Chương 62

Dù Hạ Lệnh Tân không nỡ, nhưng anh vẫn phải về trường. Trần Tịch tiễn anh đến sân bay, Hạ Lương Thành thấy con trai chỉ bám riết lấy cậu cũng lười ở lại, về trước cùng Đồng Thu Nguyệt.

Còn nửa tiếng nữa là lên máy bay, anh cầm tay cậu cố gắng dỗ dành: "Hay là em đi chơi với anh mấy ngày đi? Về trước hôm khai giảng, cam đoan không làm em đến trường muộn, được không? Cục cưng? Đi với anh đi, anh đi đổi vé, chúng ta cùng đi."

Trần Tịch vẫn lắc đầu. Không biết sao Hạ Lệnh Tân đột nhiên nhớ ra cậu chưa khai giảng, mấy ngày nay cứ nài nỉ muốn cậu đi cùng, mà cậu không đồng ý.

Hạ Lệnh Tân sắp đến giờ check in, khẽ thở dài, không lãng phí thời gian nữa, ôm cậu vào lòng dặn dò: "Khai giảng nhớ gửi thời khóa biểu cho anh, bình thường rảnh thì nhắn tin cho anh, bận rộn thì kệ anh, đừng để mình mệt quá. Buổi tối phải ngủ sớm, không nên thức khuya, không nên học ngày học đêm, sức khỏe quan trọng nhất. Ăn cơm nhiều chút, anh sẽ dành thời gian về thăm em, nếu về phát hiện em gầy thì anh sẽ phạt. Thẻ đưa cho em em cứ dùng, đừng của em của anh, của anh sẽ là của em, kiếm tiền cho em dùng, em không dùng anh tích cóp làm gì? Lúc không khỏe thì phải nghỉ ngơi, xin phép được thì xin, trời lạnh thì mặc thêm quần áo. Sắp vào thu rồi, đừng có tin cái gì mà xuân ấm thu mát, lạnh thì mặc nhiều, không là lại đau bụng..."

Anh nói một tràng, Trần Tịch ngoan ngoãn đồng ý, xung quanh có người hiếu kỳ nhìn, họ không để ý đến. Cho đến khi tiếng loa nhắc nhở lên máy bay vang lên, Hạ Lệnh Tân mới ngừng lại, buông cậu ra quyến luyến nhìn, hạ giọng nói: "Anh yêu em cục cưng, muốn đóng gói em mang đi quá... Đi đây, đừng nhớ anh nhiều quá, làm tốt việc của em, anh rảnh là về thăm em."

Trần Tịch đỏ mắt, nhẹ nhàng gật đầu, nhón chân lên hôn anh, nhỏ giọng nói: "Em cũng yêu anh. Mau đi đi, đừng để mệt mỏi quá, cũng đừng lo cho em, dù sao chúng ta sẽ gặp nhau nhanh thôi. Đi đi, bye bye."

Hạ Lệnh Tân yên lặng thở dài, mình đi thì bận, nhanh cũng phải tháng 12 mới có thời gian về. Anh nâng mặt cậu lên hôn một cái: "Tạm biệt cục cưng." Lúc này mới đi một bước quay đầu lại một lần rời đi.

Sau khi quay lại ngày nào anh cũng bận rộn chân không chạm đất, nhưng anh vẫn tranh thủ thời gian gọi video với Trần Tịch, nhân lúc uống nước ăn cơm nhắn tin nói nhớ cậu. Trần Tịch đọc lời tâm tình mà anh gửi mà cười đến là hạnh phúc. Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao lại có câu lời ngon tiếng ngọt, quả thật ngọt hơn mật.

Tiễn Hạ Lệnh Tân đi, vài ngày sau Trần Tịch cũng nhận được thông báo của trường. Năm thứ tư và thứ năm cậu phải học ở nước ngoài, bây giờ phải xử lý các thủ tục. Cậu nói chuyện này cho Vu Mộng Chi, Chu Thành nghe nói cậu phải đi du học hai năm là không yên tâm, lại chuyển khoản một số tiền lớn cho cậu. Trần Tịch không chối từ, ăn một bữa cơm chia tay với hai ông bà rồi lại đi chào tạm biệt ba mẹ Hạ Lệnh Tân, lúc này mới thu dọn hành lý quay về trường.

Thủ tục xuất ngoại làm rất nhanh, bởi vì hợp tác với trường quốc tế nên không cần quá nhiều thủ tục, về trường hai tuần đã giải quyết gần xong. Cậu ký hợp đồng tiếp tục thuê nhà với chủ nhà, thanh toán tiền, sau đó xách hành lý bước lên hành trình du học.

Hạ Lệnh Tân đang thảo luận ý kiến cùng với các anh chị khóa trên ở trong phòng thí nghiệm, chuông điện thoại lại vang lên, là tiếng chuông anh cài riêng cho Trần Tịch. Anh giật mình, nhận nghe gật đầu xin lỗi đàn anh đàn chị, dịu giọng nói: "Cục cưng à? Sao thế em?" Anh xem đồng hồ, đã hơn năm giờ chiều, bên Trần Tịch đã là hai giờ sáng. Anh nhíu mày, "Muộn thế này rồi sao em vẫn chưa ngủ? Có chuyện gì xảy ra à?"

Trần Tịch nhìn cánh cửa đóng chặt, cậu đã chờ ở đây hơn ba tiếng, Hạ Lệnh Tân vẫn chưa về. Cậu mệt quá, thế là đành bỏ ý định cho anh niềm vui bất ngờ, ủ rũ gọi điện cho anh: "Không, em không sao, anh vẫn bận à? Bao giờ anh về thế?"

Anh tưởng cậu nhớ mình không ngủ được, vừa ngọt ngào vừa đau lòng: "Xin lỗi cục cưng, chắc Giáng sinh..."

Trần Tịch cắt lời anh: "Không phải về nước, ý là quay về nhà của anh ở bên này. Em chờ ở cửa lâu ơi là lâu, nếu anh không bận thì về mở cửa cho em được không? Nếu bận thì em kiếm khách sạn nghỉ một lát vậy."

Hạ Lệnh Tân bối rối, xác nhận: "Em ở cửa nhà anh?"

Trần Tịch đọc lại địa chỉ và số nhà, nói: "Em không đến nhầm chỗ."

Tim Hạ Lệnh Tân đập thình thịch, anh cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Cục cưng chờ một lát, anh về ngay đây, cúp trước." Anh cúp máy quay đầu vội vàng giải thích với mọi người đang chờ mình nãy giờ: "Xin lỗi, vợ em đến, em phải về nhà trước, ngày mai gặp." Nói xong là đi thẳng, để lại các anh chị khóa trên kinh ngạc nhìn nhau.

Hạ Lệnh Tân đến bãi đỗ xe lái xe vèo vèo về nhà, đỗ xe trước cửa nhà, quả thực nhìn thấy người mình ngày nhớ đêm mong đang ngồi trên vali ngoan ngoãn chờ. Nháy mắt anh kích động đến độ máu trong người nóng lên, xuống xe bước đến trước mặt Trần Tịch ôm cậu hôn sâu.

Trần Tịch nghe thấy tiếng xe dừng lại, thấy Hạ Lệnh Tân bước xuống xe, cười vẫy tay, còn chưa kịp thu tay về đã bị anh ôm hôn. Cậu bị chặn miệng thiếu chút nữa không thở nổi, nghẹn đỏ mặt mãi mới đẩy được anh ra, cố gắng thở: "Anh làm gì thế, làm em giật cả mình."

Hạ Lệnh Tân vẫn đang hết sức kích động, đứng thẳng người hít thở sâu vài hơi, mở cửa xách hành lý vào cho Trần Tịch. Cậu theo sau nói: "Thôi để em xách, anh chưa cất xe đâu, đi đỗ xe đi."

Hạ Lệnh Tân không chịu, đặt hành lý vào phòng khách rồi mới đi đỗ xe, bước vào nhà đóng cửa lại, ôm ngang Trần Tịch lên vào phòng ngủ trên tầng.

Cậu ngoan ngoãn ôm cổ anh tựa vào vai anh, mệt mỏi và buồn ngủ: "Em hơi mệt, chúng ta làm một lần được không?"

Hạ Lệnh Tân nhẹ nhàng hôn cậu, thấp giọng nói: "Không làm, chúng ta đi ngủ."

Đến phòng ngủ thả cậu lên giường, Hạ Lệnh Tân lại ngồi xổm xuống cởi tất cho cậu, vén chăn lên cho cậu nằm xuống: "Em ngủ một lát, chốc nữa anh gọi em dậy ăn cơm." Trần Tịch đã buồn ngủ quá đỗi, bình thường lúc này cậu đang ngủ say. Cậu gật đầu, Hạ Lệnh Tân cúi người hôn cậu, thấy cậu nhắm hai mắt ngủ thϊếp đi mới xoay người đi xuống nhà.

Lúc Trần Tịch bị đánh thức đã hơn chín giờ, cậu mơ màng mở mắt, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối đen như mực. Cậu quá buồn ngủ, vùi vào lòng Hạ Lệnh Tân, mơ màng nói: "Buồn ngủ..."

Hạ Lệnh Tân nhìn Trần Tịch nũng nịu mà tình yêu trong lòng trào dâng, ngực nóng lên, anh ôm mặt cậu hôn sâu. Hai người quấn quít, thông qua nụ hôn truyền đạt những nhung nhớ trong khoảng thời gian này.

Hôn một lúc lâu anh mới buông cậu ra, cúi đầu nhìn cậu dỗ dành: "Cục cưng dậy ăn cơm rồi ngủ tiếp được không?"

Trần Tịch nhìn ánh mắt thâm thúy của Hạ Lệnh Tân, lòng vô cùng rung động, ngẩng đầu hôn môi anh, nhỏ giọng nói: "Vâng."

Anh kéo cậu dậy, đưa dép lê cho cậu đi, ôm hông cậu đi xuống nhà, trên bàn cơm là bữa tối bốc hơi nóng. Trần Tịch đến gần mới phát hiện hóa ra là đồ ăn Trung Quốc. Cậu nghiêng đầu nhìn Hạ Lệnh Tân, anh khẽ cười nói: "Hôm nay em mệt quá, anh nấu mấy món đơn giản, ngày mai đưa em ra ngoài ăn tiệc lớn tẩy trần cho em được không?"

Trần Tịch lắc đầu, nghiêng người sang ôm lấy Hạ Lệnh Tân, ngửa đầu nhìn anh: "Không đi ra ngoài, anh làm ngon nhất."

Hạ Lệnh Tân cúi đầu hôn cậu: "Ừ, nghe em. Mau ăn cơm thôi, đồ ăn sắp nguội cả rồi." Cậu gật đầu, ngồi xuống ăn cơm với anh.

Hạ Lệnh Tân vừa gắp thức ăn cho Trần Tịch vừa hỏi tình huống, thế mới biết tại sao cậu đến đây. Cậu học tám năm lên Thạc sĩ, năm thứ tư và thứ năm học ở trường hợp tác quốc tế, vừa hay năm nay trường của Hạ Lệnh Tân trở thành một trong những trường trao đổi. Trần Tịch xin đến đây để cho anh niềm vui bất ngờ, cậu còn nhờ vợ chồng Hạ Lương Thành đừng nói cho anh biết.

"Cho nên hai năm nữa em ở với anh?" Hạ Lệnh Tân xác nhận.

Trần Tịch gật đầu: "Lúc trước trường anh không hợp tác với trường em, em định xin trường đại học L gần nhất, không ngờ năm nay lại có trường anh." Cậu nhìn Hạ Lệnh Tân, như là nhớ ra gì đó, ngượng ngùng nói tiếp, "Vốn anh không về thì em sẽ tìm cách đến gần anh, dù lén nhìn anh cũng được..."

Hạ Lệnh Tân đau lòng cắt lời cậu: "Không đâu em."

Cậu cười gắp miếng thịt cho anh ăn, thấy anh ăn mới nói tiếp: "Em biết anh sẽ không như thế. Thôi ăn cơm đi, dù sao chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa nữa."

Hạ Lệnh Tân nhìn cậu: "Đúng vậy, chúng ta không bao giờ chia lìa nữa." anh âm thầm quyết định phải học xong thạc sĩ trong vòng hai năm, lúc Trần Tịch về mình cũng về.

Cơm nước xong Trần Tịch muốn rửa bát, Hạ Lệnh Tân không cho, tự anh đi rửa. Cậu nhìn người đàn ông đang rửa bát, phát hiện chẳng biết tự khi nào cuộc sống của mình đã tốt đẹp hạnh phúc đến thế. Cậu đi tới ôm anh từ sau lưng, không kìm lòng được nói: "Em yêu anh lắm Hạ Lệnh Tân."

Hạ Lệnh Tân hơi dừng tay, yên lặng đẩy nhanh tốc độ rửa bát, trầm ổn trả lời: "Anh cũng rất yêu rất yêu em."

Ánh đèn vàng ấm áp hắt xuống, chỉ để lại bóng dáng một người, giống như hai người đã hợp làm một.

"Lệnh Tân ơi."

"Chồng ơi."

"... Cục cưng?"

"Em yêu anh."

"Anh cũng yêu em."

"Em nhớ anh."

Hạ Lệnh Tân cất xong cái bát cuối cùng, lau khô tay quay lại ôm lấy Trần Tịch: "Anh cũng nhớ em."