Ngày hôm sau mới rạng sáng Chu Thành đã dậy chuẩn bị đồ ăn. Hôm qua ông đã báo cho nhân viên biết hôm nay mình không đến quán, ở nhà chuẩn bị sẵn vài món ngon đãi khách. Nghe Vu Mộng Chi nói tiểu Hạ kia là con nhà giàu, ông nghĩ phải dùng món ngon nhất để đãi nhà người ta.
Vu Mộng Chi cũng dậy thật sớm để sửa soạn, còn trang điểm trang nhã. Trần Tịch ra khỏi phòng ngủ mà phải sửng sốt. Vu Mộng Chi giục cậu ăn sáng, lại không ngừng hỏi cậu bao giờ Hạ Lệnh Tân đến, bình thường thích làm gì. Trong tivi người nhà già đều chơi cờ uống trà gì đó, nhà họ thì khác, lát nữa anh đến thì ngồi nói chuyện không à?
Trần Tịch nhìn dáng vẻ sốt sắng của Vu Mộng Chi mà bật cười, bà đánh tay cậu: "Con còn cười được à, con trai ngốc, vì con đấy thôi!" Sợ cậu bị Hạ Lệnh Tân coi thường, cũng cho Hạ Lệnh Tân biết thái độ của nhà họ. Trần Tịch là cục cưng nhà họ, không phải tùy tiện mà bắt nạt được.
Đương nhiên cậu biết ba mẹ vắt óc suy nghĩ cho mình, lòng thấy ấm áp, ôm bả vai Vu Mộng Chi nhẹ nhàng lắc lắc, còn đùa để bà khỏi căng thẳng: "Con biết mà mẹ, cảm ơn mẹ. Mẹ yên tâm đi, Hạ Lệnh Tân đối tốt với con lắm, anh ấy cũng không phải con nhà giàu gì không thể với tới. Ba mẹ không cần căng thẳng đâu, long trọng quá lát nữa lại dọa người ta chạy mất."
Vu Mộng Chi bật cười, nhìn Trần Tịch đầy yêu thương, nghĩ hai mẹ con sống nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy, hiện tại bà tìm được một nửa kia của mình, Trần Tịch cũng có một nửa kia. Về sau người thân nhất của con trai cục cưng không còn là bà nữa rồi.
Vu Mộng Chi nghĩ mà mắt ầng ậc nước, Trần Tịch siết thật chặt tay an ủi bà. Bà sờ mặt cậu, nhỏ giọng nói: "Con trai à, dù con thế nào cũng là con cưng của mẹ, biết không? Nếu sau này chịu khổ thì nói cho mẹ, đừng giữ nỗi buồn ở trong lòng, có thời gian thì về thăm ba mẹ. Mẹ không mong con giàu sang gì, chỉ mong con cả đời khỏe mạnh bình an, thế là mẹ yên tâm rồi."
Lời bà nói làm cậu cũng xúc động, cậu nhỏ giọng an ủi: "Con biết rồi mẹ, mẹ cũng thế, có chuyện thì nói cho con, đừng chịu khổ. Tốt nghiệp xong con về quê làm, lúc đó cả nhà chúng ta ở bên nhau."
Vu Mộng Chi lau nước mắt gật đầu, Chu Thành đi ra lấy đồ, thấy bà lau nước mắt thì lo lắng hỏi: "Làm sao thế Mộng Chi? Sao lại khóc thế?"
Vu Mộng Chi cười: "Không sao, nghĩ đến sắp gặp con rể... à không đúng, con dâu? Ai da nên xưng hô thế nào đây? Dù sao em nghĩ đến sắp gặp tiểu Hạ là bồn chồn."
Chu Thành cười ha hả, tới an ủi bà: "Xem em kìa, làm anh sợ, còn tưởng là có chuyện gì cơ. Đừng lo, về sau nhiều lần gặp mặt mà, con nói đúng không tiểu Tịch?" Trần Tịch bị "Con rể", "Con dâu" làm cho đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu nói vâng.
Một lúc sau Hạ Lệnh Tân gọi điện thoại nói đã đến dưới nhà, Trần Tịch muốn đi xuống đón, anh lại không cho, tự cầm đồ lên nhà. Vu Mộng Chi theo cậu ra mở cửa nhìn, ôi chao, cậu thanh niên này cao lớn quá. Tuy lúc trước gọi video bà đã biết Hạ Lệnh Tân rất đẹp, nhưng không ngờ lại cao đến vậy, cao hơn Trần Tịch cả một cái đầu.
Hạ Lệnh Tân cười chào một tiếng "Con chào cô", không chút xa lạ và khoảng cách, làm cho Vu Mộng Chi đang căng thẳng cũng bình tĩnh lại. Bà cười đáp, bảo Trần Tịch đem dép lê ra cho anh thay.
Hạ Lệnh Tân đưa đồ trên tay cho bà, cười nói: "Đây là quà biếu cô chú, con cũng không biết cô chú thích gì, lỡ mua sai thì cô chú bỏ qua cho con."
Vu Mộng Chi vui vẻ, nhận đồ nói: "Sao con khách sáo thế, đồ con tặng sao cô chú không thích được? Cảm ơn con nhé tiểu Hạ, sau này đến không cần quà cáp gì, nhà của Tịch Tịch cũng là nhà con, nào có ai về nhà mình còn đem quà?"
Hạ Lệnh Tân cười gật đầu: "Cô nói phải, con nhớ rồi." Trần Tịch đứng cạnh đưa dép cho anh, Hạ Lệnh Tân nhận dép lê lặng lẽ nháy mắt với cậu, cúi đầu thay giày.
Chu Thành nghe thấy tiếng động cũng đi ra, cười ha hả nói: "Tiểu Hạ đến rồi à?"
Hạ Lệnh Tân đứng thẳng người, cung kính nói: "Vâng, con chào chú."
Chu Thành cười gật đầu: "Ừ, chào con, Mộng Chi tiểu Tịch tiếp tiểu Hạ đi, ba mang hoa quả ra."
Vu Mộng Chi tiếp đón Hạ Lệnh Tân ngồi xuống ghế salon, Trần Tịch hỏi nhỏ anh có nóng không. Hạ Lệnh Tân nắm tay cậu rồi lại buông ra nhỏ giọng trả lời "Không nóng". Vu Mộng Chi nhìn thấy hết, mà không vạch trần.
Chu Thành bưng hoa quả ra đặt lên bàn trà, Hạ Lệnh Tân đứng lên nhận đĩa nói cảm ơn. Mấy người ngồi xuống, Vu Mộng Chi và Chu Thành vốn không phải người hay nói, nhất thời không biết nên mở miệng ra sao.
Hạ Lệnh Tân thấy thế thì chủ động tự giới thiệu: "Tuy rằng lúc trước chúng ta đã nói chuyện video, nhưng hôm nay mới coi như là lần đầu tiên gặp mặt. Để con giới thiệu cho cô chú. Con là bạn học cấp ba của tiểu Tịch, tên là Hạ Lệnh Tân, trước mắt học Thạc sĩ kiến trúc ở nước Y, kế hoạch là học thêm hai năm nữa về nước làm việc. Tuy con vẫn đang đi học nhưng mấy năm nay con cũng đi làm thêm và đầu tư, năng lực kinh tế không tính là quá tốt, nhưng không tính là kém, ít nhất sẽ không để cho tiểu Tịch chịu khổ. Hồi cấp ba con đã thích tiểu Tịch. Lúc ấy bởi vì chúng con vẫn nhỏ quá, ba mẹ con không đồng ý yêu sớm cho nên cho con đi du học, trước khi tốt nghiệp đại học không được về nước, sau khi tốt nghiệp đại học thì tôn trọng sự lựa chọn của con."
Hạ Lệnh Tân liếc nhìn Trần Tịch, nói tiếp: "Cho nên con tốt nghiệp là về ngay, đây là lời hứa của con với tiểu Tịch, cũng là động lực để con cố gắng nhiều năm qua. Hiện tại ba mẹ con đã đồng ý cho con và tiểu Tịch yêu nhau, con mong cô chú cũng chấp nhận chuyện của tụi con. Xin cô chú yên tâm, con sẽ đối tốt với tiểu Tịch cả đời, làm cho em ấy sau này ngày nào cũng vui vẻ." Mũi Trần Tịch chua xót, cậu nhìn anh không nói chuyện, trong mắt cũng tràn đầy tình yêu say đắm. Hạ Lệnh Tân cười trấn an, vỗ nhẹ mu bàn tay cậu.
Vu Mộng Chi cũng khóc, Chu Thành ôm bà nhỏ giọng an ủi, bà lau nước mắt nói: "Chuyện của các con Tịch Tịch đã nói cho cô biết rồi, cô không phản đối quyết định của ba mẹ con, cô cũng biết mấy năm nay các con không dễ gì, đều là con ngoan. Cô chú không kỳ vọng gì vào Tịch Tịch, chỉ hy vọng nó sống bình an, khỏe mạnh vui vẻ. Không quan trọng vinh hoa phú quý gì, nhà cô chú cũng không mong cầu những thứ đó."
Vu Mộng Chi liếc nhìn Trần Tịch, tiếp tục nói với anh: "Từ nhỏ đến lớn Tịch Tịch luôn hướng nội, chẳng được mấy khi vui vẻ thật sự. Nhưng cô biết lúc nó bên con nó rất vui, cô cũng không phản đối hai đứa. Cô chỉ có một yêu cầu nhỏ, ngày nào đó tương lai con có hối hận dù chỉ là chút xíu cũng phải nói ra, đừng làm tổn thương nó."
Hạ Lệnh Tân nghiêm túc nói: "Xin cô yên tâm, chuyện cô lo lắng sẽ không xảy ra. Con biết hiện tại con nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, chỉ mong sau này cô chú nhìn sẽ biết, con sẽ quý trọng bảo vệ tiểu Tịch cả đời." anh đứng dậy trịnh trọng cúi đầu với Vu Mộng Chi, chân thành nói, "Cảm ơn cô đã đồng ý, cũng cảm ơn cô nhiều năm qua ngậm đắng nuốt cay dưỡng dục tiểu Tịch, cũng cảm ơn chú."
Vu Mộng Chi và Chu Thành vội đỡ Hạ Lệnh Tân dậy, Trần Tịch kéo tay anh nắm lấy. Nói hết lời trong lòng, không khí dần hòa thuận hơn, Vu Mộng Chi và Chu Thành hỏi ba mẹ Hạ Lệnh Tân làm gì, nhà ở thế nào, lại hỏi anh lúc bình thường thích làm gì, đi học có mệt không. Vu Mộng Chi lại kể rất nhiều chuyện khi còn bé của Trần Tịch cho anh nghe. Rất nhiều chuyện trước kia anh nghe cậu nói rồi, nhưng Vu Mộng Chi nói thì chân thật hơn, làm cho Hạ Lệnh Tân đau lòng vô cùng.
Trần Tịch thấy Hạ Lệnh Tân nói chuyện hòa hợp với ba mẹ, cũng thở phào. Thấy anh đau lòng nhìn mình, cậu mỉm cười an ủi. Đối với cậu quá khứ đó đã tan biến theo gió, ký ức cuộc đời của cậu chỉ dùng để chứa đựng quãng thời gian ngọt ngào với Hạ Lệnh Tân, quá khứ, hiện tại và tương lai.
Mấy người thân thiết hàn huyên một lát, Chu Thành thấy gần đến giờ vào bếp nấu cơm, Hạ Lệnh Tân nói muốn vào phụ một tay lại bị ông cản, bảo anh ngồi nói chuyện với Vu Mộng Chi, anh cũng không cố chấp. Vu Mộng Chi thì gọi Trần Tịch vào bếp, khi cậu và Chu Thành nấu xong bưng đồ ăn ra ngoài, hốc mắt Hạ Lệnh Tân lại hơi đỏ lên, ánh mắt nhìn cậu như thể đang nhìn một tuyệt thế trân bảo sờ cái là vỡ, Vu Mộng Chi trông cũng có vẻ mới khóc.
Trần Tịch không biết hai người lại nói gì, chỉ tinh tế nói sang chuyện khác, cả nhà cùng ăn cơm. Chu Thành cũng bưng thức ăn ra, cả nhà ngồi xuống vui vẻ ăn bữa cơm gặp mặt ba mẹ. Hạ Lệnh Tân không ngừng gắp thức ăn cho Trần Tịch, ánh mắt đó quả thực dịu dàng làm cho cậu phải hòa tan. Cậu đỏ mặt bảo anh ăn đi, Vu Mộng Chi và Chu Thành nhìn mà vui vẻ, lại càng hài lòng với Hạ Lệnh Tân.