Chương 8: Căn Phòng Bí Mật

Edit: Frenalis

【Ting~ Bạn nhận được nhiệm vụ mới, vua Cảnh đế ra lệnh cho bạn nhanh chóng đến Nam Cương, bí mật đón tiếp Thiên Cơ Sư. Trên đường đi, giặc cỏ hung tợn, bạn phải cẩn thận, nếu không sẽ mất mạng.】

【Ting~ Bạn nhận được nhiệm vụ đặc biệt từ Từ lão đạo, sử dụng côn trùng Nam Cương để bí mật điều khiển mục tiêu. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bạn sẽ nhận được phần thưởng lớn.】

【Ting~ Hoàng đế cử bạn bí mật điều tra lăng mộ của công chúa tiền triều, tìm ra mối liên hệ giữa nó và người có mệnh Thiên Xá. Theo lời đồn, nữ quỷ ở đó có nhan sắc khuynh thành, luôn khao khát tìm được nam nhân có dương khí mạnh mẽ để song tu.】

【Ting~ Điều tra nguyên nhân cái chết của tiên hoàng, đồng thời tiếp tục bí mật giúp đỡ Hoài Vương Chu Tử Quý, đảm bảo thân phận của bản thân không bị bại lộ.】

“……!”

Mười người chơi ẩn náu khắp nơi trong Hoài Vương phủ, gần như đồng thời kích hoạt nhiệm vụ chính. Một số cần tiếp tục ẩn náu, một số cần chủ động tấn công, thậm chí đi đến những nơi xa xôi.

Nhậm Dã cầm lấy kiếm Trấn Quốc, tức thời đẩy nhanh toàn bộ tiến trình "diễn kịch".

*********

Bên trong Tĩnh Tâm điện.

Nhậm Dã đứng sau ghế vương gia, tay cầm kiếm Trấn Quốc, đầu óc vô cùng thanh tỉnh. Mọi ảo ảnh kỳ lạ trong phòng đều đã biến mất, dần dần trở lại yên tĩnh.

Dễ dàng như vậy đã có được một thanh thần binh tuyệt thế?

Lòng Nhậm Dã vô cùng vui mừng, hai mắt rực lửa nhìn chằm chằm kiếm Trấn Quốc, thầm nghĩ: "Ta quả nhiên là con cưng của trời, nhân vật chính của thế giới này!" ......

【Chúc mừng bạn, người được Thiên Xá ban phước, kiếm Trấn Quốc đã cảm nhận được khí tức Thiên Xá tỏa ra từ bạn, sẵn sàng nhận bạn làm chủ. Tuy nhiên, linh hồn bên trong kiếm Trấn Quốc dường như đã bị mất, bạn cần tìm thấy nó thì mới có thể khiến kiếm Trấn Quốc hoàn toàn hồi phục sức mạnh thần bí ngày xưa. Hiện tại nó chỉ sắc bén hơn những binh khí thông thường một chút.】

"Chết tiệt, không có siêu năng lực, vậy còn nói cái gì nữa!" Nhậm Dã tức giận mắng chửi: "Gây ra động tĩnh lớn như vậy, hóa ra chỉ mạnh hơn dao thớt một chút thôi à?"

Muốn khôi phục khả năng thần bí ban đầu của nó, phải tìm lại linh hồn? Thôi bỏ đi, chuyện này sau này lại nói, không vội được, giờ hắn chỉ muốn xem con đường bí mật kia dẫn đến đâu.

Nhậm Dã ngẩng đầu nhìn bức tường nứt ra, con đường bí mật đen kịt, toát lên vẻ kỳ dị khó lường.

Lòng hắn hơi run sợ, quay đầu ra lệnh cho Nhị Lăng: "Tướng quân yêu quý của ta, đi, xuống đó!"

Nhị Lăng chớp chớp đôi mắt khôn ngoan của mình, vẻ mặt có chút do dự.

"Sao, còn muốn bản vương đi dò đường cho ngươi à?"

"Thuộc hạ không có ý đó." Nhị Lăng gãi đầu: "Thuộc hạ có thể xuống đó, thậm chí có thể chết, nhưng điện hạ có thể không bắt thuộc hạ đi phục vụ ngựa được không?! Điện hạ, không giấu gì ngài, thuộc hạ hơi sợ...!"

Nhậm Dã sụp đổ tinh thần, thầm nghĩ tên này đúng là ngốc nghếch, ngay cả lời nói đùa cũng không nghe ra: "Xuống đó xem, nếu làm tốt, bản vương cho phép ngươi chỉ được phối giống với ngựa cái."

"Điện hạ nói thật chứ?" Hai mắt Nhị Lăng sáng lên.

"....Ừ!"

"Thuộc hạ tuân lệnh." Nhị Lăng mừng rỡ khôn xiết, một bước nhảy vọt vào trong hành lang, dường như hoàn toàn không biết sợ hãi là gì.

Nhậm Dã ôm kiếm Trấn Quốc, đợi một lúc trong điện, bỗng nghe tiếng Nhị Lăng vọng ra từ đường hầm: "Điện hạ, chúng ta phát tài rồi! Nơi đây cất giấu rất nhiều vàng bạc châu báu, không có cơ quan."

"Đợi đã."



Nghe thấy tiếng gọi của Nhị Lăng, Nhậm Dã không vội vã đi vào mật đạo mà bước ra khỏi đại điện, gọi to trong hành lang: "Liên Nhi!"

"Điện hạ, nô tỳ đây." Liên Nhi mỉm cười bước tới, đôi mắt long lanh như nước, có chút e ấp.

"Ngươi quay người lại đi." Nhậm Dã ra lệnh.

Liên Nhi ngạc nhiên nhìn Nhậm Dã, ngoan ngoãn quay người lại.

Hương vị nam tính quen thuộc xộc vào mũi, lòng nàng ta như hươu nhảy, khuôn mặt ửng đỏ.

Liên Nhi cùng Chu Tử Quế đã từng có tiếp xúc thân mật, biết Hoài Vương điện hạ có sở thích đặc biệt, bất kể hoàn cảnh thế nào, ngày hay đêm, dù có người ngoài hay không, hắn đều có khả năng sẽ làm loại chuyện đó.

Không thể nào, Vương gia sẽ không phải ở đây muốn.....

Liên Nhi cảm giác được hắn chậm rãi tới gần, nhẹ nhàng dùng tay chạm vào lưng, nàng ta cảm thấy vô cùng khẩn trương, xấu hổ cúi đầu.

"Bang!"

Bỗng nhiên, một cơn đau nhói xuất hiện sau gáy nàng ta.

"Ui, điện hạ đang làm gì vậy?" Liên Nhi đứng cứng người tại chỗ.

Nhậm Dã cũng nhanh chóng nhổ một túm tóc của Liên Nhi, rồi lại nhanh bước vào điện: "Được rồi, ngươi lui xuống đi."

Liên Nhi quay đầu lại, vẻ mặt ngơ ngác, trong lòng đầy nghi hoặc: "Điện... điện hạ nhổ một lọn tóc của ta làm gì? Đây lại là sở thích mới gì đây?!"

Sau khi vào điện, Nhậm Dã cũng vặn hai ba sợi tóc lại với nhau, nhẹ nhàng buộc vào tất cả các cửa sổ và cửa ra vào trong điện. Đây là để đề phòng có người lén lút đi vào mà mình không biết.

Tại sao không nhổ tóc của chính mình?

Có thể là vì hắn đội mũ miện, nhổ tóc sẽ không tiện, dĩ nhiên... cũng có thể là vì quá đau.

Sau một hồi thao tác, Nhậm Dã mới ôm kiếm Trấn Quốc đi vào mật đạo, đồng thời dùng que diêm đốt cháy những ngọn đuốc treo hai bên tường.

*********

Ánh lửa bập bùng xua tan bóng tối, Nhậm Dã men theo những bậc đá xanh uốn lượn, đi xuống khoảng bảy tám mét thì đến một căn mật thất.

Căn mật thất này rộng khoảng hai mươi mét vuông, không gian bên trong gần như được lấp đầy bởi các giá kệ, xếp thành hai hàng, ở giữa chỉ chừa lại một lối đi hẹp và tù túng, trông giống như một phòng lưu trữ tài liệu bí mật.

Trên giá kệ bày biện vô số đồ vật, có những món kim ngân châu báu giá trị phi thường, đồ cổ, tranh chữ, cũng có không ít binh khí, thư tịch.

Nhậm Dã cầm đuốc, bước qua lối đi hẹp, thấy Nhị Lăng đứng trước một cánh cửa sắt, đang tò mò nhìn ngắm: "Điện hạ, ngài xem đây còn có một cánh cửa nữa."

Hửm?

Sao bên trong mật thất lại còn có một cánh cửa nữa?

Nhậm Dã đến gần quan sát, thấy cánh cửa sắt này có kiểu dáng cổ kính, nặng nề, trên cánh cửa còn có một số đường vân mơ hồ, nhìn không rõ, giống như tranh tường, và chỗ móc khóa cửa được dán một lá bùa màu vàng chữ đỏ.

Vừa tiến đến gần, Nhậm Dã đã cảm nhận được từng luồng gió lạnh buốt ùa ra từ khe hở của cánh cửa sắt, khiến da gà trên cổ hắn nổi lên.

"Sao cánh cửa này lại lạnh buốt thế, hệt như thông đến địa ngục vậy?" Nhị Lăng là người tập võ, dương khí rất mạnh, nhưng lúc này hắn cũng cảm thấy khắp nơi không thoải mái.



Nhậm Dã cẩn thận bước từng bước, từ từ di chuyển cơ thể về phía trước, muốn nhìn vào trong qua khe cửa.

Trước cánh cửa sắt, ngọn lửa bập bùng, gió lạnh lùa qua khe cửa thổi vào mặt, khiến lá bùa rung rinh.

Nhậm Dã nuốt nước bọt, rướn cổ lên, dùng một mắt nhìn vào khe cửa...

"Bùm!!!"

Ngay lúc đó, cánh cửa sắt đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, như thể bị ai đó hung hăng đập vào. Nhậm Dã hoảng sợ lùi lại ba bước, còn Nhị Lăng chỉ giật mình thon thót, sau đó không chút do dự đứng trước mặt hắn.

"Xoạt, xoạt!"

Tiếng xích sắt ma sát vào mặt đất vang lên từ sau cánh cửa sắt.

"Ư ư~"

Gió mạnh thét gào, xen lẫn tiếng rêи ɾỉ mơ hồ.

"Chết tiệt!"

Trán Nhậm Dã đổ mồ hôi hột, theo bản năng đưa tay kéo Nhị Lăng: "Đừng tiến lên."

【Bạn đã phát hiện ra một mật thất bị phong ấn. Tương truyền, có ba thái giám phụ trách canh gác Tĩnh Tâm điện đã từng nhìn thấy một người treo cổ trên xà nhà của điện chính vào lúc nửa đêm, lụa đỏ quấn quanh cổ, thân hình lắc lư nhẹ trong ánh nến...】

【Hiện tại bạn không thể mở mật thất, có thể thanh kiếm Trấn Quốc có linh khí mới có thể phá vỡ lá bùa。】

Tiếng nhắc lạnh lùng của Cổng Sao vang lên trong tai.

Nghe thấy mật thất này liên quan đến nhiệm vụ, Nhậm Dã thở phào nhẹ nhõm: "Nhị Lăng, chúng ta tìm mật chiếu trước, không cần quan tâm đến cánh cửa này."

"Được." Nhị Lăng gật đầu.

Vừa dứt lời, Nhậm Dã lau mồ hôi quay người.

Khoảnh khắc quay đầu lại, đồng tử của hắn đột nhiên co lại.

Trong căn mật thất tối tăm, một khuôn mặt người bất ngờ xuất hiện, chỉ cách hắn chưa đầy nửa bước chân.

Một khuôn mặt già nua trắng bệch bị tóc che khuất phần lớn, hai mắt chảy máu, môi tím tái, nhất thời không phân biệt được nam hay nữ, chỉ nhìn Nhậm Dã bằng ánh mắt cay nghiệt...

Chỉ một cái nhìn, Nhậm Dã đã dựng tóc gáy, một luồng hàn ý xộc thẳng lêи đỉиɦ đầu.

Phụt!

Tất cả những ngọn đuốc trong mật thất bỗng dưng tắt phụt.

"Tên hậu duệ không xứng đáng! Trả mạng cho ta, trả hồn lại cho ta!!"

Tiếng gào thét thảm thiết vang lên.

Frenalis

Ngày 6 tháng 5 năm 2024