Chương 56

Bởi vì là thứ Bảy nên rảnh rỗi, Lý Tử Khâm chọn một chỗ khu du lịch nông nghiệp ở vùng ngoại ô. Lúc đến nơi đã là giữa chiều, tháng Sáu thời tiết rất nóng, ngọn núi bóng cây san sát rất mát mẻ, Lý Tử Khâm chào hỏi ông chủ rồi ra bờ sông bắt cá.

Nói là sông, thật ra chỉ là dòng suối nhỏ, bên này nước suối trong suốt mát mẻ không ô nhiễm, nhưng bởi vì không có dự án giải trí nên ít được quan tâm, là nơi tốt mà Lý Tử Khâm tình cờ phát hiện ra. Cậu ta và Hạ Lệnh Tân mỗi người cầm một cái xô nhỏ, xuống suối nói phải đấu một trận xem ai bắt nhiều cá hơn.

Hoàng Tinh bôi kem chống nắng cho Trần Tịch, hoài nghi nói: "Trong sông này có cá à? Sông cạn như này, nhiều lắm có mấy con cua chứ nhỉ?" thật ra Trần Tịch không muốn bôi kem chống nắng, cậu cảm thấy dính nhớp không thoải mái, nhưng Hạ Lệnh Tân sợ cậu phơi nắng bỏng da nên bảo cậu bôi. Cậu hết cách, đành nghe lời Hoàng Tinh bôi kem lên da.

Lý Tử Khâm giả vờ làm nóng người, như thể chuẩn bị đại chiến, nghe vậy cười đắc ý: "Đương nhiên là có, anh lừa em làm gì? Anh tìm xem... A! Kìa! Thấy không? Vừa nãy có một đàn bơi qua!" Hoàng Tinh và Trần Tịch nhìn theo, đúng là nhìn thấy một đám cá nhỏ bơi lượn dưới gợn sóng lăn tăn, bị giọng Lý Tử Khâm làm cho sợ hãi tản ra, lại nhanh chóng tụ lại.

Hai người đầy hứng thú, Hoàng Tinh cởi giày sandal ra chân trần xuống nước, Lý Tử Khâm hoảng sợ, vội vàng đưa dép lê cho cô đi, không yên tâm lải nhải: "Bà cô của tôi ơi, lỡ đâu trong nước có mảnh thủy tinh hay mảnh đá nhọn thì sao? Ít nhất cũng đi dép vào..."

Bên này Hạ Lệnh Tân cũng ngồi xổm dưới đất thay dép cho Trần Tịch. Cậu định tránh tự đeo lại bị anh ngăn cản, thế là chỉ đành đỏ mặt đỡ bả vai anh, lại nghĩ trời nóng như này không biết chân có chảy mồ hôi không liệu có hôi không? Bình thường chân mình không hôi, nhưng lỡ đâu hôm nay hôi thì sao?... cậu càng nghĩ càng xấu hổ, đỏ mặt rút chân về. Anh kéo cổ chân cậu lại, ngẩng đầu hỏi: "Cục cưng làm gì thế? Sắp xong rồi, không đứng vững thì đỡ lấy anh."

Trần Tịch vẫn cố rút chân về, lắp bắp nói: "Hôm nay nóng, chân có thể chảy mồ hôi..."

Hạ Lệnh Tân bật cười, kéo chân cậu, sau đó ngồi xuống tảng đá bên cạnh đi dép lê, nói: "Không hôi chút nào, thật đấy, cho dù có mùi thì sao? Ai toát mồ hôi mà thơm chứ? Anh toát mồ hôi là em ghét anh à?" Trần Tịch lắc đầu.

Anh đứng lên ra hiệu cậu xuống sông, đưa cậu đến giữa xông rửa tay, vừa rửa vừa lẩm bẩm: "Tay anh vừa cởi giày tất, để không bị cục cưng ghét, rửa cho sạch vậy."

Trần Tịch dở khóc dở cười, nói: "Em nào có ghét đâu?"

Hạ Lệnh Tân vẫn duy trì tư thế xoay người, ngừng tay, nhìn chằm chằm làn nước không biết đang nhìn gì, nhỏ giọng đáp "Vậy là tốt", lại đột nhiên thò tay vào nước, bọt nước văng lên, anh bắt một con cá to bằng nửa bàn tay thả vào xô, đứng dậy nhìn Trần Tịch đang mừng rỡ, cười nói: "Ghét cũng không sao, anh bắt mấy con cá tăng điểm ấn tượng là được.

Bên kia Lý Tử Khâm và Hoàng Tinh cũng xuống nước rồi, đang tìm cá ở chỗ phẳng. Nghe thấy động tĩnh bên này, cậu ta kinh ngạc nói: "Má! Nhanh thế hả!"

Hoàng Tinh đột nhiên sốt ruột vỗ cậu ta: "Chỗ kia chỗ kia kìa! Nhanh nhanh nhanh!" Lý Tử Khâm quay đầu bắt, vồ hụt, bầy cá linh hoạt tản ra bốn phía, chỉ để lại mấy gợn sóng. Hoàng Tinh oán giận: "Anh làm gì thế! Vừa rồi rõ ràng đến gần lắm rồi mà anh kêu lên làm chúng nó sợ!" Lý Tử Khâm không dám phản bác, chỉ buồn bực nói ừ, cũng cam đoan nhất định bắt con to bù lại, lúc này Hoàng Tinh mới đi tìm cá.

Đại hội bắt cá chính thức mở màn, có lẽ là bên này thật sự quá ít người, môi trường được bảo vệ rất tốt nên cá trong sông không ít, một tiếng sau Hạ Lệnh Tân đã bắt được mấy con. Trần Tịch cũng thử bắt, nhưng tay chậm mà quá lại trơn, thử nhiều lần vẫn chưa thành công, lại bị nước bắn đầy người. Cậu vẫy vạt áo thở dài, không bắt cá nữa, ngoan ngoãn cầm xô đi theo sau Hạ Lệnh Tân.

Hạ Lệnh Tân thấy Trần Tịch cầm xô uể oải, cầm xô nắm tay cậu đi về phía trước, nói: "Chúng ta không bắt cá nữa, mò cua đi. Không còn sớm nữa, chơi thêm một lúc rồi về."

Từ nhỏ đến lớn Trần Tịch chưa từng mò cua bắt cá, không ai đưa cậu đi chơi, một mình cậu cũng không biết đi đâu chơi, lúc này nghe Hạ Lệnh Tân nói mò cua, cậu hưng phấn sau khi uể oải vì không bắt được cá, nhìn anh gật đầu nói "Vâng", trong đồng tử đen láy đầy vẻ hưng phấn. Hạ Lệnh Tân không chịu nổi, cúi người hôn cậu mấy cái mới thôi.

Mò cua đơn giản hơn bắt cá, Trần Tịch nhìn Hạ Lệnh Tân mò cũng biết mò, đưa xô cho anh, muốn tự mò. Anh mỉm cười cầm, đi theo sau cậu.

Trần Tịch nhẹ nhàng đi đến cạnh một tảng đá, thật cẩn thận nhấc lên, một con cua chuẩn bị chạy trốn. Hạ Lệnh Tân nhỏ giọng nhắc nhở: "Bên phải!" cậu nhìn sang con cua, vươn tay ấn mộ cái, chuẩn xác đặt tay lên mai, con cua không chạy được, quơ càng muốn kẹp tay cậu. Cậu ấn mai không cho nó kẹp, nhưng lại không biết bắt nó lên từ chỗ nào, thế là nhìn Hạ Lệnh Tân cầu cứu. Anh nhìn cậu đầy cưng chiều, ngồi xổm người xuống dễ dàng bắt được con cua ném vào xô, khen: "Cục cưng giỏi lắm!"

Trần Tịch đỏ mặt, con cua đầu tiên là người khác bắt giúp, giỏi chỗ nào? Cậu nhìn con cua trong xô, lại phát hiện cua cá đang đánh nhau, cậu lo âu hỏi: "Cá không bị cua kẹp chết chứ?"

Hạ Lệnh Tân liếc nhìn, mấy con cá tung tăng tung tẩy, mấy con cua cũng chẳng làm được gì, nhận lấy xô cho Trần Tịch tiếp tục mò cua: "Không sao, dù sao lát nữa cũng vào bụng chúng ta, mặc kệ chúng nó." Trần Tịch không hiểu sao bị những lời này của Hạ Lệnh Tân chọc cười, đứng cười một lát, mãi đến khi Hoàng Tinh hỏi cậu cười cái gì, cậu mới phất tay nói không sao, xoay người tiếp tục mò cua.

Cho tới bây giờ Hạ Lệnh Tân chưa từng thấy Trần Tịch cười thoải mái như vậy. Trước kia mặc dù cậu vui vẻ mà cũng như là kìm nén gì đó, dáng vẻ khϊếp sợ luôn làm cho anh đau lòng. Hiện tại cậu không còn nhát gan hướng nội nữa, không cười đơn thuần nữa, nhưng cũng làm cho anh cảm thấy đau lòng. Anh không khỏi nghĩ, nếu có thể làm lại thì tốt quá, trở lại quá khứ, từ khi bắt đầu anh đã tìm cậu, bảo vệ cậu, làm cho mỗi ngày cậu đều có thể cười vui vẻ như vậy. Tiểu Tịch Tịch có dám đi mò cua không? Có học bắt cá không? Có thể đi theo sau anh gọi "anh Lệnh Tân không"?

Trần Tịch lại bắt được một con cua nữa, lần này tự cậu bắt được, cậu giơ con cua hưng phấn gọi Hạ Lệnh Tân xem: "Xem này! Em bắt được một con cua to bự! Lệnh Tân?" Trần Tịch nghi ngờ gọi Hạ Lệnh Tân.

Anh hoàn hồn, nhìn con cua trên tay cậu, lớn hơn con cua vừa nãy một chút, mà cũng chưa đến độ "to bự", nhưng vẫn cố cảm thán: "Cục cưng giỏi quá! Giỏi hơn thầy nhanh quá nhỉ?"

Trần Tịch được anh khen xấu hổ đỏ mặt, thả cua vào xô, nhỏ giọng nói: "Được rồi, em biết không to lắm, nhưng đây là con cua đầu tiên tự tay em bắt, trước mắt nó là con cua lớn nhất trong bảng danh sách cua của em." Nói xong lại tiếp tục mò cua.

Hạ Lệnh Tân thấy Trần Tịch đáng yêu muốn chết, mấy năm không gặp sao cục cưng càng ngày càng đáng yêu thế này? Anh khẽ bóp bờ mông vểnh lên bởi vì cúi người của cậu, dọa cậu hoảng sợ, tay run lên, dời tảng đá mới nhấc lên được nửa về. Cậu cuống quít nhìn sang bên Lý Tử Khâm, thấy họ không chú ý đến bên này mới yên tâm, quay đầu lại đỏ mặt lườm anh, nhỏ giọng nói: "Anh làm gì thế hả?!"

Hạ Lệnh Tân xoa xoa ngón tay, cười khẽ: "Kệ chứ, thịt mông cục cưng nhiều, anh không khống chế được." Trần Tịch kinh ngạc không nói gì, đỏ mặt đứng xa anh vài bước, tiếp tục mò cua, lần này không vểnh mông nữa mà nửa ngồi xổm xuống, sợ lại bị người nào đó sờ mó. Hạ Lệnh Tân ở đằng sau thích thú cười thành tiếng.