháng này, thân thể lão tiên sinh có bệnh, số lần bác sĩ tới nhà cũng nhiều, mỗi lần đều dặn dò Hoắc lão tiên sinh phải tĩnh dưỡng thật tốt.
Lại thêm Hoắc Tùy Thành vội vàng chuyện của công ty, đến bây giờ không ai mang cô ra ngoài tản bộ.
Hoắc Tiểu Tiểu suốt ngày ủ rũ.
Hoắc lão tiên sinh có lòng mà không có sức, "Hai ngày nữa, hai ngày nữa mang cháu đi ra ngoài chơi, có được hay không?"
Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu.
Sau khi buổi học kết thúc, cô giáo trước khi đi đặc biệt cùng Hoắc lão tiên sinh trò chuyện hai câu.
"Lão tiên sinh, Tiểu Tiểu rất thông minh, đối với một chút chuyện mới mẻ cũng rất có thiên phú, trí thông minh và EQ so với những bạn nhỏ cùng tuổi đều cao hơn rất nhiều, tôi cảm thấy cô bé hiện tại không quá thích hợp để học nhiều, lấy cảm xúc hiện tại và trạng thái của Tiểu Tiểu, tôi đề nghị cô bé có thể bắt đầu tiếp xúc với những đứa trẻ cùng tuổi hoặc lớn hơn một chút, buồn bực trong nhà đối với đứa bé không tốt."
Hoắc lão tiên sinh gật đầu, xem như đồng ý với lời của cô giáo.
Buổi chiều khi Hoắc Tùy Thành trở về, Hoắc lão tiên sinh cùng hắn nói chuyện này, cho Tiểu Tiểu đi nhà trẻ.
Hoắc Tùy Thành đối với việc lần này đưa ra dị nghị, "Hai tuổi đưa đi nhà trẻ có phải là quá sớm hay không?"
"Anh suốt ngày bận rộn công việc, bác sĩ lại nói tôi phải tĩnh dưỡng, người khác mang nó ra ngoài chơi tôi không yên tâm, anh cảm thấy hai tuổi quá sớm, vậy lớn hơn một chút, hai tuổi rưỡi, anh thấy thế nào?"
Hoắc Tùy Thành nghĩ nghĩ, trong lúc nhất thời không có trả lời.
Hoắc lão tiên sinh thở dài, "Trong nhà lại không có phụ nữ." Nói xong, ánh mắt đặt ở trên người Hoắc Tùy Thành, "Anh..."
"..."
Hoắc Tùy Thành một lời đáp ứng, "Vậy liền nghe cha, đi nhà trẻ."
Hắn cúi đầu mắt nhìn thời gian, "Ban đêm con có bữa tiệc, đoán chừng muộn một chút mới trở về, cha nghỉ ngơi sớm một chút."
"Tiệc? Tiệc gì?"
"Ngày hôm nay là tiệc mừng thọ của Dịch lão tiên sinh, cha đã quên?"
Hoắc lão tiên sinh bừng tỉnh đại ngộ, "Anh nhìn trí nhớ của tôi này, xém chút liền quên đi, nếu là tiệc mừng thọ, Tiểu Tiểu cũng có thể đi, anh mang theo Tiểu Tiểu, ngày hôm nay nó còn nói muốn đi ra ngoài chơi."
Hoắc Tùy Thành nghĩ nghĩ, cự tuyệt, "Lần sau đi ạ."
Hoắc Tiểu Tiểu ngoài cửa nghe lén.
Được, bị cô cho nghe thấy.
Có thể đi ra ngoài chơi lại không mang theo cô.
Khẳng định là ghét bỏ cô còn nhỏ, phiền phức.
Hoắc Tiểu Tiểu một mặt khó chịu, muốn đẩy cửa ra chất vấn ba cô, đi chơi vui vì sao không mang cô ra ngài chơi.
Nhưng nghĩ lại, cứ như vậy đẩy cửa ra, ba vẫn là không mang theo cô.
Không được, cô phải nghĩ biện pháp.
Trong phòng truyền đến tiếng bước chân.
Hoắc Tiểu Tiểu liên tục chạy xuống lầu, ở cổng thấy cửa xe mở ra, thừa dịp lúc không người chú ý, lặng lẽ chạy vào tay lái phụ.
Một đứa bé như cô chui ở tay lái phụ cũng rất rộng rãi, vì không muốn tài xế và ba phát hiện, cô còn lấy một cặp công văn màu đen ở trên ghế, đem mình chặn lại.
Trong xe ánh đèn lờ mờ, không ai phát hiện được cô!
Mình thật là một thiên tài!
Hoắc Tiểu Tiểu âm thầm mừng thầm, liền nghe được thanh âm chỗ ngồi phía sau cửa xe, lập tức xe cửa đóng lại, Tiểu Võ lái xe chậm rãi ra khỏi Hoắc Công quán.
Xe chạy trên đường ổn định.
"Hai ngày nữa cậu tìm mấy nhà trẻ, tư liệu và trình độ điều tra rõ ràng, giao cho tôi."
"Nhà trẻ?"
Thanh âm Hoắc Tùy Thành từ phía sau truyền đến, "Ông ở nhà thân thể không tốt, tôi gần đây cũng không có thời gian, vẫn là cho Tiểu Tiểu đi nhà trẻ."
Hoắc Tiểu Tiểu chui ở tay lái phụ, nghe được Hoắc Tùy Thành nói lời này, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Xong xong, chuyện cô lo lắng nhất rốt cuộc cũng sắp xảy ra.
Tuy nói bây giờ ở Hoắc Công quán thời gian buồn tẻ, nhưng dù sao cũng so với đi nhà trẻ học 1+1 vui hơn.
Nghĩ tới tương lai, cả ngày đều cùng một đám trẻ con chơi bùn, cả người cô liền đau nhức.
"Được, em sẽ mau chóng đem tư liệu sửa sang đưa lại cho anh."
"Ừ."
Trả lời về sau không còn âm thanh nữa.
Hoắc Tiểu Tiểu ngồi xổm ở bên trong tay lái phụ đang chuẩn bị ra, điện thoại di động của Hoắc Tùy Thành vang lên.
Sau đó mi tâm Hoắc Tùy Thành nhíu chặt, thanh âm cất cao, "Cái gì? Không thấy Tiểu Tiểu? Khắp nơi đều tìm hết rồi chứ? Sao lại không thấy?"
"Tiểu Vũ, quay lại, về Hoắc Công quán."
Vừa dứt lời, Hoắc Tiểu Tiểu từ tay lái phụ leo ra, quỳ gối ôm thành ghế, tựa hồ giống như muốn cho Hoắc Tùy Thành một niềm vui bất ngờ, "Ba ba, con ở đây!"
Tiểu Vũ tận mắt nhìn thấy cô từ tay lái phụ bò ra, cả người lúc này đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Trốn ở phía dưới kia nhiều nguy hiểm, một khi phanh xe ở trên đường, lỡ như xảy ra chuyện gì, quả thật tưởng tượng không nổi.
Hoắc Tùy Thành sắc mặt kịch biến, một tay ôm lấy Hoắc Tiểu Tiểu từ tay lái phụ, nhất thời khó thở, nổi giận nói: "Hoắc Tiểu Tiểu, ai bảo con trốn ở đó hả!"
Hắn nói vào trong điện thoại: "Bác Trần, bác nói cha đừng gấp, Tiểu Tiểu ở chỗ cháu."
Lại nói hai câu, lúc này mới cúp điện thoại.
Một luồng khí lạnh truyền tới, Hoắc Tiểu Tiểu rùng mình một cái, đối với thái độ của ba, cô không chắc lắm, lại như cũ ráng chống đỡ, mỉm cười tới gần, "Ba ơi, ba tức giận sao?"
Hoắc Tùy Thành sắc mặt không vui, "Tiểu Vũ, về trước đi."
Đây là muốn đưa cô về.
Hoắc Tiểu Tiểu khẽ cắn môi.
Đáng tiếc cô không đủ nước mắt.
Cô âm thầm bóp chặt bắp đùi mình, đau đến gớt nước mắt.
"Ba là ghét bỏ con sao?"
"Ai bảo con trốn ở trên xe?"
"Con... Con đều nghe được, ông nói ba dẫn con đi, nhưng mà... nhưng mà ba chán ghét con, con là quỷ phiền phức, không mang con đi!"
"Ba không dẫn con đi, con liền trốn ở trên xe? Ai dạy con? Có biết nguy hiểm cỡ nào không?"
Hoắc Tùy Thành không phải chỉ tức giận một chút, nhìn thấy Hoắc Tiểu Tiểu leo ra từ tay lái phụ, nghĩ lại mà sợ. Sau khi cả người đổ một tầng mồ hôi lạnh, đến nay hô hấp còn không bằng phẳng.
Căn bản không dám nghĩ, nếu như Tiểu Vũ thắng xe khẩn cấp, hoặc là phát sinh cái gì ngoài ý muốn, một đứa trẻ mới lớn hai tuổi, trốn ở tay lái phụ sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhìn mặt mày Hoắc Tùy Thành nghiêm khắc, Hoắc Tiểu Tiểu biết mình đại khái đã đυ.ng vào vảy ngược của rồng, nháy mắt một cái, nước mắt lạch cạch liền rớt xuống.
Cô ôm cánh tay Hoắc Tùy Thành, đem nước mắt cọ ở trên âu phục của hắn, nức nở nói: "Ba ơi, thật xin lỗi, con chỉ là muốn... Muốn cùng ba ra ngoài... nhưng mà ba ghét con."
Thấy Hoắc Tùy Thành vẫn thờ ơ, Hoắc Tiểu Tiểu dứt khoát ngồi trên đùi hắn, đưa tay vuốt nếp gấp giữa lông mày, "Ba đừng ghét con."
Những lời làm nũng này, làm Hoắc Tiểu Tiểu nổi da gà.
Làm con gái của ba thật khó.
Hàm răng Hoắc Tùy Thành cắn chặt, lúc giữa lông mày đυ.ng phải xúc cảm mềm mại, lại không thể buông ra.
"Nếu như con là thằng con trai, ba bây giờ sẽ tát con một cái."
Bạo lực!
Hoắc Tùy Thành thở sâu, một tay ôm Hoắc Tiểu Tiểu, nhìn trên mặt cô mang nước mắt, cầm trong khăn vuông trong túi áo, lau cho cô.
"Con rất lâu chưa gặp ba, nhớ ba."
"... Được rồi, trực tiếp đi tiệc."
Tiểu Vũ nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, nhìn Hoắc Tiểu Tiểu tựa ở trong ngực Hoắc Tùy Thành, trên mặt tươi cười, chỉ sững sờ chốc lát, không khỏi líu lưỡi.
"Vâng."
Nửa giờ sau, xe dừng ở nhà cũ Dịch gia.