Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đầu Xuân

Chương 60

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cơm nước xong Hạ Lệnh Tân chủ động nhận rửa bát, Trần Tịch vào giúp, một người rửa một người tráng phối hợp ăn ý. Vu Mộng Chi và Chu Thành ở phòng khách nhìn, gật đầu không ngừng. Họ tưởng con nhà giàu như Hạ Lệnh Tân sẽ không nhúng tay vào làm việc nhà, không ngờ làm rất thuận tay, hơn nữa dáng vẻ che chở Trần Tịch kia, ai cũng nhìn ra được anh yêu cậu biết bao nhiêu.

Chu Thành vỗ tay Vu Mộng Chi nói: "Anh thấy tiểu Hạ được lắm, em đừng lo nữa." Vu Mộng Chi vui mừng gật đầu.

Trong bếp Hạ Lệnh Tân vừa rửa bát vừa hỏi Trần Tịch: "Cục cưng à, em xem hôm nay anh biểu hiện thế nào?"

Trần Tịch khẽ cười trả lời: "Anh có gì phải lo, từ trước đến giờ ba mẹ luôn ủng hộ quyết định của em."

Hạ Lệnh Tân lại hỏi: "Ồ, thế cục cưng cảm thấy anh biểu hiện thế nào? Làm em hài lòng không?" Trần Tịch mím môi cười, không trả lời.

Anh cười khẽ nói: "Xem ra là hài lòng, thế buổi tối cục cưng muốn đi gặp ba mẹ anh không? Mời cả cô chú đi, ba mẹ anh muốn gặp ba mẹ em, nói suông không bằng hành động, tối hôm nay luôn đi, em thấy thế nào?"

Trần Tịch ngẩn ra, cậu chưa từng gặp ba mẹ anh, đêm nay nếu phụ huynh hai nhà gặp mặt thì chẳng phải là giống như là tất cả mọi người đồng ý chuyện hai người họ sao? Vậy tối nay tương đương với tiệc đính hôn còn gì?... Nghĩ đến đây, mặt cậu lại đỏ lên. Cậu không yên tâm, hỏi: "Ba mẹ anh nói hay anh nói thế?"

Hạ Lệnh Tân nhìn cậu bất đắc dĩ nói: "Đã nói là ba mẹ anh muốn gặp, nhất định là họ nói chứ. Cục cưng yên tâm, ba mẹ anh giữ lời hứa, sẽ không phản đối chúng ta nữa đâu."

Dừng một chút, anh lại nửa thật nửa đùa giải thích: "Ba mẹ anh đề nghị tối nay gặp mặt cũng là muốn quyết định chuyện của hai ta nhanh chút. Mấy ngày nữa anh đi rồi, ba mẹ sợ em bỏ anh, rồi anh làm bạn với tay phải cả đời thì biết làm sao? Dù sao năm đó anh đã tỏ thái độ với ba mẹ rồi, đời này chỉ có một mình em."

Lòng Trần Tịch nóng lên, cậu nhỏ giọng nói: "Ai bỏ anh chứ?" cậu nhìn ra phòng khách, Vu Mộng Chi và Chu Thành đang xem TV, cậu quay đầu lại nhìn anh nói tiếp, "Mấy giờ tối ở đâu? Lát nữa ra ngoài nói với ba mẹ."

Trong mắt Hạ Lệnh Tân tràn đầy vẻ sung sướиɠ, anh nghiêng người hôn mặt cậu một cái, thấp giọng nói: "Ừ, lát nữa anh nói." Nói xong lại cầm bát rửa, đi ra ngoài nói lời mời của ba mẹ cho Vu Mộng Chi biết.

Vu Mộng Chi và Chu Thành nghe xong thì hơi hoảng, không nghĩ đến gặp mặt thông gia nhanh thế. Nhưng người ta mời rồi, tình cảm của hai con trai cũng đã như thế, gặp mặt cũng tốt, hiểu rõ tóm lại yên tâm hơn chút, ông bà cũng vui vẻ đống ý.

Hạ Lệnh Tân nói tin tức cho Đồng Thu Nguyệt. Vẫn còn sớm, Vu Mộng Chi bảo Trần Tịch đưa Hạ Lệnh Tân đi nghỉ trưa một lát. Anh đi theo cậu vào phòng, đợi cậu đóng cửa phòng lại mới ôm cậu thở một hơi dài: "Cuối cùng cũng đến ngày này, chết cũng không tiếc."

Trần Tịch cười lườm anh: "Nói linh tinh gì đâu."

Hạ Lệnh Tân cúi đầu cắn miệng Trần Tịch hôn một lúc lâu, cuối cùng mới thỏa mãn nói: "Anh sai rồi, ngày lành mới bắt đầu, chúng ta phải sống thêm 100 năm mới được."

Trần Tịch thở dốc, buồn cười nói: "Anh cho rằng chúng ta là rùa hả, sống thêm 100 năm, tu tiên à? Thôi đi ngủ trưa đi, lát nữa chúng ta đi sớm không để cô chú chờ lâu." Nói xong kéo Hạ Lệnh Tân đi đến bên giường.

Anh đi theo cậu, mắt lại đánh giá căn phòng. Trần Tịch và Vu Mộng Chi mới chuyển đến đây được mấy năm, sau khi lên đại học phần lớn thời gian cậu ở thành phố B, ở đây chẳng có bao nhiêu dấu vết của cậu, chỉ có các loại giấy khen và cúp trên giá sách mới có chút hơi thở của cậu.

Hạ Lệnh Tân buông Trần Tịch ra đến trước tủ sách, cầm lấy từng tấm bằng khen nghiêm túc xem, từ giấy khen năm lớp một đến các cuộc thi lớn. Ở đây lưu trữ một trong những bộ phận nổi bật nhất trong quá trình cậu trưởng thành. Anh nhìn mà yêu thích không thôi, thông qua giấy khen này anh nhìn thấy được dáng vẻ ngượng ngùng của nhóc Trần Tịch khi nhận giải.

Trần Tịch thấy Hạ Lệnh Tân nghiêm túc xem, lòng rất cảm động. Trên đời này chỉ có người này muốn từng chút một biết về quá khứ của mình. Cậu ôm lấy thắt lưng anh ngẩng đầu hôn cằm anh, nhỏ giọng nói: "Sau này tặng hết tất cả bằng khen cho anh, được không?"

Anh buông giấy khen ôm cậu vào lòng gật đầu, thấp giọng nói: "Ừ, cảm ơn cục cưng trước." Hai người hôn nhau một lát, Hạ Lệnh Tân lại nói, "Trước kia cục cưng có chụp ảnh không? Anh muốn xem."

Cậu không ôm anh nữa, mở ngăn kéo ra lấy một quyển album mỏng, lật cho anh xem: "Em không hay chụp ảnh... tấm này là lần đầu tiên em chụp ảnh lúc tám tuổi. Lúc đó mẹ đưa em đi khám, vừa hay hôm đó khám xong sớm, lúc ra ngoài đi ngang qua một tiệm chụp ảnh, có đứa bé đứng trước cửa khóc muốn chụp ảnh. Mẹ nhìn thấy, đưa em vào chụp... cái này là ảnh tốt nghiệp cấp một, cái này là ảnh tốt nghiệp cấp hai... tốt nghiệp cấp ba." Cậu nghiêng đầu hôn Hạ Lệnh Tân đang ôm mình, "Tiếc là không có anh, hôm nào chúng ta đi chụp lại đi. Đây là ảnh huấn luyện quân sự hồi đại học, đây là ảnh chụp thi đấu năm nhất, đây là ảnh đi chơi mùa thu với Hoàng Tinh hồi năm hai..."

Hạ Lệnh Tân lẳng lặng nghe Trần Tịch giới thiệu xong những tấm ảnh ít ỏi, xong rồi mới thấp giọng trả lời: "Ừ, hôm nào chúng ta cùng đi chụp một tấm." Dừng một chút bổ sung, "Ảnh kết hôn."

Trần Tịch dừng tay, sắc đỏ ửng lan khắp mặt. Cậu yên tĩnh mấy giây mới khẽ gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Vâng." anh ôm chặt cậu, không nói gì hôn gò má cậu.

Hai người ngủ trưa dậy, Vu Mộng Chi và Chu Thành đã chờ sẵn ở phòng khách. Hai người mặc gọn gàng tỉ mỉ, Vu Mộng Chi lại đổi cái váy khác, trang điểm lại, làm cả tóc. Chu Thành cũng thế, trông trẻ ra mấy tuổi, xem ra hai ông bố bà mẹ này buổi trưa không nghỉ mà đi ra ngoài tạo hình.

Trần Tịch hiểu vì sao Vu Mộng Chi căng thẳng, dù sao sự chênh lệch giữa gia đình họ và gia đình Hạ Lệnh Tân quá nhiều. Không nói đến bà, cậu cũng rất căng thẳng, buổi trưa cũng chẳng ngủ được mấy, mãi mới chờ được Hạ Lệnh Tân tỉnh dậy. Cậu dậy trước thay quần áo, tuy anh cứ nói không cần lo, nhưng cậu vẫn rất căng thẳng vì muốn để lại ấn tượng tốt cho ba mẹ anh.

Hạ Lệnh Tân thấy sắp đến giờ, gửi địa chỉ cho Tề Trung Quốc nhờ ông đến đón. Anh mới về nước, chưa kịp thi bằng lái nên không thể lái xe.

Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi Vu Mộng Chi nhìn thấy Tề Trung Quốc mở cửa xe sau vẫn thấp thỏm. Cuộc sống ra cửa có người đưa đón này, đừng nói là trải nghiệm, họ ngay cả gặp cũng chưa từng gặp qua. Hạ Lệnh Tân bước lên mở cửa xe lễ phép mời ba người Vu Mộng Chi ngồi ở ghế sau, mình thì ngồi vào ghế lái phụ. Tề Trung Quốc thấy ba người phía sau rõ ràng là mất tự nhiên thì cười ha ha, thuận miệng nói vài chuyện lý thú trong thành phố. Chu Thành và Vu Mộng Chi mở quán cơm, tất nhiên cũng biết mấy chuyện này nên cũng tham gia thảo luận, không khí dần hòa hợp lên. Hạ Lệnh Tân thường thường quay đầu lại nhìn Trần Tịch. Cậu cảm nhận được tầm mắt quan tâm của anh, cũng dần bình tĩnh hơn.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

Đến khách sạn, Hạ Lương Thành và Đồng Thu Nguyệt đã chờ ở phòng riêng trước, thấy Hạ Lệnh Tân dẫn cả nhà Vu Mộng Chi vào phòng là vội vàng đứng lên chào đón. Đồng Thu Nguyệt cầm tay Trần Tịch, dịu dàng nói: "Tiểu Tịch đúng không? Cô là mẹ của Hạ Lệnh Tân, cô tên là Đồng Thu Nguyệt. Đây là ba Lệnh Tân Hạ Lương Thành, cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt. Đây là ba mẹ con à?"

Trần Tịch được bà dịu dàng cầm tay mà không biết làm thế nào, ngượng ngùng cười, chào: "Con chào cô chú ạ, con là Trần Tịch." lại xoay người giới thiệu, "Đây là ba con Chu Thành, đây là mẹ con Vu Mộng Chi."

Đồng Thu Nguyệt nhìn Vu Mộng Chi và Chu Thành, đi qua cầm tay bà kinh ngạc nói: "Em trẻ thế nhỉ? Dưỡng da thế nào vậy? Nếu không biết Tiểu Tịch không có chị thì chị còn tưởng em là chị của tiểu Tịch đấy!"

Vu Mộng Chi được khen mà xấu hổ, nhìn người phụ nữ quý phái là dịu dàng hiền lành này, lắc đầu nói: "Em sinh con sớm thôi, chị Đồng mới dưỡng da tốt."

Hai bà mẹ khen nhau, bên này Hạ Lương Thành cũng chủ động bắt tay Chu Thành, ôn hòa trò chuyện. Hai vợ chồng Hạ Lương Thành không có vẻ tự cao của nhà giàu, mời Vu Mộng Chi và Chu Thành ngồi xuống, vài câu đã hóa giải sự bất an trong lòng nhà họ. Đến khi món ăn lên bàn, hai nhà đã xưng anh gọi em nói chuyện vui vẻ, bỏ mặc hai người trẻ tuổi ngồi một bên.

Hạ Lệnh Tân kéo Trần Tịch ngồi xuống, rót cốc nước trái cây, thấy ba mẹ hai nhà vẫn đang hăng say nói chuyện mà không để ý đến đồ ăn, không thể không lên tiếng nhắc nhở: "Ba mẹ, đồ ăn lên rồi."

Lúc này phụ huynh hai nhà mới ngừng nói, nhìn đồ ăn trên bàn. Đồng Thu Nguyệt và Vu Mộng Chi ngồi cùng nhau, Hạ Lương Thành ngồi cùng Chu Thành, Hạ Lệnh Tân và Trần Tịch ngồi cùng nhau, người ngoài còn tưởng đây là buổi liên hoan, nào có cảnh tượng gặp mặt chính thức như Vu Mộng Chi tưởng tượng.

Đồng Thu Nguyệt cười nói: "Đủ đồ ăn rồi thì ăn thôi, người một nhà cả, khách sáo cái gì, em thấy đúng không Mộng Chi?"

Bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu, Đồng Thu Nguyệt đã nói rõ mục đích của buổi gặp mặt hôm nay. Vu Mộng Chi nhìn Trần Tịch và Hạ Lệnh Tân, cũng cười gật đầu, cảm thán: "Vâng, là người một nhà cả." Chu Thành cầm chén trà lên cụng chén với Hạ Lương Thành.

Hạ Lệnh Tân và Trần Tịch liếc nhìn nhau, nhìn thấy vẻ hạnh phúc và vui vẻ trong mắt nhau. Anh cầm tay cậu dưới bàn, kéo cậu đứng lên bưng chén nói với ba mẹ: "Cảm ơn cô chú, cảm ơn ba mẹ. Nhà chúng ta không hay uống rượu, hôm nay con và tiểu Tịch kính trà thay rượu để cảm ơn." Trần Tịch đợi Hạ Lệnh Tân nói xong cũng uống cạn chén trà, khi để chén xuống tay run lên vì kích động.

Phụ huynh hai bên cũng uống cạn chén trà, Vu Mộng Chi và Đồng Thu Nguyệt ai nấy đều ầng ậc nước mắt. Hạ Lương Thành nhìn hai đứa con trai, khẽ thở dài một cái, hỏi: "Tiểu Tịch này, lúc trước bác đưa Lệnh Tân đi du học, con trách bác không?"

Trần Tịch lắc đầu đáp: "Không ạ, khi đó chúng con quá nhỏ, bác quyết định như vậy là đúng."

Hạ Lương Thành vui mừng gật đầu: "Không giận bác là tốt rồi. Sau này hai con sống thật tốt, có vấn đề thì nói cho bác, nếu Hạ Lệnh Tân dám bắt nạt con thì con nói cho bác, bác đánh nó."

Trần Tịch xấu hổ đỏ mặt, quay đầu nhìn Hạ Lệnh Tân, anh cười nhìn cậu, thấy cậu nhìn thì đáp lời: "Thật đấy, ba đánh anh chưa bao giờ nương tay. Đương nhiên, chắc chắn anh sẽ không cho ba cơ hội đánh là được."

Phụ huynh hai nhà bật cười, Đồng Thu Nguyệt nói: "Uống trà rồi, hai con cũng nên đổi cách xưng hô đi chứ. Hôn lễ thì làm sau, hôm nay coi như là tiệc đính hôn, hai đứa gọi ba mẹ trước cho quen."

Mặt Trần Tịch càng đỏ hơn, Hạ Lệnh Tân thì thoải mái gọi Chu Thành và Vu Mộng Chi là ba mẹ, Vu Mộng Chi và Chu Thành gật đầu. Tất cả mọi người nhìn Trần Tịch, cậu cũng gọi Hạ Lương Thành và Đồng Thu Nguyệt một câu "Ba mẹ". Hai ông bà vui vẻ đáp, hai nhà vui vẻ ăn cơm, chính thức trở thành người một nhà.
« Chương TrướcChương Tiếp »