Chương 58

Ngày hôm sau đám người dậy ăn sáng rồi quay về, sắp thi cuối kỳ rồi nên họ còn phải về ôn tập. Trần Tịch dậy là không dám đối mặt với Hạ Lệnh Tân, Lý Tử Khâm còn tưởng là hai người cãi nhau không được tự nhiên, ra vẻ từng trải khuyên mấy câu. Hạ Lệnh Tân ngồi cười nghe mà không nói gì, cho đến khi Trần Tịch đỏ mặt bất lực nhìn, anh mới mở miệng bảo Lý Tử Khâm im miệng.

Lý Tử Khâm đưa họ đến cửa khu chung cư, hai người một trước một sau lên nhà. Trần Tịch ở đằng trước mở cửa, vào nhà vẫn không nói gì, im lặng cúi đầu thay giày. Phía sau lưng tiếng đóng cửa vang lên, ngay sau đó Hạ Lệnh Tân đứng đằng sau ôm hông cậu cười khẽ hỏi bên tai: "Cục cưng vẫn xấu hổ à?" Nói xong còn ngậm vành tai nhẹ nhàng cắn cắn.

Nửa người Trần Tịch tê dại, cậu quay đầu đi muốn trốn: "Đừng quậy... em phải học..."

Hạ Lệnh Tân không buông tay, còn dọc theo má tai hôn xuống cổ, nói chuyện còn uất ức vô cùng: "Cục cưng bơ anh."

Trần Tịch giơ tay bịt miệng anh, lại bị anh hôn mấy cái. Cậu dở khóc dở cười, tim giống như ngâm trong đường mật, chỗ nào cũng ngọt. Cậu không từ chối nữa, chủ động xoay người ngẩng đầu đón nhận nụ hôn, cho Hạ Lệnh Tân hôn đủ.

Hôn xong, Hạ Lệnh Tân cười hỏi: "Cục cưng vẫn xấu hổ à? Xấu hổ thì chúng ta tiếp tục, đến khi không xấu hổ nữa thì thôi."

Trần Tịch thở dốc, ngượng ngùng: "Tối hôm qua em sai..."

Hạ Lệnh Tân không đồng ý, cau mày nói: "Cục cưng, với anh em thế nào cũng tốt. Tối hôm qua em thẳng thắn rất đáng yêu, anh rất thích." Nói xong lời cuối cùng cười ái muội.

Trần Tịch nghĩ đến tối hôm qua mình say rượu nói càn làm càn là xấu hổ, mặc dù là đối với Hạ Lệnh Tân nhưng cậu vẫn rất thẹn. Sáng nay vừa tỉnh dậy là ký ức tối hôm qua tua lại trong đầu, lúc này cậu thấy thẹn đến độ hận không thể mất trí nhớ.

Cậu không muốn nhìn anh, chỉ xấu hổ đỏ mặt cụp mắt nhỏ giọng nói: "Biết rồi, em phải đi học bài đây."

Hạ Lệnh Tân cố ý hỏi: "Tối hôm qua cục cưng nói thích làʍ t̠ìиɦ với anh, muốn anh chủ động hơn, những lời này là lời thật lòng hay là lời say? Nếu là lời thật lòng thì anh nhớ kỹ được không?"

Người Trần Tịch đỏ như tôm luộc, cậu giương mắt liếc nhìn Hạ Lệnh Tân rồi lại dời mắt, sau đó cậu khẽ gật đầu một cái. Hạ Lệnh Tân cười, bỗng cảm thấy mình cứng rồi. Anh hít sâu một hơi, buông Trần Tịch ra, bất đắc dĩ nói: "Em đúng là biết giày vò anh... Thôi em nhanh đi học bài đi, không làm khó em, anh đi ra ngoài mua ít đồ ăn về nấu cơm."

Trần Tịch vừa mới bị anh ôm, đương nhiên là cảm giác được sự thay đổi trên thân thể anh, nghe vậy nhìn lướt qua hạ thân anh. Hạ Lệnh Tân phục rồi, uy hϊếp: "Đừng nhìn, chỉ biết trêu chọc anh. Không đi học thì hôm nay không được chữ nào vào đầu đâu." lúc này Trần Tịch mới đến bên bàn học bài.

Những ngày kế tiếp Trần Tịch vùi đầu vào học tập, Hạ Lệnh Tân thản nhiên làm người đàn ông nội trợ, mỗi ngày thay đổi món nấu cho cậu ăn, qua một tháng quả thực nuôi Trần Tịch mập lên ba bốn cân. Biết cậu học mệt nên anh cũng không ép cậu làm mỗi ngày, cơ bản duy trì tần suất một tuần hai đến ba lần, còn một tuần Trần Tịch đến tháng không làm, đến khi cậu thi cuối kỳ xong nghỉ hè tổng cộng cũng chẳng làm được mấy lần.

Một tháng này xem như một tháng hạnh phúc nhất thoải mái nhất của Trần Tịch từ khi sinh ra cho đến nay, ngay cả bạn cùng lớp cũng cảm nhận được sự thay đổi của cậu. Có người đùa hỏi có phải cậu đang yêu rồi không, cậu không nói phải cũng không nói không phải, chỉ khẽ mỉm cười, trong nụ cười đó rõ ràng là sự ngọt ngào của người đang yêu. Trần Tịch là người nổi tiếng trong lớp, nụ cười này khiến cho bao nhiêu trai lẫn gái thầm mến cậu tan nát cõi lòng. Nhưng lại không liên quan đến cậu, tâm tư của cậu chỉ ở trên người đang ở nhà kia.

Thi xong một môn cuối cùng, đi ra cửa trường Hạ Lệnh Tân đã chờ sẵn. Từ lúc anh về nước hai người chưa hẹn hò được mấy lần, hiện tại có thời gian đương nhiên phải bù đắp.

"Cục cưng, còn nửa tháng nữa là anh phải về trường, giáo viên hướng dẫn đang giục anh." Hạ Lệnh Tân dẫn Trần Tịch đi qua dưới bóng cây, hai người chậm rãi đi như mùa hè năm cấp ba đó.

Trần Tịch sửng sốt: "Nhanh vậy à?"

Hạ Lệnh Tân bất đắc dĩ nói: "Đã kéo dài lâu rồi, đồ án bên kia là anh làm, lần này anh nói phải về cầu hôn nên giáo viên mới cho anh đi."

Trần Tịch sờ chiếc nhẫn trên tay trái, tâm trạng tốt lên chút, nói: "Ừ, không sao đâu, anh đi đi."

Anh cầm tay cậu khẽ siết, nói kế hoạch tương lai cho cậu nghe. Trần Tịch lặng lẽ nghe. Sau này cậu sẽ không bao giờ một thân một mình nữa.

Hai người họ ở thành phố B mấy ngày, chờ Lý Tử Khâm thi xong rồi cùng nhau về quê. Lần này ba mẹ Hạ Lệnh Tân đã ở nhà chờ, tuy họ có thời gian là ra nước ngoài thăm con ngay, nhưng hai ông bà bận quá, anh lại không về, rất ít khi cả nhà được đoàn tụ. Biết con về nước là đi tìm Trần Tịch, ba mẹ anh cũng không nói gì. Lời nói lúc trước Hạ Lệnh Tân làm được, họ không thể không tuân thủ lời hứa.

Về quê là Hạ Lệnh Tân đưa Trần Tịch về nhà trước. Nhà cậu đã dời khỏi Lam Loan, hiện ở tại một khu chung cư cũ khá gần trung tâm thành phố. Năm Trần Tịch học lớp 12 Vu Mộng Chi quen biết một người đàn ông mở tiệm cơm nhỏ tên là Chu Thành, người cũng như tên, là một người thật thà, vốn có vợ và con gái nhưng vợ con bất hạnh gặp tai nạn xe cộ qua đời, sau đó ông mãi vẫn không tái giá. Cho đến khi gặp Vu Mộng Chi, ông vừa gặp đã yêu bà, sau đó lấy dũng khí dùng phương pháp vụng về để theo đuổi bà.

Vu Mộng Chi lên thành phố nhiều năm như vậy cũng bị nhiều loại đàn ông tán tỉnh, nhưng bà không chấp nhận. Mãi đến khi Chu Thành xuất hiện, lấy lòng giản dị lại khiến bà rung động. Lúc Trần Tịch tốt nghiệp cấp ba bà nói chuyện này cho cậu biết. Trần Tịch kinh ngạc rồi ủng hộ bà thử một lần. Nhiều năm qua bà khổ sở thế nào cậu cũng biết rõ, có người ở bên bà, về sau cậu đi ra ngoài học cũng yên tâm hơn chút.

Dưới sự ủng hộ của Trần Tịch, Vu Mộng Chi đồng ý thử một lần. Hai người rất hợp nhau, vì thế lúc nghỉ đông năm thứ nhất đại học Trần Tịch về nhà, Vu Mộng Chi bàn bạc với cậu rồi đi đăng ký kết hôn, còn mời Tần Yến và mấy thân bằng cố hữu của Chu Thành ăn một bữa cơm, xem như chính thức trở thành người một nhà. Hai mẹ con cũng tự nhiên chuyển đến nhà Chu Thành.

Về thân thể của Trần Tịch, Vu Mộng Chi bàn bạc với cậu, trước khi cưới nói thẳng với Chu Thành, cũng nói rõ khoản tiền tích góp được mấy năm nay nhất định phải cho cậu, cho dù cậu có phẫu thuật hay không. Chu Thành nghe bà kể thì khóc, đau lòng Vu Mộng Chi và Trần Tịch những năm này sống không dễ dàng, cũng tỏ vẻ sẽ không động vào tiền của bà, tiền của mình cũng sẽ giao cho bà, ông vẫn coi Trần Tịch là con của mình, sẽ cố gắng chăm sóc tốt hai mẹ con, sau này ông là chỗ dựa của hai người. Vu Mộng Chi nghe những lời này mới yên lòng, quyết định kết hôn với ông.

Sau khi kết hôn Vu Mộng Chi nghỉ việc dọn dẹp, kinh doanh quán cơm nhỏ cùng Chu Thành. Hai vợ chồng đồng tâm hiệp lực, hai năm qua tiệm cơm khá ổn định. Trần Tịch đã gọi cho Vu Mộng Chi nói cho bà biết thời gian về nhà, hôm nay bà cố về nhà sớm nấu cơm chờ con về.

Hạ Lệnh Tân đưa cậu đến dưới nhà thì định đi, Trần Tịch giữ chặt tay anh nhỏ giọng hỏi: "Anh có muốn lên nhà ngồi không?" lúc trước cậu đã nói cho Vu Mộng Chi chuyện anh đã về, hai người còn gặp mặt lần đầu qua gọi video.

Hạ Lệnh Tân không ngờ cậu lại mời mình vào nhà, mặc dù rất muốn đi, nhưng vẫn lý trí từ chối: "Hôm nay thì thôi, anh phải về chuẩn bị, ngày mai anh đến." anh khẽ cười, thấp giọng nói, "Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp ba mẹ vợ, phải long trọng chút, để lại ấn tượng tốt." Trần Tịch đỏ mặt lườm anh, không nói gì nữa. Hạ Lệnh Tân ôm cậu hôn một cái, lúc này mới xách hành lý về nhà.

Trần Tịch về đến nhà mở cửa, Vu Mộng Chi nghe thấy tiếng động, vội đi ra xách hành lý. Trong phòng bếp có tiếng nấu nướng, Trần Tịch thò đầu vào, là Chu Thành đang nấu cơm. Hiện tại học kỳ nào cũng như vậy, cậu về nhà là Chu Thành sẽ ở nhà nấu cơm cùng Vu Mộng Chi. Trong lòng Trần Tịch ấm áp, cậu ôm Vu Mộng Chi một cái, lại vào bếp gọi một tiếng "Ba". Chu Thành hớn hở quay đầu lại đáp, nói: "Về rồi à tiểu Tịch, đi ngồi nghỉ một lát, sắp nấu xong rồi!"

Vu Mộng Chi kéo cậu ngồi xuống ghế salon, đẩy đĩa hoa quả cho cậu: "Ăn hoa quả lấp bụng đã, đói không con?"

Trần Tịch cười, chọc một miếng dưa hấu ăn, lắc đầu nói: "Con không đói, mẹ bảo ba nấu ít thôi, có ăn hết đâu."

Vu Mộng Chi nhìn Trần Tịch mà lòng rất vui vẻ. Cậu không hề xa cách với Chu Thành, ông coi cậu là con ruột, cậu cũng coi ông là ba ruột. Chồng con chung sống hài hòa là chuyện mà bà mơ ước cả đời, hiện tại tất cả viên mãn, bà hạnh phúc người cũng tròn trịa lên.

"Ba lo cho con thôi, sợ con ở ngoài không được ăn ngon, còn hay càm ràm, lo lắng cho con hơn bà mẹ ruột này." Vu Mộng Chi miệng thì oán giận, mà mặt thì có vẻ cao hứng.

Trần Tịch lại cầm quả nho ăn, không đồng ý: "Thì cũng là ba con, lo cho con là phải thôi."

Chu Thành một tay bưng một đĩa thức ăn ra, hớn hở phụ họa: "Đúng đó, con ba ba không lo thì lo cho ai!"

Vu Mộng Chi cười lắc đầu, nói: "Thôi, không nói lại hai người, đi rửa tay ăn cơm đi."

Trần Tịch vào bếp bưng thức ăn lên bàn, Chu Thành thì xới cơm, hai người phối hợp ăn ý, xong rồi hai người cùng đi rửa tay. Vu Mộng Chi đã múc ba bát canh, ba người ngồi xuống bưng bát canh lên cụng bát chúc mừng.

Trần Tịch ăn uống rất thỏa mãn. Vu Mộng Chi và Chu Thành liên tục gắp đồ ăn cho cậu, chẳng mấy chốc bát cậu đã xếp thành núi nhỏ. Cậu che bát không cho gắp nữa, hai người mới thôi. Bà hỏi cậu: "Tiểu Hạ đâu? Các con cùng về mà? Sao không đến?"

Trần Tịch nghẹn, nuốt đồ ăn xuống chậm rãi nói: "Anh ấy về nhà rồi ạ, bảo ngày mai đến."

Vu Mộng Chi gật đầu nói ừ, Chu Thành đã nghĩ xem ngày mai phải nấu món gì. Trần Tịch vừa ăn cơm vừa nghe hai người nói chuyện, còn hỏi cậu xem Hạ Lệnh Tân không ăn gì, lòng vừa chua xót vừa hạnh phúc. Hóa ra dáng vẻ Vu Mộng Chi vui vẻ là như vậy, cảm giác cả nhà hạnh phúc thật sự tốt quá.

Ăn cơm xong Chu Thành lại đến quán. Quán cơm nhỏ không có mấy người giúp, ông vẫn tự đi làm. Vu Mộng Chi không đi, buổi chiều kéo Trần Tịch đi dạo phố mua quần áo. Ngày mai gặp Hạ Lệnh Tân, bà hơi thấp thỏm, sợ mình làm cậu mất mặt.

Trần Tịch khuyên can không có hiệu quả, nghĩ bao năm qua Vu Mộng Chi rất ít khi mua quần áo, mấy năm nay Chu Thành ủng hộ mới bắt đầu thay đổi cách ăn mặc, đành kệ bà. Lúc rảnh cậu nhắn tin cho Hạ Lệnh Tân than thở mọi người làm long trọng quá, có vẻ cậu quá tùy tiện, anh nhắn lại an ủi cậu nói long trọng thì mới chứng minh tất cả mọi người rất yêu em, thuận tiện tặng kèm mấy lời đường mật. Trần Tịch đọc mà đỏ mặt tắt điện thoại đi không nhắn lại.