Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đầu Xuân

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cảnh báo có tình tiết kinh nguyệt! Không thích đừng đọc!

Trần Tịch trải qua tiểu học và cấp hai trong tiếng cười nhạo của bạn bè, khi thi cấp ba quả nhiên cậu không phụ lại sự kỳ vọng của giáo viên, thi rất tốt, đỗ vào trường cấp ba của tỉnh. Lúc nhận được giấy báo nhập học, Vu Mộng Chi kích động rơi nước mắt, ôm cậu vừa khóc vừa cười, khen con giỏi quá, cũng làm một bàn đầy thức ăn ngon, mời cả nhà Tần Yến đến ăn bữa cơm chúc mừng. Bao năm nay Tần Yến nhìn hai mẹ con này từng bước một khó khăn sinh tồn, cũng cảm thán, cho Trần Tịch một bao lì xì dày, Vu Mộng Chi không từ chối được, bảo cậu nhận, hai nhà vui vẻ ăn cơm tối.

Trần Tịch chưa từng thấy mẹ cao hứng như thế, mình cũng vui vẻ theo, đến trường cấp ba ở tỉnh là không có bạn học nào biết mình đúng chứ? Lần này mình nhất định phải gan dạ lên chút, cố gắng kết bạn, nỗ lực không để bị cô lập. Cậu lặng lẽ nghĩ.

Sau khi thi xong có kỳ nghỉ hè rất dài, Trần Tịch không màng Vu Mộng Chi ngăn cản, kiên quyết đi ra ngoài tìm việc phát tờ rơi. Cậu biết mẹ liều mạng làm việc như vậy là vì cái gì, cậu không thể cứ để cho mẹ chịu khổ một mình.

Mùa hè oi bức, ánh mặt trời chói chang làm người ta không mở mắt nổi, trên đường cũng không có nhiều người. Trần Tịch đội mũ che nắng, tóc ở thái dương đã ướt sũng, muốn nghỉ một lúc nhưng nhìn tờ rơi chưa phát xong trong tay cùng với người giám sát ở chỗ bóng mát cách đó không xa, cậu mím môi tiếp tục đưa tờ rơi cho người qua đường.

Sáng sớm hôm nay Trần Tịch đã cảm thấy bụng âm ỉ đau, đứng tới trưa, cơn đau đó lại càng rõ ràng, đau đến độ cơm trưa cậu cũng không ăn nổi, chỉ đơn giản uống mấy ngụm nước. Mãi mới đến lúc tan ca, sắc mặt cậu đã trắng bệch, từng giọt mồ hôi to chảy xuống, cậu cắn răng đến chỗ người giám sát kết toán tiền công hôm nay. Người giám sát thấy sắc mặt cậu không tốt, muốn hỏi xem làm sao nhưng lại thôi, sợ lỡ đâu bị cảm nắng lại gây phiền toái cho mình, chỉ nhanh chóng đưa tiền cho cậu, còn dặn dò một câu: "Nếu cậu không khỏe thì ngày mai nghỉ ngơi một ngày rồi đi làm." Cậu vô lực gật đầu, ôm bụng xoay người về nhà.

Trần Tịch băng qua đường, định đến trạm xe bus chờ xe, lại đột nhiên thấy trước mắt tối sầm, người mềm nhũn ngã xuống, trước khi ngất đi chỉ hoảng hốt cảm thấy có ai đó đỡ mình.

Khi cậu cau mày tỉnh lại, mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên giường, cậu giật mình ngồi dậy, nhìn xung quanh một cái, đây là đâu? Còn đang nghi hoặc, một nam sinh cao lớn bưng một cốc nước đi từ ngoài vào.

Nam sinh kia thấy Trần Tịch tỉnh rồi, đi đến bên giường đưa cốc nước trong tay cho cậu, nói: "Uống nước đi." ánh mắt nhìn cậu hơi phức tạp.

Trần Tịch chần chừ nhận nước, là nước ấm. Cậu nhìn nam sinh kia, mình cũng khát nước, cậu cắn môi dưới, không nói gì, một hơi uống cạn hơn nửa cốc.

Nam sinh kia thấy cậu uống hết nước, hình như là thở một hơi nhẹ nhõm, nhận cái cốc xoay người định đi ra cửa, Trần Tịch thấy thế thì sốt ruột, gọi lại: "À này, chờ chút, cậu, tôi, tôi tên là Trần Tịch... Cảm ơn cậu... Xin hỏi tại sao tôi lại ở đây thế?" nói chuyện với người lạ đối với Trần Tịch luôn luôn là chuyện khó chứ đừng nói đến hỏi người khác, nhưng nam sinh này làm cho cậu không sợ trao đổi với anh.

Nam sinh kia dừng bước lại, quay đầu nhìn cậu, không biết nghĩ đến cái gì, anh dời mắt đi, nói: "Cậu chờ chút, tôi đi rót cho cậu cốc nước nữa." Trần Tịch vội vàng nói không cần, nhưng nam sinh đã bước nhanh đi ra ngoài rót nước quay về, đưa cốc cho cậu. Trần Tịch chỉ đành nhận cốc, cầm lên uống, lần này nước ngọt ngào, chắc là bỏ thêm đường. Nam sinh kia thấy đôi môi tái nhợt của cậu khôi phục một chút huyết sắc mới thả lỏng đôi chút.

"Tôi tên là Hạ Lệnh Tân, là học sinh trường cấp ba của tỉnh, buổi chiều đi chơi thể thao về, đúng lúc cậu đi qua tôi ngất xỉu, nhà tôi rất gần nên tôi đưa cậu về, chắc cậu hơi cảm nắng, hơn nữa..." Hạ Lệnh Tân dừng một chút, "Hơn nữa cậu đến tháng, không chịu nổi, cho nên ngất đi. Bây giờ cậu cảm thấy thế nào? Tốt hơn chưa?"

Đầu Trần Tịch ầm vang một tiếng nổ tung, đôi môi vừa có huyết sắc lại tái nhợt, người cũng như thể lắc lư sắp đổ, cậu lẩm bẩm nói: "Đến.. tháng? Kinh nguyệt?"

Hạ Lệnh Tân kinh ngạc nhìn cậu, chẳng lẽ cậu không biết mình đến tháng sao? Chẳng qua lời này không thể hỏi, anh chỉ giải thích: "Lúc tôi ôm cậu về phát hiện quần cậu có vết máu, tôi tưởng cậu bị thương ở đâu, trước kia lúc đi trại hè tôi được học sơ cứu, đều là nam... Tôi cũng không nghĩ nhiều, cởϊ qυầи cậu ra muốn xem vết thương..." Lời kế tiếp Hạ Lệnh Tân chưa nói, Trần Tịch cũng hiểu được có chuyện gì. Cởϊ qυầи ra, phát hiện vết máu hóa ra không phải vết thương gì, mà là chảy ra từ chỗ đó...

Trần Tịch bị hai chuyện đến kỳ kinh và có người phát hiện bí mật của mình đả kích nghiêm trọng, bỗng im lặng, trong phòng trầm mặc lúng túng.

Hạ Lệnh Tân thấy Trần Tịch tái mặt, nghĩ ngợi, nói: "Cậu yên tâm, việc này chỉ có một mình tôi biết, tôi cam đoan sẽ không nói ra."

Trần Tịch chậm rãi lấy lại tinh thần, quẫn bách tới độ tay chân cũng không biết đặt ở đâu, mặt đỏ ửng, ngay cả cổ cũng đỏ, không dám nhìn anh nữa, chỉ cúi đầu nhỏ giọng nói: "Cảm ơn... Cảm ơn cậu." Nói xong đặt cốc nước lên tủ trên đầu giường, vén chăn lên xuống giường. Tuy rằng cậu vẫn hơi choáng, nhưng bụng đã bớt đau, ở đây tiếp chỉ còn xấu hổ và chật vật, cũng không biết bây giờ là mấy giờ rồi, về muộn quá mẹ lại lo lắng gần chết...

Trần Tịch suy nghĩ miên man muốn dời lực chú ý đi, đi hai bước nhưng bị xúc cảm khác thường kéo về thực tế. Quần rõ ràng to hơn nhiều, qυầи ɭóŧ cũng rất rộng, hình như, hình như có cái gì đó... cậu dừng chân, mặt lại đỏ bừng, hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống.

Tốc độ Trần Tịch xuống giường quá nhanh, Hạ Lệnh Tân thấy thế muốn đỡ cậu, đã thấy cậu đi hai bước đột nhiên siết ống quần dừng lại, mặt đỏ bừng, dường như anh hiểu ra gì đó, cũng lúng túng, thu tay về thấp giọng nói: "Tôi thấy quần cậu không mặc được nữa, đành tìm quần của tôi thay cho cậu, tôi dán băng vệ sinh vào quần rồi, cậu yên tâm, không chảy ra quần đâu."

Trần Tịch thật sự là xấu hổ hận không thể biến mất ngay tại chỗ, ngay cả "Cảm ơn" cũng không nói nên lời, chỉ cắn răng gật đầu, lại cúi đầu vờ làm đà điểu, cảm thấy mình sắp bốc hơi.

Hạ Lệnh Tân thấy Trần Tịch như thể bốc hơi nước, không nhiều lời nữa, chỉ khẽ nói: "Cậu chờ chút." Trần Tịch không biết anh có ý gì, mà vẫn thành thật đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Qua một lát Hạ Lệnh Tân quay lại, đưa cho cậu một cái túi, Trần Tịch liếc nhìn, thấy là quần của mình, lúc này mới hiểu ra quần của mình vẫn ở đây, thiếu chút nữa quên mất, lòng càng cảm kích anh hơn, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh một cái, lại thấy Hạ Lệnh Tân cũng nhìn mình, cậu lại vội cúi đầu vờ làm đà điểu tiếp.

Hạ Lệnh Tân nói: "Đây là quần của cậu, bên dưới còn có băng vệ sinh tôi mới mua, dù sao để ở đây cũng chẳng có ai dùng, cậu mang về đi."

Trần Tịch bắt buộc mình ngẩng đầu nhìn Hạ Lệnh Tân, giọng nói bởi vì thẹn thùng mà hơi run: "Cảm ơn, cảm ơn, quần và... băng vệ sinh bao nhiêu tiền? Tôi trả tiền cho cậu."

"Không cần trả tiền, quần là quần cũ tôi không mặc nữa, băng vệ sinh cũng không đáng bao nhiêu, không sao, cậu về đi." Hạ Lệnh Tân thấy Trần Tịch mặt đỏ tới mang tai, đột nhiên nhớ đến con thỏ trước đây mình cứu. Trần Tịch đỏ, con thỏ trắng, nhưng anh cảm thấy rất giống nhau.

Trần Tịch không muốn, kiên trì muốn đưa tiền làm thêm hôm nay cho anh, Hạ Lệnh Tân bất đắc dĩ, nhận năm tệ, nói: "Được rồi, năm tệ này là tiền băng vệ sinh, quần thì cậu về thay ra rồi trả tôi, vậy được chưa?"

Trần Tịch nghĩ rồi gật đầu, lại hẹn thời gian trả quần với anh, lúc này mới tạm biệt anh về nhà.

Lời tác giả: Nói về vấn đề tới tháng này, có phù hợp với sự thật sinh lý không thì không bàn tới, cảm thấy hứng thú thì mời mọi người tự tìm đọc tư liệu. Tui nghĩ một hồi, cảm thấy vẫn nên cảnh báo trước, về sau còn có nội dung liên quan đến hành kinh, trong cốt truyện tới tháng là tình tiết quan trọng thúc đẩy phát triển tình cảm, sẽ không xóa và sẽ không làm lơ, tui sẽ dựa theo ý nghĩ của tui để viết. Về vấn đề giới tính, tui chỉ có thể nói cục cưng Tịch Tịch tự nhận mình là nam. Có người đọc sẽ cảm thấy người liên giới tính có kinh nguyệt còn gọi là BL cái gì, rõ ràng là BG, tui cảm thấy cũng hiểu được, một ngàn người đọc sẽ có một ngàn Hamlet, mỗi người đều có ý nghĩ của riêng mình, giống tui khi viết vậy, tuy rằng cốt truyện là BL, nhưng thật ra nhiều khi trong nhận thức tui chỉ là đang viết hai người yêu đương, giới tính của họ với tui là mơ hồ, tui chỉ đơn giản muốn viết câu chuyện tình đẹp đẽ trong lòng ra thôi. Cho nên, nếu đây là mìn của các bạn, thế thì tiếc quá, đọc mấy chương đầu lãng phí thời gian đáng quý của các bạn; nếu bạn tiếp thu được giả thiết này, cảm thấy vẫn đọc được, tui sẽ nỗ lực, cố gắng khiến mọi người có cảm giác vui vẻ khi đọc truyện.

Nói một đống lời vô nghĩa, thật ra chỉ có một câu: Không thích đừng chửi! Cảm ơn mọi người! (lại lần nữa nắm tay khom lưng)
« Chương TrướcChương Tiếp »