Sáng ngày hôm sau khi Hạ Lệnh Tân dậy Trần Tịch vẫn đang ngủ, anh không nỡ đánh thức cậu, tranh thủ ngủ thêm một hồi. Lúc tỉnh lại lần nữa ánh mặt trời đã sáng choang, anh nhẹ nhàng rút cánh tay cho cậu ngủ ra. Cánh tay bị đè cả đêm vừa xót vừa tê, anh xoa bóp chờ lại sức mới lặng lẽ xuống giường. Trần Tịch nghe thấy động tĩnh cũng mơ màng tỉnh, muốn mở mắt lại không mở được. Đêm qua cậu khóc nhiều quá, mắt sưng tấy cả lên.
Hạ Lệnh Tân thấy Trần Tịch cựa quậy, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, nói: "Cục cưng dậy rồi?"
Trần Tịch vẫn vẫn duy trì tư thế đưa lưng về phía anh, nghe vậy chỉ "Ừ" một tiếng coi như trả lời. Lần đầu tiên trong đời cậu để ý dung mạo mình, sợ mắt khóc cả đêm sưng vù làm Hạ Lệnh Tân thấy xấu. Hơn nữa buổi sáng vừa mới tỉnh chưa rửa mặt, chắc chắn là xấu muốn chết, thế là cậu không chịu quay đầu lại.
Đương nhiên Hạ Lệnh Tân không biết tâm tư của cậu, cúi người hôn lên gò má cậu. Cậu lại quay đầu vùi mặt vào gối đầu, anh nhíu mày hỏi: "Cục cưng trốn cái gì?"
Trần Tịch đỏ tai buồn bực nói: "Mắt sưng vù, xấu lắm..."
Hạ Lệnh Tân dở khóc dở cười, xoay đầu cậu lại cẩn thận nhìn. Đúng là sưng vù, anh lại đau lòng: "Sưng quá, đau lắm không? Tớ đến căn tin mua trứng gà về lăn," lại bổ sung, "Khồn hề xấu, cho dù xấu cũng cho tớ xem được. Tớ đi mua bữa sáng, lát nữa rửa mặt nhớ dùng nước ấm." Trần Tịch ngoan ngoãn gật đầu, khóe miệng cong lên thành một nụ cười ngọt ngào. Anh hôn khóe miệng đang cười một cái, sau đó cầm quần áo lên vào WC thay, nhanh chóng rửa mặt xong đi ra cửa.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Khi Hạ Lệnh Tân mua bữa sáng về, Trần Tịch đã dậy vệ sinh cá nhân xong, đang đọc tiếng Anh. Hai người ăn sáng, Hạ Lệnh Tân làm bài tập cuối tuần. Trần Tịch đã làm xong bài tập từ lâu, thế là chuẩn bị bài sau theo kế hoạch, thuận tiện làm quyển đề mình mua. Hai người đều tự học tập, chẳng mấy chốc đã đến trưa.
Hạ Lệnh Tân xem giờ, gọi Trần Tịch: "Cục cưng, tớ đi mua cơm trưa, cậu ăn gì?"
Trần Tịch dừng bút, cảm thấy bụng không đau quá nữa, nói: "Chúng ta cùng đi đi, ăn rồi về." anh không có ý kiến, vì thế chờ cậu thay xong quần áo rồi đến căn tin ăn cơm trưa.
Hạ Lệnh Tân không ngừng gắp thịt cho Trần Tịch, dỗ dành: "Ăn nhiều thịt chút, cậu gầy quá."
Trần Tịch không hề có vẻ không tự nhiên, nghe lời cố gắng ăn nhiều, nào biết chưa ăn xong một miếng, bên kia đã thêm hai đũa thịt. Qua mấy lần, món ăn trong suất ăn của cậu cơ hồ còn nguyên mà cậu đã gần no. Cậu gắp thịt trong bát mình cho anh, mềm giọng: "Đủ rồi, của tớ vẫn chưa ăn mà. Tớ cũng có phải heo đâu, sao ăn nhiều vậy được."
Hạ Lệnh Tân tiếc nuối thu tay, cười đùa: "Thật ra tớ muôn nuôi cậu thành heo con, mập mạp mềm nhũn, đáng yêu lắm." Cậu đỏ mặt lườm anh một cái, lại gắp đồ ăn cho anh.
Ăn cơm trưa xong hai người quay lại ký túc xá. Hạ Lệnh Tân theo Trần Tịch vào cửa, xoay tay lại đóng cửa rồi kéo cậu vào trong lòng. Cậu lẳng lặng tựa vào ngực anh, thích ý mà hơi mệt rã rời.
Cậu giơ tay lên ôm lấy thắt lưng anh, nhắm hai mắt mơ hồ nói: "Hạ Lệnh Tân, tớ muốn ngủ, buồn ngủ quá."
Hạ Lệnh Tân nói "Ừ", sau đó kéo cậu đến bên giường để cậu nằm xuống. Trần Tịch cởi giày, nhìn anh, hỏi: "Cậu ngủ một lát không?"
Anh không buồn ngủ nhưng vẫn nằm xuống theo cậu, kéo cậu vào trong lòng, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi." lúc này Trần Tịch mới yên tâm nhắm hai mắt. Anh lẳng lặng nằm một lát, chờ cậu ngủ rồi mới nhẹ chân nhẹ tay dậy tiếp tục làm bài tập.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)Trần Tịch ngủ chừng hai tiếng, khi tỉnh lại người mềm nhũn, quả thực không biết trời đất trăng sao gì. Cậu híp mắt tìm người: "Hạ Lệnh Tân?"
Hạ Lệnh Tân đã làm xong bài tập, đang đọc sách, nghe thấy cậu gọi thì vội vàng để sách xuống đi đến bên giường nằm xuống, kéo cậu vào trong lòng, dịu dàng nói: "Tớ đây."
Trần Tịch dần tỉnh táo lại, hơi xấu hổ nói: "Tớ cứ tưởng là tớ đang nằm mơ."
Anh hôn cậu: "Không phải nằm mơ, tớ luôn ở đây."
Trần Tịch ôm Hạ Lệnh Tân, thấp giọng nói: "Cậu tốt đến độ như một giấc mơ, trước nay tớ chưa từng nghĩ sẽ gặp được cậu. Người ta nói khổ trước sướиɠ sau, bây giờ tớ mới hiểu. Trước kia tớ luôn cho là cuộc đời tớ sẽ mãi như vậy, hóa ra tất cả may mắn của tớ chỉ dùng để gặp cậu." Hạ Lệnh Tân yêu thương hôn trán Trần Tịch.
"Lúc tớ còn bé, hồi đó vẫn ở quê, ký ức của tớ là ngày nào mẹ cũng bị ba đánh chửi. Trẻ con trong thôn đứa nào đứa nấy ghét tớ, họ mắng tớ là quái vật. Tớ không biết vì sao, về hỏi mẹ, mẹ lại nói cho tớ biết đó là họ nói linh tinh, tớ không phải quái vật. Sau đó ba mất đột ngột, mẹ đưa tớ lên thành phố. Tớ vào trường mới, không ai mắng tớ là quái vật nữa, nhưng tớ lại hiểu vì sao đám trẻ con trước kia lại mắng tớ là quái vật. Ở trường học tớ bị ghét, các bạn ghét tớ. Có hoạt động thì không có ai chung nhóm, bạn ngồi cùng bàn kéo bàn cách tớ rất xa, thầy cô nói thế nào cũng không được. Không ai nói chuyện với tớ, không ai chơi với tớ. Tuy rằng thân ở trong đó, nhưng tớ luôn có cảm giác mình tự do ở ngoài."
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)Trần Tịch dừng một chút, ngẩng đầu hôn cằm Hạ Lệnh Tân, tiếp tục nói: "Cho đến khi gặp cậu, cậu là người thứ ba sau mẹ và bác sĩ nhìn thấy cơ thể tớ lại không hề ghét chút nào. Ngày đó sau khi rời khỏi nhà cậu, tớ đã nghĩ, trên đời sao có người tốt vậy nhỉ? Không ngờ đến cấp ba lại gặp cậu. Cậu đồng ý cho tớ vào phòng cậu, chăm sóc tớ, bầu bạn với tớ, bảo vệ tớ, giống như thiên sứ trong truyền thuyết vậy. Trước giờ tớ chưa từng nghĩ lại có kỳ tích như vậy xảy ra với tớ, ngày nào tớ cũng thật cẩn thận, sợ nói sai, làm sai, sợ cậu bỏ tớ, sợ giấc mộng đẹp bị tớ phá vỡ. Mà tớ vẫn ngốc, thiếu chút nữa đã vuột mất cậu."
Lòng Hạ Lệnh Tân rất khó chịu, anh hận không thể xuyên qua quá khứ tìm Trần Tịch, bảo vệ cậu từ nhỏ, không để cậu bị bắt nạt. Anh siết thật chặt cánh tay, giọng khàn khàn: "Xin lỗi cục cưng, tớ đến muộn. Hiện tại và tương lai tớ sẽ ở cùng cậu, không bao giờ vắng mặt trong cuộc đời của cậu nữa. Tớ yêu cậu, cục cưng."
Cậu ngây ngốc nhìn anh gật đầu, chủ động dán lên hôn anh, hai người trao cho nhau nụ hôn nhẹ nhàng.
Sau đó Trần Tịch kể chuyện của cậu và Vu Mộng Chi, kể bà gặp ba mình thế nào, rồi lại đưa cậu rời khỏi nhà cũ lên thành phố ra sao, nói chủ nhà Tần Yến là một người tốt, nói hai mẹ con cậu kiếm sống ở trong thành phố thế nào. Từng chuyện từng chuyện một, cậu nói quá khứ của mình cho Hạ Lệnh Tân nghe, đưa anh đi qua cuộc đời của cậu. Hạ Lệnh Tân nghiêm túc ghi tạc vào lòng. Quá khứ Trần Tịch không có ai thương, anh sẽ bù lại toàn bộ tình yêu thương thiếu hụt này.
Hai người nằm trên giường đến chạng vạng, đã đến giờ cơm tối. Ăn cơm xong vừa lúc đến giờ đi học, họ mới dậy thu dọn cặp sách đi ăn cơm tối, bắt đầu một tuần học tập mới.