Chương 6: Hung Thủ Lộ Diện

Hắn ta là Julien Moreau, một nhà khoa học tài năng từng làm việc cho một tổ chức nghiên cứu hàng đầu. Dưới bề ngoài của một người đàn ông thông thường, Julien giữ bí mật về những nghiên cứu mà hắn đã thực hiện - một dự án tên lửa có khả năng thay đổi toàn bộ cảnh đời của nhân loại.

Cảm xúc trong mắt Julien hỗn loạn, giữa sự hối hận và lòng tự tôn. Lời thoại của hắn tiếp tục lan tỏa sự phức tạp:

"Dự án tên lửa của tôi không chỉ là một sự đổi mới. Nó là một cơ hội để xóa bỏ mọi lỗi lầm, làm mới thế giới. Nhưng những người khác không hiểu. Họ chỉ thấy con đường tối tăm mà tôi đã chọn."

Catherine, nhìn chằm chằm vào mắt Julien, nói:

"Nhưng vấn đề không chỉ ở chỗ ngươi đã chọn con đường tối tăm, mà là cách ngươi chọn thực hiện nó. Bóng tối không bao giờ là lựa chọn duy nhất."

Isabelle, với sự thông thái, hỏi:

"Dự án tên lửa của ngươi có thể làm thay đổi thế giới, nhưng không cần phải làm nó qua cách đánh mất mạng sống người khác. Có cách giải quyết khác mà không cần phải bám vào bóng tối."

Julien, bị chiếm giữ bởi sự ánh sáng và lời thoại nhân đạo của Catherine và Isabelle, bắt đầu cảm nhận sự hối hận nảy mình từ đáy lòng.



"Tôi đã bỏ lỡ điều quan trọng nhất. Sự thay đổi không bao giờ đến từ việc tạo ra cơn bão mà không để ý đến hậu quả. Tôi hối hận vì những lựa chọn của mình." - giọng Julien trầm buồn, nhấn mạnh sự hối hận ngày càng trở nên đậm đà.

Catherine, với sự nhân văn và từ bi, nói:

"Hành động của ngươi đã để lại dấu vết đau lòng. Nhưng sự hối hận còn là cơ hội để bạn rút kinh nghiệm, để xây dựng điều mới từ những lựa chọn đúng đắn."

Isabelle, với vẻ ngoại hình mạnh mẽ, thêm vào:

"Chúng ta đều là con người, đôi khi bị lạc lõng trong bóng tối của chính mình. Quan trọng là chúng ta có thể tìm thấy ánh sáng và bước đi trên con đường của sự hòa bình."

Julien, người từng tự tin với quyết định của mình, bây khép lại với một bức tranh tâm lý phức tạp và sâu sắc. Julien, giữa ánh sáng và bóng tối, đối diện với sự hối hận và khám phá về bản chất con người.

"Tôi đã lạc lõng trong bóng tối, nhưng giờ đây, tôi cảm thấy hòa bình trong ánh sáng. Đôi khi, chúng ta cần phải đối mặt với hậu quả của những quyết định của mình và tìm kiếm sự đổi mới trong lòng hối hận." - giọng Julien trầm buồn nhưng đầy ý nghĩa.

Catherine và Isabelle, đứng bên cạnh, không chỉ là những nhà điều tra mà còn là những nhân vật đầy tình cảm và sâu sắc. Sự ánh sáng của họ không chỉ là đèn sáng cho cuộc điều tra mà còn là nguồn động viên cho những linh hồn đang lạc lõng.giờ nghiêng mình dưới trọng lượng của sự hối hận. Bức tranh ánh sáng và bóng tối trong tâm trí hắn giờ đây trở nên rõ ràng và phức tạp hơn.