- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đầu Xuân
- Chương 61
Đầu Xuân
Chương 61
Tuy đã ra mắt phụ huynh hai bên nhưng Trần Tịch không dời đến nhà Hạ Lệnh Tân như anh muốn. Dù sao cậu cũng sống nương tựa lẫn nhau lớn lên với Vu Mộng Chi, cậu không muốn để bà nghĩ là cậu có Hạ Lệnh Tân rồi là rời bỏ bà. Hạ Lệnh Tân ngẫm nghĩ rồi cũng thôi, dù sao chuyển nhà hay không cũng như nhau, anh chuẩn bị tất cả mọi đồ cho cậu là được rồi.
Còn mấy ngày nữa là Hạ Lệnh Tân phải quay về trường học, bởi vì mấy năm không về nên mấy ngày còn lại cơ hồ anh phải đi xã giao suốt, bạn bè, huấn luyện viên, đồng đội, còn có chú bác thân thiết với nhà họ Hạ, ngoài ra còn phải đến vài bữa tiệc mà Hạ Lương Thành đưa anh đi. Hạ Lệnh Tân không có ngày nào là rảnh rỗi. Trừ liên hoan với Lý Tử Khâm, Chương Khải là Trần Tịch tham gia, vài ngày sau hai người cơ hồ là không có thời gian gặp mặt.
Ban ngày Trần Tịch đến quán cơm của Chu Thành phụ việc, thời gian rảnh thì học tập, buổi tối phải đến nhà mới của Hạ Lệnh Tân, nói cách khác là quay về nhà của hai người họ. Tuy rằng Hạ Lệnh Tân rất muốn về sớm hơn, nhưng bình thường lúc anh về nhà đã hơn mười giờ gần mười một giờ. Buổi tối bình thường Trần Tịch đi ngủ từ mười một giờ, anh không cho cậu chờ mình, cậu ngủ trước. Mấy ngày tiếp theo hai người cũng không có thời gian nói chuyện.
Buổi sáng khi Trần Tịch tỉnh dậy Hạ Lệnh Tân vẫn đang ngủ, cậu nhẹ nhàng nâng cánh tay anh ra muốn dậy làm bữa sáng, lại bị anh ôm càng chặt hơn. Người sau lưng dính chặt lấy cậu, mông cậu còn bị một cái gì đó nóng rực chọc lấy.
"Cục cưng, em đi đâu thế?" giọng ngái ngủ khàn khàn của Hạ Lệnh Tân vang lên bên tai.
Trần Tịch vỗ bàn tay bên hông: "Em đi làm bữa sáng, anh ngủ tiếp đi. Anh muốn ăn gì? Hôm nay mấy giờ ra ngoài?"
Hạ Lệnh Tân tỉnh táo lên chút, liếʍ cổ Trần Tịch, tay cũng bắt đầu lần sờ, mò vào quần cậu sờ nhóc Trần Tịch và thịt môi kia, đáp: "Ừ... bữa sáng ăn em, bữa trưa ăn em, cơm chiều cũng ăn em. Hôm nay không ra ngoài, ngày mốt đi rồi anh còn ra ngoài làm gì. Anh phải tranh thủ thời gian ăn no mới được, không thì lại phải nhịn đói quá lâu."
Trần Tịch đỏ tai, sẵng giọng: "Đừng có nói nhảm... Ưʍ..." Hạ Lệnh Tân đã đâm ngón tay vào.
Bởi vì Hạ Lệnh Tân bận quá và Trần Tịch đến tháng nên đã chừng mười ngày hai người chưa làm, lỗ nhỏ kia lại trở nên căng chặt, anh nhét hai ngón tay vào đã căng lên, huyệt thịt mυ"ŧ lấy ngón tay, ấm áp lại trơn trượt. Hạ Lệnh Tân đã khẩn cấp muốn thay thế bằng thằng đệ của mình, rồi lại sợ cậu bị thương, chỉ có thể nới lỏng, không nhịn được oán giận: "Cục cưng chặt quá."
Trần Tịch vừa thẹn vừa mắc cỡ, cơ hồ muốn lườm anh trắng mắt, nhưng anh ở đằng sau, động tác này khó làm, vì thế cậu chỉ có thể cắn môi nhịn tiếng rêи ɾỉ xuống, cắn răng nói: "Được rồi, anh vào đi."
Hạ Lệnh Tân theo thói quen thò tay ra lấy áo mưa ở tủ đầu giường, sờ một vòng không thấy. Anh ngẩn ra, lúc này mới nhớ sau khi quay về hai người chưa làm, anh bận bịu cũng quên mua áo mưa, nghĩ mà đen cả mặt.
Trần Tịch bị làm nửa vời, thấy anh đột nhiên ngừng lại một lúc lâu không có động tĩnh, xoay người hỏi anh: "Làm sao thế anh?"
Hạ Lệnh Tân buồn bực: "Quên mua áo mưa."
Trần Tịch cũng giật mình, mấy giây sau thì bật cười, đạp rơi quần trong chăn, chủ động nhích đến gần quấn lấy thắt lưng anh, vươn tay lấy côn th*t vẫn cương ở đũng quần anh ra an ủi, ấn qυყ đầυ vào miệng huyệt, hôn anh một cái, nhỏ giọng nói: "Không sao, vừa hết kinh được hai ngày, bây giờ chơi trần cũng không sao."
Anh nhíu mày không đồng ý, dùng sức mạnh ý chí rút thằng em ra khỏi miệng huyệt: "Không được, kỳ an toàn cũng không được, em biết rõ hơn anh."
Cậu yên lặng nhìn anh hai giây, đột nhiên nổi cáu, cắn mạnh môi anh, nhân lúc anh chưa hoàn hồn, xoay người ngồi dậy đè anh nằm xuống, nâng chân ngồi lên người anh, một tay cầm côn th*t anh ngồi thẳng xuống. Lúc Hạ Lệnh Tân khϊếp sợ chưa kịp ngăn cản cậu đã nhét côn th*t vào trong huyệt, cũng bởi vì đâm quá sâu nên cậu kêu lên một tiếng.
Hạ Lệnh Tân không dám cựa quậy, ôm hông cậu hỏi: "Cục cưng thế nào rồi? Có bị thương không em?" cậu lắc đầu, tuy rằng căng nhưng không đau, cậu thử động đậy, không hề hấn gì.
Hạ Lệnh Tân bị Trần Tịch thử lắc lư làm cho du͙© vọиɠ lại tăng vọt, anh cố nén không nhúc nhích, mồ hôi chảy xuống thái dương, anh cắn răng ra lệnh: "Cục cưng nghe lời, đứng dậy mau, chúng ta dùng đằng sau là được."
Trần Tịch mặc kệ anh, cắn môi chậm rãi nâng thắt lưng lên lại chậm rãi ngồi xuống, càng ngày càng nhiều chất lỏng trào ra miệng huyệt, ra vào càng dễ dàng, Trần Tịch đã cảm nhận được khoái hoạt.
Trần Tịch chủ động như vậy khiến Hạ Lệnh Tân bị kí©h thí©ɧ, sinh lý và tâm lý đều được lấp đầy, nhưng anh vẫn chưa bỏ cuộc, liều mạng dùng một chút ý chí cuối cùng muốn khuyên bảo cậu: "Cục cưng..."
Trần Tịch đỏ mặt thở dốc cắt đứt lời anh: "Chồng ơi... ưʍ... em muốn anh bắn vào..."
Trong đầu anh "oành" một tiếng, ý chí ầm ầm sụp đổ, trong mắt trong lòng trong đầu chỉ còn lại Trần Tịch ngọt ngào trước mắt và hai chữ "bắn vào" này.
Sau đó một người chủ động biến thành hai người chủ động, mỗi một lần Trần Tịch ngồi xuống là Hạ Lệnh Tân lại phối hợp nâng thắt lưng cắm thẳng vào, côn th*t thô to nóng bỏng không để ý lỗ nhỏ giữ lại, thẳng tắp phá tan tầng tầng cản trở đâm đến chỗ sâu nhất, đâm thẳng vào chỗ mẫn cảm nhất trong người cậu. Cậu vừa đau vừa thích, cầu xin: "Nhẹ thôi... ư a..." Hạ Lệnh Tân khôi phục một chút lý trí, giảm lực, theo động tác chậm rãi của cậu tự do rong ruổi côn th*t trong lỗ nhỏ.
Dần dà Trần Tịch kiệt sức, lên xuống càng ngày càng chậm, kɧoáı ©ảʍ vừa rồi trở nên dịu đi, giống như con sóng nhỏ bên bờ biển vỗ rì rào, nhưng sau khi trải qua sóng to, bọt sóng nhỏ này hiển nhiên đã không thể thỏa mãn du͙© vọиɠ trong cơ thể. Cậu cố gắng chống tay lên ngực anh bủn rủn nuốt côn th*t trong người, khóc nức nở oán giận nói: "Ưʍ... em mệt quá... Hạ Lệnh Tân anh, ư... anh nhúc nhích đi..."
Hạ Lệnh Tân bất đắc dĩ thở dài, hai tay nắm hông cậu đỡ cậu từ trên xuống dưới, cong thắt lưng chủ động đâm vào, trong mắt tràn đầy du͙© vọиɠ và tình yêu, dỗ dành: "Cục cưng ngoan, chịu thêm một lát."
Trần Tịch bị bắt tiếp tục cưỡi trên người Hạ Lệnh Tân, hông và chân cậu đã mỏi nhừ, cũng may có cánh tay của anh đỡ, không thì thật sự cậu phải mất mặt khóc lên. Trần Tịch cắn môi nhìn Hạ Lệnh Tân, anh cũng đang say mê nhìn cậu, hai người không ai nói gì, tình yêu yên lặng nảy nở thông qua thể xác.
Hạ Lệnh Tân căng người, từng chút lại từng chút đâm vào trong Trần Tịch, cậu lại bị bọt sóng dâng lên tận trời, sóng sau cao hơn sóng trước, khi hạ xuống có thủy triều nhẹ nhàng đón được cậu, tiếp theo lại đến đỉnh cao trào khác. Cậu không khống chế được kêu thành tiếng, rêи ɾỉ tiếng sau to hơn tiếng trước, cuối cùng cắn môi khóc thành tiếng lúc lêи đỉиɦ. dương v*t cương cứng bắn ra, cùng lúc đó một bãi chất lỏng chảy ra khỏi lỗ nhỏ, chảy xuống qυყ đầυ. Hạ Lệnh Tân run lên một cái, cắm mạnh vào cửa cổ tử ©υиɠ, thở hổn hển bắn ra.
Trần Tịch bị anh nắm chặt eo không thể động đậy, giống như cá trên thớt, cảm nhận được từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà anh bắn ra. Cậu lại cao trào, người nổi lên tầng ửng hồng tìиɧ ɖu͙©, Hạ Lệnh Tân nhìn mà ngực nóng lên, hận không thể nuốt cậu vào bụng.
Bắn xong, Hạ Lệnh Tân ôm cậu nằm xuống, nhân lúc chất lỏng ở trong huyệt chưa chảy ra lại thẳng lưng cắm vào. Trần Tịch đã mệt muốn chết, nước mắt và mồ hôi trên mặt vẫn chưa kịp lau, khi cảm nhận được thứ thô to trong cơ thể, cậu sợ tới mức trợn to mắt nhìn anh: "!!"
Hạ Lệnh Tân thở dốc hôn cậu một cái, khàn giọng cười nói: "Dù sao cũng bắn vào rồi, vậy nhân dịp này đút cục cưng ăn no, em thấy được không? Cục cưng?" Lời còn chưa nói hết đã nhấc chân Trần Tịch lên rút ra đâm vào.
Từ một người chủ động đến hai người chủ động, rồi đến bây giờ một người khác chủ động. Trần Tịch đã hoàn toàn đánh mất quyền chủ động, thành con cá mặc cho người làm thịt, không có chút khả năng phản kháng nào, chỉ có thể chảy nước mắt cào mấy dấu trên lưng Hạ Lệnh Tân, thừa nhận kɧoáı ©ảʍ nhiều đến nỗi không nhịn nổi, khóc cao trào một lần lại một lần trong lòng anh, bị anh bắn vào trong một lần lại một lần.
Sau khi Hạ Lệnh Tân thoả mãn kết thúc, Trần Tịch đã mệt đến độ ngón tay cũng không động đậy nổi. Hạ Lệnh Tân bắn ba lần cảm thấy mỹ mãn, côn th*t của anh vẫn ở trong lỗ nhỏ của Trần Tịch, một tay nhẹ nhàng vuốt ve núʍ ѵú vừa rồi bị mυ"ŧ đến sưng đỏ, một tay nhẹ nhàng đè lên bụng cậu. Anh liếʍ vành tai cậu, trêu: "Cục cưng ăn no chưa?"
Trong bụng Trần Tịch đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh và dịch của mình, lúc này bị anh chặn không chảy ra được, bụng hơi phồng lên như thể ăn no, nghe vậy chỉ có thể lườm anh cháy áo. Cậu kêu suốt buổi trưa, không muốn nói chuyện nữa.
Hạ Lệnh Tân buồn cười một tiếng, dỗ: "Ai bảo cục cưng không nghe lời. Thôi, không trêu em nữa." Anh rút ra, chất lỏng cũng trào ra, nhanh chóng làm ga giường ướt đẫm. Trần Tịch xấu hổ và giận dữ mím môi, quay đầu không nhìn Hạ Lệnh Tân. Anh quay đầu cậu lại hôn một cái rồi mới đứng dậy vào phòng tắm xả nước, sau đó quay lại ôm cậu thả vào bồn tắm.
Hai người ngâm mình trong bồn tắm, Hạ Lệnh Tân moi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong lỗ nhỏ của Trần Tịch ra, sau đó ôm cậu xoa bóp thắt lưng. Cậu nhắm hai mắt tựa vào trong lòng anh hưởng thụ, nghe anh hỏi: "Cục cưng, em thích anh đeo bao không? Nói thật không đeo bao đối với anh thoải mái hơn, nhưng không biết em cảm thấy thế nào. Nếu thích thì anh sẽ đi thắt ống dẫn tinh."
Trần Tịch mở mắt ra nhìn anh, ngẫm nghĩ, hỏi: "Anh... em có thể mang thai, anh không muốn có đứa con của chúng ta à?"
Anh hôn cậu, giải thích: "Không phải anh không muốn, nhưng anh quan tâm đến sức khỏe của em hơn, con không quan trọng bằng em."
Anh nói không rõ ràng, nhưng cậu hiểu được ý của anh. Tuy rằng cậu có thể mang thai, nhưng cậu vẫn nhận thức mình là nam. Bảo cậu mang thai sinh con, chuyện khác hoàn toàn với nhận thức này có thể khiến cậu bị áp lực, chưa nói đến nếu mang thai thì phải đối mặt với ảnh hưởng sức khỏe và dư luận xã hội vân vân. Những thứ này Hạ Lệnh Tân không muốn thấy, cho nên anh không muốn để cậu phải thừa nhận những đau đớn không cần thiết đó.
Trần Tịch sờ mặt Hạ Lệnh Tân, đặt cằm lên vai anh im lặng không nói gì, lẳng lặng hồi tưởng những chuyện nhỏ nhặt từ khi quen anh cho đến nay, suy tư thật lâu.
Hạ Lệnh Tân không nhắc lại việc này, lại nói đến việc anh quay lại trường, hẹn giờ gọi điện video mỗi ngày, lại dặn dò một đống việc nhỏ. Hai người tắm xong, anh thay ga giường, ôm cậu ngồi lên ghế salon để cậu nghỉ ngơi, mình thì thay quần áo đi ra ngoài mua cơm trưa.
Trần Tịch cầm điều khiển từ xa đổi kênh. Cậu cơ hồ chưa từng có thời khắc nhàn nhã như vậy, bình thường không bận học thì vội vàng làm việc kiếm tiền, cũng không biết có kênh nào hay, đổi hết tất cả các kênh không thấy thú vị, cuối cùng đành phải xem phóng sự.
Khi Hạ Lệnh Tân quay về Trần Tịch tựa vào ghế salon sắp ngủ. Anh đặt cơm lên bàn, lấy thuốc tránh thai ra, đọc tờ hướng dẫn sử dụng, lấy thuốc theo hướng dẫn, rót cốc nước đưa cho cậu: "Uống thuốc này em."
Trần Tịch lẳng lặng nhìn viên thuốc trong tay Hạ Lệnh Tân, dừng vài giây, cúi đầu uống thuốc. Anh nhìn cậu một lát, ôm cậu vào lòng xoa đầu.
"Lần sau em không uống thuốc nữa." đột nhiên cậu buồn buồn nói.
Anh dừng tay, lại nhẹ nhàng vuốt gáy cậu, giọng trầm ổn đáng tin: "Ừ, nghe em."
Trần Tịch ôm lưng anh không muốn xa rời, hơi thất vọng và mơ màng. Cậu vùi đầu vào cổ anh, ngửi mùi thơm trên người anh, chậm rãi tỉnh táo lại, ngồi dậy nhìn anh: "Em muốn có con. Chờ em tốt nghiệp được không? Em tốt nghiệp xong chúng ta sinh con được không anh?"
Hạ Lệnh Tân nhìn ánh mắt kiên định của Trần Tịch, gật đầu, vẫn là câu nói đó: "Ừ, nghe em."
Cậu thả lỏng bật cười, ôm mặt anh hôn, mãi đến khi bụng cậu "òng ọc" một tiếng, Hạ Lệnh Tân mới buông cậu ra, vuốt bụng cậu cười nói: "Đi ăn cơm, đói meo rồi."
Trần Tịch ngượng ngùng mím môi, nhỏ giọng hừ: "Tại anh chứ ai, không cho em ăn sáng, còn, còn làm cho em mệt mỏi đến tận trưa!"
Hạ Lệnh Tân cười thành tiếng, mở hộp cơm ra gắp thức ăn đưa đến bên miệng cậu: "Ừ ừ, anh sai, cục cưng ăn cơm đi được không? Ăn no mới có sức đánh anh, anh nằm mặc cho em đánh." Nói đến đoạn sau còn ái muội nhìn cậu.
Vừa nãy Hạ Lệnh Tân cũng nằm mặc cậu "đánh" đấy thôi. Trần Tịch "phừng" đỏ mặt, lườm anh rồi ăn cơm, cắn vang rôm rốp. Hạ Lệnh Tân bật cười, lúc Trần Tịch xấu hổ giận dữ nhìn chằm chằm mới cố gắng không cười nữa, mình cũng ăn cơm. Một người xấu hổ giận dữ một người sung sướиɠ, anh một ngụm em một ngụm ăn xong cơm, lại ôm nhau xem phim hưởng thụ một ngày nghỉ.
Bạn học Hạ Lệnh Tân ăn no chưa? Ăn no rồi thì về đi học nha (chưa)
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đầu Xuân
- Chương 61