Chương 4: Trở Về Cổ Đại Làm Vương Gia

Edit: Frenalis

Chỉ còn mười phút nữa, thời khắc kỳ dị sẽ đến. Đối với một người đang chờ đợi điều đó như Nhậm Dã, đây quả thực là khoảng thời gian vô cùng dài đằng đẵng và đau khổ.

Trong căn phòng khách, ánh đèn mờ nhạt, Hoàng Duy dựa vào tủ tivi, không vội vã rời đi, cũng không chủ động bắt chuyện với Nhậm Dã. Anh ta chỉ lặng lẽ hút thuốc.

Cuối cùng, Nhậm Dã không thể chịu đựng được sự im lặng và lo lắng, anh lên tiếng hỏi: "Anh định đi đâu sau đây?"

Hoàng Duy nhàn nhạt trả lời: "Báo cáo tình hình của cậu rồi về nhà chơi game."

Nhậm Dã cố gắng gạt bỏ sự sợ hãi và những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, anh muốn đánh lạc hướng sự chú ý của mình, nên hỏi một câu vu vơ: "Anh chưa kết hôn à?"

"Ly hôn rồi."

"Tại sao?"

Hoàng Duy nhả một vòng khói, khuôn mặt ẩn hiện trong màn sương mờ ảo, dường như không bận tâm khi bị hỏi về chuyện buồn của mình: "Vợ chồng tôi đều là những người có cá tính mạnh mẽ. Sau mười năm chung sống, chúng tôi nhận ra một sự thật kinh khủng: Mười năm hôn nhân cuối cùng chỉ còn lại nghĩa vụ, không còn tình yêu. Sự thật này quá khó chấp nhận, vì vậy chúng tôi... âm thầm ly hôn."

"Ha, cũng hợp lý." Nhậm Dã lại hỏi: "Vậy hai người không có con à?"

"Lúc đầu không muốn, sau này muốn thì lại không còn yêu."

"Vậy tính cách anh và vợ anh đều lãng mạn nhỉ. Người ta hay nói, hôn nhân cuối cùng chỉ còn lại tình thân, sao hai người còn cố chấp thế?"

"Ừm, cũng có thể lựa chọn sống như vậy, hoặc nói đúng hơn, phần lớn mọi người sẽ lựa chọn sống như vậy..."

Hai người đàn ông trong căn phòng tối mù chỉ nói chuyện phiếm về những chuyện gia đình, không hề nhắc đến chuyện Cổng Sao.

Lão Hoàng không suôn sẻ trong sự nghiệp và các mối quan hệ trong những năm gần đây, nên anh ta cũng không thường nói nhiều về chuyện cá nhân trong đơn vị, nhưng anh ta vẫn trò chuyện với Nhậm Dã gần mười phút.

Cảm thấy thời khắc đã gần kề, Hoàng Duy dập tắt tàn thuốc, vẫy tay với Nhậm Dã: "Đi thôi, chúc cậu mọi điều tốt đẹp."

"Nhớ lấy cái thư trên bàn, nếu tôi không ra được... thì đưa cho bố tôi." Nhậm Dã ngồi trên giường nhắc nhở.

Hoàng Duy cầm lấy "di chúc" mà Nhậm Dã viết trên bàn, bước ra cửa.

"Hự!"

Kỳ dị sắp sửa xảy ra, Nhậm Dã khát khao, nhắm mắt, thở dài.

Hoàng Duy đi đến cửa, nhưng đột nhiên dừng lại, ném di chúc lên tủ lạnh nhỏ: "Tôi nghĩ thứ này sẽ không cần dùng đến đâu. Tình cảm nồng nhiệt của cậu dành cho bố mình, hãy nói trực tiếp với ông ấy."

Nhậm Dã sững người.

Hoàng Duy quay lại nhìn anh: "Về quy tắc và chi tiết của Cổng Sao, tất cả đều ghi trong cuốn sổ tay tôi đã đưa cho cậu. Còn lại, tôi cũng không thể giúp được gì cho cậu. Tuy nhiên, cậu là một người có năng lực, đã thích nghi được với cả biên giới và nhà tù, vậy một thế giới chưa biết thì sao? Hãy coi đây là một nhiệm vụ truy bắt, giữ tâm lý bình tĩnh."

Nghe vậy, Nhậm Dã - vốn đang căng thẳng, bỗng dưng tự tin hơn hẳn.

"Đi đây."

Hoàng Duy mở cửa rời đi.

Trong phòng, Nhậm Dã khoanh chân ngồi trên giường, dần dần bình tĩnh lại.

Đúng vậy, Hoàng Duy nói rất đúng, khi làm nhiệm vụ chống lừa đảo ở biên giới, anh đã từng trải qua bao nguy hiểm: bị chôn sống, chui vào l*иg chó, xuống hầm nước... Khi ở trại tạm giam, anh chỉ cách hố chôn người chết dành cho tử tù hai bước chân...

Kỳ dị thì sao? Thế giới chưa biết thì sao? Đã đến đây rồi, còn căng thẳng cái gì?

Lòng anh dần bình lặng, mí mắt cũng không còn nhắm chặt, rất nhanh, hai tai Nhậm Dã lại vang lên giọng nói lạnh lùng.

Mười giây cuối cùng.

"Chín!"

"Tám!"



"Bảy!"

Nhậm Dã cảm thấy tim mình đập thình thịch, anh tận mắt nhìn thấy một điểm sáng xuất hiện trên giường đôi, và nhanh chóng lan rộng ra.

Nhưng lần này, Nhậm Dã không né tránh, mà mở to mắt nhìn chằm chằm vào điểm sáng đó, nhìn nó từ từ mở ra, biến thành một "Cánh Cổng Sao" vặn vẹo và bất thường.

Trung tâm Cổng Sao đen tối sâu thẳm, như dẫn đến vực sâu vô tận.

Rìa Cổng Sao rực rỡ, như dải ngân hà chảy.

"Đẹp... thật đẹp."

"Một!"

"Vυ"t!"

Đếm ngược kết thúc, cảm giác quay cuồng ập đến.

Bỗng nhiên, thân hình Nhậm Dã bị Cổng Sao hút vào, căn phòng yên tĩnh trở lại.

Tại tòa nhà hai tầng đối diện, cô gái tên Niệm Niệm đột nhiên mở mắt, nhìn đồng nghiệp bên cạnh nói: "Biến động tinh nguyên, Thất Xạ Chiến Thần... đã đi."

Trên hành lang, Hoàng Duy đột ngột dừng bước, nhưng nhanh chóng lại tiếp tục bước đi: "Phật tổ phù hộ, đừng để tôi phải tham dự tang lễ nữa...!"

*********

Thế giới Cổng Sao cấp một - Vương triều Đại Càn, phủ Vĩnh Ninh.

Lạnh lẽo, run rẩy...

Bóng tối vô tận tan đi, một tia nắng nóng rực chiếu vào mắt, Nhậm Dã mơ màng tỉnh dậy.

Mở đôi mắt nhức mỏi, Nhậm Dã theo thói quen nhìn xung quanh.

Bên trong phòng ngủ rộng rãi, hương trầm thoang thoảng, bàn ghế gỗ chạm trổ hoa văn, ánh nắng chiếu qua cửa sổ lưới dán giấy, ánh sáng lấp lánh.

Rõ ràng đây là một gian phòng ngủ cổ đại, và bản thân Nhậm Dã đang nằm trên một chiếc giường sang trọng.

Mình đã đi vào Cổng Sao thời kỳ cổ đại Trung Quốc? Cũng tốt, cảm giác nhập vai khá mạnh.

Nhậm Dã vịn giường đứng dậy, lúc này mới phát hiện bộ đồ thể thao anh mặc ban đầu đã biến thành một bộ trường bào màu đỏ, chất liệu lụa mịn màng, thoạt nhìn giá trị không nhỏ.

Xuống giường, Nhậm Dã hai mắt tràn đầy cẩn trọng và tò mò, anh bước đi chậm rãi trong phòng, nhìn Đông ngó Tây.

Trên án thư bên trái đặt bút mực giấy viết, bên cạnh có một chiếc gương đồng.

Nhậm Dã bước đến, vô tình liếc nhìn vào gương đồng, trong nháy mắt sững sờ tại chỗ.

Trong gương, dung mạo của anh đang thay đổi rõ ràng, ngũ quan, khuôn mặt đang phát triển đến một hướng vô cùng xa lạ, giống như có người đang dùng đất sét nặn mặt anh, nhìn vô cùng kỳ lạ.

Nhậm Dã dựng tóc gáy, hoảng sợ lùi lại hai bước.

Chỉ hai bước này, dung mạo của anh đã định hình, biến thành một chàng trai trẻ bình thường.

Chết tiệt!

Khuôn mặt đẹp trai như Ngô Ngạn Tổ của ta đâu rồi?

Ngay sau đó, cảm giác nhức nhối trong đầu ập đến, một đoạn ký ức xa lạ ùa về, như có tiếng trời đang đọc...

“Ta sinh ra trong một gia đình giàu có, mười bốn tuổi nạp thϊếp, mười lăm tuổi vì liên hôn mà cưới chính thê. Hiện giờ, ta đã không nhớ nổi mình có bao nhiêu thê thϊếp...

Gia tộc ta sở hữu khối tài sản vô cùng to lớn, không bao giờ cạn kiệt. Trước năm mười sáu tuổi, ta chưa từng phải lo lắng bất cứ điều gì, cũng chưa từng nghe một lời khó nghe.

Sự nghiệp của gia tộc là do tổ phụ gây dựng nên. Ông có rất nhiều con trai, nhưng lại đặc biệt yêu thương phụ thân ta và đại bá.

Khi ông còn sống, gia sản được chia đều cho hai người: phụ thân ta một nửa, đại bá một nửa.



Theo trí nhớ của ta, đại bá là một người hiền hòa, lúc nhỏ cũng rất yêu quý ta. Đại bá rất thích gọi ta là "Tiểu Đấu Tử". Mỗi khi ta xảy ra mâu thuẫn với con của đại bá, đại bá luôn đứng về phía ta.

Trời cao ưu ái, ta là con một. Thế nên, ta sinh ra đã được hưởng tất cả mọi thứ.

Phụ thân ta vô cùng tài giỏi, thông thạo mọi thứ cầm kỳ thi hoạ, cưỡi ngựa, bắn cung. So với phụ thân, ta chỉ biết ăn chơi sa đọa, nằm sấp trên bụng của các vũ cơ và khoe khoang kỹ năng giường chiếu của mình.

Ta hiểu rõ rằng mình chỉ là một người tầm thường, cả đời cũng không thể nào sánh được với phụ thân. Cho nên ta không cần phải cố gắng, chỉ cần không phạm sai lầm là có thể thừa kế gia nghiệp mà phụ thân đã chuẩn bị cho ta.

Năm ta mười sáu tuổi, tổ phụ qua đời.

Phụ thân và đại bá xảy ra nhiều mâu thuẫn không vui vì vấn đề gia sản.

Thậm chí có một thời gian ta phải sống ở nhà đại bá, nhưng đại bá vẫn đối xử tốt với ta, cho ta tiền, cho ta nữ nhân.

Nhưng từ đó trở đi, đại bá dường như không bao giờ cười với ta nữa, cũng không gọi ta là "Tiểu Đấu Tử" nữa.

Cũng không biết phụ thân ta cuối cùng đã thương lượng với đại bá như thế nào, chỉ biết rằng gia sản đã được chia xong. Chúng ta vẫn sống ở phủ Thanh Lương, phụ thân ta vẫn có thể quản lý một nửa gia sản.

Kết quả này khá tốt, ta thực sự lo lắng phụ thân và đại bá sẽ trở mặt. Dù sao cũng là người một nhà, chia gia sản nhiều hay ít cũng không quan trọng, vì dù sao cũng không thể tiêu xài hết.

Chưa được bao lâu sau khi chia gia sản, phụ thân ta đã rời đi và đưa nhiều người khác cùng đi, bởi vì gia tộc chúng ta xảy ra xung đột với một gia tộc lớn khác. Đại bá nói rằng chỉ có ông ấy mới có thể giải quyết được chuyện này.

Trước khi đi, ta nhớ phụ thân đã nói với ta rằng người đã già, ta cũng phải trưởng thành rồi.

Ta hiểu ý người, và ta cũng bắt đầu học cách quản lý gia sản của gia tộc. Nhưng so với những vũ cơ xinh đẹp, những công việc này quá nhàm chán, quá tẻ nhạt. Ta không hiểu, cũng không làm được.

Năm ta mười tám tuổi, phụ thân ta đã dành hơn một năm để giải quyết xung đột giữa hai gia tộc, nhưng cuối cùng lại bị thương và qua đời trên đường trở về phủ Thanh Lương.

Chưa được bao lâu sau, mẹ ta cũng qua đời tại nhà vì bệnh tật.

Chỉ trong một đêm, ta dường như mất tất cả mọi thứ.

Những kẻ hạ nhân không còn cung kính với ta, thậm chí bắt đầu sau lưng ta nói ra nói vào; còn những thuộc hạ đắc lực của phụ thân ta, hoặc "bị bệnh" qua đời, hoặc dần dần giữ khoảng cách với ta, thậm chí bắt đầu bắt nạt, ép buộc ta...

Bọn họ đều bắt đầu thân thiết với đại bá, răm rắp nghe lời, quỳ trên mặt đất hèn mọn như một con chó.

Ta vô cùng tức giận, cố gắng giành lại quyền kiểm soát, nhưng ta nhận ra mình đã lãng phí quá nhiều thời gian, căn bản không có khả năng chống lại.

Nhưng suy nghĩ kỹ lại, đây cũng là chuyện tốt.

Bởi vì sau khi phụ thân qua đời, đại bá đã từng gặp ta một lần, và trong ánh mắt của hắn, ta nhìn thấy sát ý...

Nhưng có lẽ chính vì ta vô năng, quá vô dụng, nên sát ý của hắn mới không biến thành hành động thực tế.

Ta sống sót, vẫn còn ở trong căn nhà rộng vô tận này.

Chỉ có điều, ta đã bị biến thành một con chim trong l*иg, luôn bị theo dõi và lúc nào cũng có thể bị chơi đùa.....

Thậm chí, mỗi bữa cơm ta ăn, đều phải cảm ơn đại bá, cảm ơn những thuộc hạ trước đây của cha đã nhớ đến chút tình nghĩa lúc xưa.

Ồ, đúng rồi, phụ thân từng nói với ta, đại bá vẫn luôn bí mật tìm kiếm người được Thiên Mệnh chỉ định, tuyên bố người này có thể thay đổi vận mệnh gia tộc, nhưng hắn chưa bao giờ có bất kỳ manh mối nào.

Ha, thật buồn cười, tổ phụ năm xưa từng làm khất cái, cũng từng làm cướp, nửa đời cô độc, nhưng vẫn gây dựng nên sự nghiệp gia tộc khổng lồ này.

Sự thăng trầm của một gia tộc, chẳng lẽ là mẹ nó Thiên Mệnh có thể cứu rỗi được sao? Ta xem chẳng qua chỉ là một lão nhân máu lạnh thiếu sự hiểu biết mà thôi.

Được rồi, đến đây là hết.

Ta là Chu Tử Quý, là vị Vương Gia cuối cùng của Đại Càn vương triều - Hoài Vương!!!

Sau khi một đoạn ký ức hoàn chỉnh hiện lên, Nhậm Dã đứng trước gương đồng, đột nhiên mở bừng hai mắt: "Chết tiệt, Thiên Mệnh cứu rỗi? Cái này không phải là đang tìm ta sao?!"

..............

Edit: Ngày 4 tháng 4 năm 2024