Hai người chưa có nhiều kinh nghiệm làʍ t̠ìиɦ, lần trước mới làm một lần, đây là lần thứ hai. Hạ Lệnh Tân nương theo dòng nước thử thăm dò vào trong lỗ nhỏ, Trần Tịch đỏ mặt dán vào người anh nâng mông lên cho anh làm. Cảm giác dị vật đâm vào trong cơ thể không dễ chịu, cậu cắn môi yên lặng thừa nhận.
Hạ Lệnh Tân vừa hôn Trần Tịch vừa tìm kiếm trong cơ thể cậu, lúc đâm đến một chỗ cậu đột nhiên thở hổn hển một hơi. Anh tìm được đúng chỗ, ấn vào từng chút từng chút. Trần Tịch bị ấn đến độ eo vừa xót vừa mềm, cảm giác xa lạ xâm nhập đại não, làm cho cậu nức nở rêи ɾỉ.
"Ưʍ... Hạ Lệnh Tân... Đừng... Đừng ấn chỗ đó a..." Trần Tịch mềm thắt lưng trốn về trước, làm thế nào cũng không trốn được ngón tay quấy phá trong cơ thể.
Anh hôn cậu, giọng tìиɧ ɖu͙© vô cùng gợi cảm: "Cục cưng ngoan." Vừa nói vừa đẩy chút kem dưỡng da, lại thêm một ngón tay vào, chầm chậm nới lỏng. Đuôi mắt Trần Tịch đỏ bừng, cậu giương mắt đáng thương nhìn Hạ Lệnh Tân. Anh chỉ cảm thấy cậu mặt xuân sắc xinh đẹp động lòng người, hạ thân càng cứng hơn, lại càng nặng tay, nhanh chóng đâm ba ngón tay vào.
Trần Tịch không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt ở tuyến tiền liệt này, khóc bắn một lần. Cả đêm bắn hai lần, cậu đã chẳng còn bao nhiêu sức, chỉ đành miễn cưỡng tựa vào anh mới đứng được, cố gắng tách chân ra vểnh mông cho anh làm.
"Hạ Lệnh Tân... được rồi, vào đi... Không sao đâu, ưʍ..." một chân Trần Tịch bị Hạ Lệnh Tân giơ lên, dương v*t nóng bỏng kề sát lỗ nhỏ trơn trượt chờ đâm vào.
"Cục cưng, sẽ đau đấy, không được thì bảo dừng, mặc kệ anh." Hạ Lệnh Tân ưỡn thắt lưng đâm nhẹ vào. Trần Tịch cắn môi gật đầu.
Anh chậm rãi đâm vào trong, tuy rằng vừa mới nới lỏng nhưng dương v*t quá to, chỉ có thể đâm vào nửa qυყ đầυ. Trần Tịch tái mặt, quá to, cảm giác chỗ đó cũng bị xé rách. Hạ Lệnh Tân cũng nhíu mày, lui ra, buông chân cậu xuống, nói: "Thôi, không làm."
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Trần Tịch mím môi cụp mắt, không vui lắm. Hạ Lệnh Tân bất đắc dĩ thật sự: "Cục cưng, chỗ đó nhỏ quá, em sẽ bị thương."
Trần Tịch đột nhiên vươn tay sờ lỗ sau, lại bóp kem dưỡng da bôi vào, sau đó xoay người cúi người xuống nâng mông lên, một tay chống vách tường một tay tách mông ra, quay đầu lại nhìn anh: "Không sao, anh vào đi."
Hạ Lệnh Tân nuốt nước bọt, thở ra một hơi nóng bỏng, yên lặng nhìn cậu nói: "Gọi chồng."
Trần Tịch chủ động mời mọc đã là đột phá rất lớn, nghe vậy cậu càng đỏ mặt, đỏ từ cổ xuống ngực, ngay cả đầu v* cũng bởi vì thẹn mà cứng lên. Cậu nhìn anh, thấy anh đứng bất động, như thể cậu không gọi là sẽ không làm. Cậu nhắm hai mắt, chớp chớp rồi mở mắt ra gọi Hạ Lệnh Tân: "Chồng ơi..."
Hạ Lệnh Tân cong người nắm hông cậu, qυყ đầυ để ở miệng huyệt, thấp giọng nói: "Chồng thương em được không?" Trần Tịch cắn môi gật đầu. Hạ Lệnh Tân đỡ qυყ đầυ chậm rãi đâm vào, cậu hít sâu một hơi, cố gắng thả lỏng phối hợp với anh.
Hạ Lệnh Tân lại hỏi: "Yêu anh không?" Trần Tịch run giọng đáp "Yêu", anh lại đâm sâu vào.
"Yêu đến độ muốn đem tất cả cho anh à?" Trần Tịch gật đầu.
"Anh cũng yêu em như thế."
"Muốn đối tốt với em, muốn đem tất cả những gì tốt đẹp cho em."
"Đối tốt với em thế nào cũng không đủ, muốn nâng niu em trong tay, ngậm trong miệng. Em là tất cả của anh."
"Cho nên cục cưng đừng cảm thấy bất an bởi vì anh đối tốt với em một chút, em yên tâm thoải mái nhận là được rồi. Bởi vì anh yêu em, như em yêu anh vậy."
Hạ Lệnh Tân nói một câu là đâm vào trong, Trần Tịch kinh ngạc nghe, khóe mắt chảy ra từng giọt từng giọt lệ, cảm giác đau đớn đằng sau được sự an ủi trong lòng san phẳng. Cậu cơ hồ đã quên chuyện anh tiến vào trong mình.
Hạ Lệnh Tân cắm dương v*t vào từng chút một. Lúc đâm hết vào, anh ôm cậu thật chặt hôn nước mắt trên mặt cậu, dịu dàng nói: "Giống như em đau lòng anh nhất định phải để cho anh tiến vào trong em, anh biết rõ em rất đau rất khó chịu nhưng vẫn lựa chọn tiếp nhận tình yêu của em, bởi vì anh biết em yêu anh. Anh đối với em cũng như thế, cục cưng, yêu anh thì em sẽ thản nhiên tiếp nhận tất cả của anh, không thể chỉ tiếp nhận đau đớn mà anh gây ra cho em mà không tiếp nhận anh tốt với em, đúng không?"
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)Cậu thút thít gật đầu, chủ động nghiêng đầu hôn anh: "Em yêu anh, em sai rồi, sau này sẽ không thế nữa."
Hạ Lệnh Tân dịu dàng hôn Trần Tịch, nói: "Cục cưng ngoan. Chống tường, anh muốn làm." Trần Tịch dùng hai tay chống tường, nỗ lực phối hợp với Hạ Lệnh Tân. Anh nhẹ nhàng đâm vào, đây là lần đầu tiên hai người chân chính thân mật không thể tách rời, không có không hiểu nhau không có khoảng cách, chân thật cảm nhận được đối phương, cảm giác sung sướиɠ theo chỗ giao hợp truyền khắp mỗi một tế bào toàn thân, thỏa mãn chiếm hữu và được chiếm hữu. Hai người phù hợp như vậy, giống như từ nhỏ đã là một.
Anh dần đâm sâu hơn, chậm rãi rút ra, lại đâm thật mạnh vào, qυყ đầυ đâm vào chỗ tuyến tiền liệt. Trần Tịch kê đầu lên cánh tay rêи ɾỉ: "Sâu quá ưʍ... ư... nhẹ, nhẹ chút a... ư a... Hạ Lệnh Tân..."
Hạ Lệnh Tân một tay ôm hông Trần Tịch, một tay đưa đến đằng trước vuốt ve dương v*t và âm đế, sờ lỗ nhỏ cũng đã chảy một đống chất lỏng trơn trượt đằng trước. Anh thở dốc, tốc độ rút ra đâm vào nhanh hơn. Cậu bị kí©h thí©ɧ trước sau làm cho chân mềm không đứng được, miễn cưỡng chống tay lắc đầu nguầy nguậy: "Đừng... Đừng xoa chỗ đó... A... em không được... Đừng sờ ư a..."
Hạ Lệnh Tân dán sát ngực vào lưng Trần Tịch, tay dời từ hạ thân lên ngực cậu, nhéo một bên núʍ ѵú đã cứng lên nắn bóp, ngậm vành tai cậu cắn, thở dốc nói: "Cục cưng." Trần Tịch thút thít "Vâng" một tiếng.
Hạ Lệnh Tân cười khẽ một tiếng: "Em cắn anh chặt quá." Trần Tịch nghe vậy người cũng run lên, anh hít một hơi, "A... rất thích, cục cưng chặt quá."
Cậu thẹn khóc thành tiếng: "Em... em nào có..."
Hạ Lệnh Tân vui vẻ cười thành tiếng, đâm càng sâu càng mạnh, cái sau mạnh hơn cái trước, đâm cho Trần Tịch khóc đứt quãng. Cậu bị đưa lên cao trào, ngay cả xin tha cũng không nói ra được, chỉ có thể há miệng khóc, miệng ưm a ư không rõ nghĩa. Hạ Lệnh Tân nghe vào lại thành âm thanh hay nhất đẹp nhất trên đời.
"Gọi chồng." Hạ Lệnh Tân đâm một cái thật mạnh.
Trần Tịch khóc thở dốc một tiếng: "Ư a... chồng, chồng ơi..."
"Thích không?" Hạ Lệnh Tân rút ra lại cắm vào.
"Ư... Thích... chồng ơi em, em không, không được ưʍ..." Trần Tịch cảm thấy mình sắp chết, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt mà dài lâu đã vượt qua phạm vi chịu đựng, cậu thầm muốn nhanh thoát khỏi kɧoáı ©ảʍ chết người này, lễ nghĩa liêm sỉ gì cũng vứt hết.
Hạ Lệnh Tân cũng sắp cao trào, vươn tay cầm dương v*t Trần Tịch không cho cậu bắn: "Cục cưng ngoan, lát nữa chúng ta cùng nhau bắn." Trần Tịch đau khổ và vui thích, khóc gọi chồng xin anh cho bắn, anh vẫn không buông tay. Cuối cùng cậu không kiên trì nổi, hậu huyệt và âm đ*o co rút cao trào trước. Hạ Lệnh Tân bị lỗ nhỏ co rút kẹp lấy, rốt cuộc cũng kêu một tiếng cao trào, lúc bấy giờ mới buông dương v*t Trần Tịch ra, hai người cùng bắn ra.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)Trần Tịch tựa vào người Hạ Lệnh Tân qua một lúc lâu mới hoàn hồn, lý trí chậm rãi quay lại. Anh hôn cậu, tay vuốt ve người cậu, dáng vẻ si mê vô cùng. Lòng cậu ngọt ngào, muốn xoay người ôm anh, mà xoay người mới phát hiện anh vẫn ở trong người mình.
Anh nhận thấy cậu muốn cử động, lúc này mới chậm rãi rút dương v*t cắm ở trong cơ thể cậu ra, chất lỏng màu trắng cũng chảy xuống đùi theo. Cảm giác không khống chế được rất kỳ quái, cậu đỏ mặt cố gắng kẹp chặt chân, không muốn để cho anh nhìn thấy dáng vẻ chật vật này, lắp bắp đẩy anh ra: "Anh, anh đi ra ngoài trước đi, em tắm trước."
Anh kéo cậu ôm vào trong ngực, vươn tay tìm hậu huyệt giúp cậu moi ra. Cậu muốn tránh, bị anh đè lại. Anh bất đắc dĩ nói: "Cục cưng, vừa mới nói mà em đã quên rồi à?" Trần Tịch đỏ mặt lắc đầu, ngoan ngoãn đứng bất động, cho Hạ Lệnh Tân giúp cậu tắm.
Hạ Lệnh Tân cũng tắm, ôm cậu lên giường, cũng không cho cậu mặc quần áo, hai người trần trụi ôm nhau. Hạ Lệnh Tân thích thú cứ vuốt ve Trần Tịch mãi, dịu dàng hôn môi. Cậu chìm trong bể tình, nỗ lực tỉnh táo nói chuyện với anh một lát, rốt cuộc không nhịn được ngủ thật say. Hạ Lệnh Tân cầm điện thoại nhắn tin cho Lý Tử Khâm, dời liên hoan buổi trưa xuống buổi tối, lại ôm cậu lẳng lặng vuốt ve một lúc lâu, nhìn cậu ngủ, không kìm được lại hôn.
Ngày hôm sau gần đến trưa Trần Tịch mới tỉnh dậy. Khi dậy cậu khẽ cựa đã bị phần eo đau nhức làm cho tỉnh hẳn. Cậu đỏ mặt, cắn môi cố gắng chống tay ngồi dậy, nâng tay trái xoa mắt, tối hôm qua khóc nhiều quá, mắt hơi đau. Cậu thấy là lạ, buông tay xuống nhìn, không biết ngón giữa có thêm chiếc nhẫn từ khi nào.
Hạ Lệnh Tân nghe thấy tiếng động đi ra khỏi bếp, thấy cậu nhìn tay ngẩn người. Anh đi đến nâng mặt cậu lên hôn, đưa tay trái ra đặt tay lên tay cậu, trong mắt tràn đầy tình yêu: "Cục cưng, anh chưa mang quà về cho em, mà thật ra anh muốn dùng chiếc nhẫn này làm quà. Em tặng mình cho anh, được không?"
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)Trần Tịch kinh ngạc nhìn anh, một lúc lâu mới đỏ mặt gật đầu, hỏi: "Không phải đeo ở ngón áp út ạ?"
Anh nắm tay cậu hôn một ngón tay, cười nói: "Nhẫn này rẻ, xem như nhẫn đính hôn, chờ anh tốt nghiệp chúng ta thay cái khác đắt hơn, lúc đó đeo ngón áp út." Trần Tịch ngẩn ngơ, ngượng ngùng mím môi, nhẹ giọng nói "Vâng".
Hạ Lệnh Tân lấy quần áo mặc vào cho Trần Tịch, lại bôi thuốc cho cậu, hai người rửa mặt ăn cơm trưa mới đi tụ tập với Lý Tử Khâm.