Edit: Frenalis
Bên trong hành lang tối tăm của nhà tù, Hoàng Duy vừa bước đi nhanh, vừa nghe điện thoại, mặt đầy vẻ mệt mỏi hỏi: "Theo cấp bậc của Nhậm Dã trước khi xảy ra chuyện, tiền trợ cấp tử tuất toàn phần của cậu ấy là bao nhiêu?"
"Nhậm Dã đã đồng ý rồi sao?" Giọng một người đàn ông vang lên trong điện thoại.
"Đúng vậy, cậu ấy đồng ý rồi."
"..." Người đàn ông im lặng một chút: "Tiêu chuẩn bồi thường của đơn vị cũ của cậu ấy là 20 lần thu nhập bình quân đầu người của năm trước + 40 tháng lương tương ứng với cấp bậc của bản thân, nếu có danh hiệu cá nhân sẽ được cộng thêm. Tính sơ sơ cũng phải hơn một trăm triệu."
"Cậu làm hồ sơ ngay đi, số liệu phải chính xác, sáng mai tôi đi xin." Hoàng Duy ra lệnh không cho từ chối: "Trước khi cậu ấy vào, khoản tiền này phải được giải ngân."
"Đây là điều kiện cậu ấy đưa ra?"
"Không, cậu ấy chưa đề cập đến, tôi chỉ đơn giản muốn cho thôi. Bất kể cậu ấy có thành công hay không đều cho." Hoàng Duy trả lời một cách thẳng thắn.
"Được rồi, tôi làm hồ sơ." Người đàn ông lập tức đồng ý: "Nhưng sếp, tôi thực sự rất tò mò, anh đã thuyết phục cậu ấy vào bằng cách nào?"
Hoàng Duy nở nụ cười, nhưng giọng điệu lại rất bình thản: "Ha, chỉ là sức hút cá nhân thôi."
********
Vào buổi trưa ngày hôm sau, ngay khi Nhậm Dã hoàn thành công việc may vá, anh bị nhân viên dẫn đi khỏi khu vực giam giữ và lên một chiếc xe thương mại bình thường. Trong suốt quá trình này, anh thậm chí không ký bất kỳ văn bản nào, thậm chí thủ tục rời khỏi khu giam giữ cũng không được thực hiện.
Về mặt pháp lý, anh vẫn đang thụ án tại nhà tù Thanh Phụ, và về mặt xã hội, anh không hề tồn tại.
Như vậy có thể thấy, Hoàng Duy và bộ phận đứng sau anh ta thực sự rất quyền lực...
Trên chiếc xe thương mại ngoài lão Hoàng còn có một nữ tài xế trẻ tuổi, khoảng hai mươi. Cô ấy xinh đẹp, có đôi mắt linh động, và ngay cả khi ngồi trên ghế lái chính, cũng không thể che giấu được đôi chân dài miên man có thể so sánh với một người mẫu.
Cô ấy phải cao ít nhất 1,72 mét, mặc trang phục chỉnh tề, cổ áo sơ mi hơi mở, khiến cho bộ ngực căng đầy đủ để đặt trên mặt bàn, trông càng thêm thu hút.
Cô gái đặt tay trái một cách tự nhiên lên vô lăng, tay phải cầm điện thoại, mở một tin nhắn thoại trong nhóm chat.
"Niệm Niệm, nghe nói bên cậu tìm được một cổ phiếu tiềm năng từ nhà tù, có chuyện này không?"
“Đúng vậy, tôi cũng nghe nói rồi, chuyện gì thế nhỉ? Bây giờ đến trong tù cũng phát triển được tuyến dưới, các người quá vô liêm sỉ rồi!"
“Tôi nghe nói tên Nhậm này cũng là kẻ gϊếŧ người, loại người này mà cũng có thể thu nạp ư? Thật quá quắt!"
“Nghề nghiệp của tên nhóc kia đã xác định được chưa?"
Chân Dài nghe những lời bàn tán ồn ào trong nhóm, cố ý hắng giọng, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Có gì đâu, toàn là tin đồn nhảm thôi, không tin được đâu. Đừng tag tôi nữa, tôi đang tập luyện và chờ mở cửa đây."
Nói xong, Chân Dài nhét vội điện thoại vào túi quần chật ních.
Nhậm Dã nghe thấy trong cuộc trò chuyện nhóm lúc nãy có người nhắc đến mình, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn về phía Hoàng Duy.
“Chỉ là một đám trẻ ranh, không cần để ý." Hoàng Duy trả lời qua loa, ngồi ở ghế phụ lái ra lệnh: “Niệm Niệm, lái xe đi."
Câu trả lời này rất mơ hồ, khiến Nhậm Dã càng thêm nghi ngờ. Mình còn chưa ra ngoài mà bên ngoài đã có người bàn tán về mình? Hình như họ còn biết khá rõ về mình, và tại sao Chân Dài lại nói dối?
Nhậm Dã mang sự nghi hoặc trong lòng, nhìn chiếc xe thương mại rời khỏi bãi đỗ xe của nhà tù, cảnh tượng trên đường phố lướt qua vội vã.
Thời tiết khá đẹp, bầu trời quang đãng, ánh nắng ấm áp chiếu lên da khiến anh càng trở nên trắng trẻo, thậm chí có chút trong suốt.
Đã lâu rồi không được nhìn thấy ánh nắng bên ngoài bức tường cao, đây quả là hương vị của tự do.
********
Số 88 đường Liên Hồ, bên trong một tòa nhà hai tầng.
"Mọi người cứ nói chuyện, tôi đi làm việc đây." Chân Dài Niệm Niệm chào hỏi hai người một câu rồi biến mất trong đại sảnh.
Nhậm Dã cũng nhìn xung quanh, thấy cái gọi là đơn vị đặc biệt này thậm chí không có một bóng người, thậm chí người gác cổng cũng không có: "Nơi đây của các anh thật vắng vẻ."
Hoàng Duy cười bí ẩn: "Có lẽ họ đều đi quan sát một thứ gì đó kỳ diệu rồi."
Nhậm Dã cũng gật đầu, bước theo sau.
Hai người đi theo cầu thang đại sảnh, đi bộ xuống tầng B2, cách trang trí và đồ đạc ở tầng này vẫn bình thường, nhìn giống như một bộ phận hành chính bình thường, thậm chí còn cũ kỹ hơn.
Ngay sau đó, họ đến trước cửa một văn phòng, Nhậm Dã cũng liếc mắt nhìn thấy tấm bảng tên treo trên tường, trên đó viết bốn chữ "Hồng Nhãn Cuồng Chiến".
Đây là biệt danh của Hoàng Duy? Nghe thật ngớ ngẩn, chẳng phải phong cách của kẻ 996 hay sao?
Hoàng Duy quẹt thẻ ra vào, quay đầu gọi Nhậm Dã: "Vào đi."
"Ồ."
Hai người lần lượt bước vào phòng và đóng cửa lại.
"Ngồi xuống."
Hoàng Duy theo thói quen ngoáy ngoáy mũi, lười biếng rót hai cốc nước.
Nhậm Dã quan sát xung quanh căn phòng, cúi người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc, không nói gì.
"Tôi phải nói thẳng với cậu, trước khi bắt đầu cuộc trò chuyện, cậu vẫn còn cơ hội để hối hận. Rời khỏi tòa nhà này, đi ra cổng bắt taxi, trở lại nhà tù, cậu vẫn có thể vui vẻ đạp máy khâu." Lão Hoàng đặt cốc nước trước mặt Nhậm Dã và cúi người ngồi đối diện anh: "Nhưng một khi cuộc trò chuyện bắt đầu, cậu chỉ có thể đi đến cùng."
Nhậm Dã cũng cười cười: "Tôi ghét nhất kiểu lãnh đạo như anh, người gọi tôi đến là anh, nhưng đến nơi rồi lại giả vờ khuyên can tôi. Anh có ý gì?"
"Tôi cũng ghét." Hoàng Duy nhún vai: "Nhưng như vậy mới có vẻ dân chủ."
"Ha."
Nhậm Dã khịt mũi, cư xử hoàn toàn không giống một kẻ bị lừa có giác ngộ.
"Được rồi." Hoàng Duy trở nên nghiêm túc, đưa tay về phía Nhậm Dã nói: "Tôi xin giới thiệu lại bản thân một cách chính thức. Hoàng Duy, người chơi Star Gate, Star Envoy cấp hai, danh hiệu giai đoạn: Huyết Đồng Tăng, người sở hữu truyền thừa hệ Chiến Binh."
"Có ý gì? Người chơi? Star Envoy? Không phải, anh đang nói cái gì..."
Chưa đợi Nhậm Dã nói hết, Hoàng Duy ngồi đối diện bàn làm việc, vẫn giữ nguyên tư thế đưa tay phải ra, nhưng khi anh ta nhìn chằm chằm vào Nhậm Dã .... thì một sự thay đổi kinh hoàng đã xảy ra.
"Xoẹt!"
Trong nháy mắt, hai mắt của anh ta đột nhiên biến thành màu đỏ như máu, còn tỏa ra một luồng ánh sáng nhàn nhạt, trông như ác quỷ oan khuất đang chảy nước mắt máu.
Điều quan trọng nhất là đường nét trên má của Hoàng Duy cũng trở nên rõ ràng hơn vào lúc này, toàn thân anh ta tỏa ra một sát khí khó tả, áp lực khủng khϊếp khiến Nhậm Dã theo bản năng lùi lại, cả lưng dán chặt vào thành ghế.
Mắt anh ta... chuyện gì vậy? Chết tiệt, có phải là nhìn thấy lão Vương nhà bên vào phòng ngủ của mình không?
Mặc dù trước khi đến, Nhậm Dã đã chuẩn bị tâm lý, anh biết rằng những người hoặc tổ chức mà mình đối mặt có thể là loại sẽ lật đổ nhận thức của mình; những sự kiện mà anh sắp tham gia có thể cũng đầy rẫy sự kinh hoàng và kỳ dị... nhưng khi khoảnh khắc này đến, anh vẫn choáng váng, cơ thể không thể kiểm soát run lên hai lần.
"Tôi đã nói rồi, từ lúc cậu gật đầu, bánh xe số phận đã bắt đầu quay, cậu có cơ hội ôm lấy một cuộc đời vô cùng rực rỡ." Hoàng Duy vẫn giơ tay.
Trán Nhậm Dã ứa mồ hôi, anh miễn cưỡng bắt tay Hoàng Duy: "... Anh... anh vừa nói những lời đó là có ý gì?"
Hoàng Duy rất hài lòng với phản ứng của Nhậm Dã, cũng cảm thấy hành động "giả vờ ngầu" của mình lúc nãy là hợp lý. Thằng nhóc này không phải người bình thường, tố chất tâm lý mạnh mẽ, muốn khiến cậu ta sụp đổ tư duy trong phút chốc, cần phải tạo ra sự rung động nhất định về mặt giác quan.
Chờ Nhậm Dã bình tĩnh lại một chút, lão Hoàng mới cất giọng trầm ấm nói: "Trên đời có Cổng Sao, kẻ vào đó đều thành thần."
"Đây là câu nói lưu truyền giữa những người chơi Cổng Sao, nó cũng rất dễ hiểu. Nói đơn giản, trong thế giới chúng ta biết đến, ôi không, nên nói là trong toàn bộ vũ trụ, tồn tại vô số mảnh vỡ không gian, chúng rải rác như những ngôi sao, người bình thường không thể nhìn thấy. Bên trong Cổng Sao, có nơi rộng lớn vô biên, không thể khám phá được ranh giới; có nơi vô cùng nhỏ bé, chỉ có quy mô một ngôi mộ, nhưng chúng đều ẩn chứa những truyền thừa kỳ dị của vô số chủng tộc văn minh."
"Những người được ngẫu nhiên mời vào Cổng Sao - chúng ta gọi họ là người chơi. Sau khi họ bước vào Cổng Sao, họ cần hoàn thành nhiều nhiệm vụ kỳ dị, sau khi vượt qua thành công, họ sẽ nhận được năng lực truyền thừa sánh ngang với thần, hoặc là những vật phẩm kỳ dị, v.v."
Nói đến đây, Hoàng Duy kiên nhẫn hỏi: "Những gì tôi nói, cậu có hiểu không?"
Nhậm Dã há hốc mồm, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc, sau đó mới thử tóm tắt: "Vạn giới? Thế giới bản sao vô hạn?"
"Tôi không đọc văn mạng, thứ đó rất thấp kém." Hoàng Duy khựng lại một chút: "Nhưng tôi đã nghe qua hai từ này, hai thứ này thực sự có điểm tương đồng, cũng có điểm khác biệt cơ bản."
"Căn bệnh mắt đỏ của anh, là do sau khi vào cổng này mà có?"
"Sửa lại một chút, tôi không bị bệnh mắt đỏ." Hoàng Duy nhấn mạnh: "Tôi là một chiến binh đẹp trai."
"......!" Nhậm Dã nhìn kỹ ghèn mắt của Hoàng Duy, lặng lẽ gật đầu.
"Nói đơn giản, những năng lực truyền thừa sánh ngang với thần trong Cổng Sao, đại khái chia thành hai loại. Một loại gọi là truyền thừa có trật tự, con đường thăng cấp hoàn chỉnh, giống như có một bậc thầy trực tiếp một kèm một; loại còn lại gọi là truyền thừa vô trật tự, con đường thăng cấp tương đối hỗn tạp, mỗi lần nâng cao đều cần có thiên phú và sự giác ngộ của bản thân. So sánh tổng hợp, người có truyền thừa vô trật tự thể hiện năng lực cá nhân tương đối yếu hơn trong giai đoạn đầu." Hoàng Duy nói đến đây, cố ý nói chậm lại: "Nói tóm lại, truyền thừa có trật tự càng đặc biệt, giá trị càng cao, cũng càng hiếm. Ngoài ra, điểm khác biệt lớn nhất giữa hai loại là... người có truyền thừa có trật tự sẽ được Cổng Sao tương ứng công nhận, và hoàn toàn gắn kết với nó."
“Liên kết với nó nghĩa là gì?” Nhậm Dã tò mò hỏi.
“Có nghĩa là…… Khi cậu được Cổng Sao có truyền thừa có trật tự công nhận, cổng này sẽ thuộc sở hữu cá nhân của cậu, và cậu sẽ có một linh hồn cổng riêng, có quyền mở hoặc đóng nó bất cứ lúc nào. Thậm chí khi đẳng cấp tăng lên, cậu có thể thay đổi quy tắc của thế giới bên trong nó, trở thành chủ nhân của thế giới đó.” Hoàng Duy trả lời ngắn gọn và rõ ràng.
Ngẩn ngơ, sửng sốt, im lặng hồi lâu, Nhậm Dã mới vội vàng tóm tắt: “Giả sử! Ý tôi là giả sử nhé, một Cổng Sao có kích thước bằng Trái Đất, vậy sau khi tôi được nó công nhận, Trái Đất này sẽ thuộc về tôi à?! Thậm chí tôi có thể mời một đống cô gái xinh đẹp vào thu phí, sống cuộc sống vắt kiệt sức lực mỗi ngày mà không vi phạm pháp luật?”
“Về mặt lý thuyết là như vậy.” Hoàng Duy gật đầu.
Nhậm Dã lập tức tưởng tượng ra cảnh tượng đó: “Quả nhiên là cuộc sống muôn màu muôn vẻ……”
“Lời tôi vừa nói với cậu, cậu tóm tắt lại một câu đi.” Hoàng Duy nhìn anh bằng ánh mắt dò xét.
Nhậm Dã nhíu mày, suy nghĩ cẩn thận rồi nói: “Vũ trụ có vô số mảnh vỡ không gian, người đi vào sẽ nhận được năng lực siêu nhiên sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Truyền thừa được chia thành hai loại: có trật tự và vô trật tự, loại trước mạnh hơn và càng hiếm càng mạnh.”
“Rất tốt, bây giờ chúng ta nói về mục đích mời cậu đến đây.”
Hoàng Duy hài lòng gật đầu, đứng dậy khoanh tay đi lại trong phòng: “Một tháng trước, một người chơi của chúng tôi sau khi kết thúc nhiệm vụ Cổng Sao đã phát hiện ra rằng mình đã nhận được tư cách tham gia một Cổng Sao khác và có thể mời thêm ba người chơi cùng tham gia.”
“Nhiệm vụ liên tục?” Nhậm Dã không chắc hỏi.
“Thông minh!” Hoàng Duy nhìn anh với ánh mắt sáng ngời: “Có nghĩa là, những nhiệm vụ mà người chơi này trải qua trước đây chỉ là bước đệm, phần thưởng đặc biệt cuối cùng thực sự là tư cách tham gia Cổng Sao này. Một Cổng Sao độc lập đóng vai trò là bước đệm cho nhiệm vụ của một Cổng Sao khác, tình trạng này rất ít xảy ra. Vì vậy, chúng tôi suy đoán rằng Cổng Sao cần tư cách tham gia này có vị trí rất cao, hệ thống truyền thừa bên trong có thể là cực kỳ hiếm có!”
Nửa câu sau, giọng điệu của Hoàng Duy rất nặng, rõ ràng là đang nhắc nhở Nhậm Dã về tầm quan trọng của tư cách tham gia này.
“Đối với một khu vực, một dân tộc, bất kỳ nguồn tài nguyên quý hiếm nào cũng phải được tranh thủ.” Hoàng Duy là một người có tam quan rất chính trực, tư tưởng giác ngộ rất cao: “Cho nên, tôi đã chọn ba người chơi rất tinh nhuệ cho anh ta, cùng nhau bước vào Cổng Sao này.”
“Ba người được chọn có được bồi thường không?” Nhậm Dã cũng rất thực tế khi hỏi.
“Tất nhiên.” Hoàng Duy gật đầu trịnh trọng: “Nhưng……!"
“Nhưng chuyện gì?” Nhậm Dã truy hỏi.
“Bốn người này sau khi bước vào Cổng Sao đã hoàn toàn mất liên lạc.” Hoàng Duy khoanh tay nhìn anh: “Hơn hai mươi ngày không có tin tức……!”
Nghe vậy, Nhậm Dã bỗng dưng cảm thấy căng thẳng.
Hoàng Duy dừng bước, đôi mắt không giấu được vẻ buồn bã nhìn Nhậm Dã: “Mãi đến ba ngày trước, mới có một người chơi mang theo một vật phẩm trở về, mà vật phẩm này lại là tín vật để mở Cổng Sao cuối cùng.”
“Nhiệm vụ liên tục vẫn chưa kết thúc? Vậy…… Vậy thì sao? Ba người kia đâu?” Nhậm Dã truy hỏi.
“Người đi ra…… không nói.” Hoàng Duy cúi đầu, hai mắt đỏ hoe.
“Không nói? Ý là gì?"
Hoàng Duy thở dài, khuôn mặt đầy thương xót: “Người đi ra, toàn thân lở loét, hai mắt vô hồn, ngã gục ngay trước Cổng Sao. Chúng tôi đã tiến hành cấp cứu ngay lập tức, nhưng bác sĩ chẩn đoán…… anh ta đã chết từ ba ngày trước.”
“Cái gì?!" Nhậm Dã không thể tin được mà đứng dậy: “Anh…… ý anh là, một cỗ thi thể đã chết ba ngày, mang theo một vật phẩm đi ra?”
“Đúng vậy.” Hoàng Duy gật đầu: “Chúng tôi suy đoán rằng ba người kia cũng đã chết, chết trong Cổng Sao, vì vậy…… chúng tôi mới tìm đến cậu.”
“Tìm…… đến tôi?” Nhậm Dã lắp bắp hỏi: “Tại sao? Một nhiệm vụ liên tục khiến bốn người chết, tại sao cuối cùng lại tìm đến tôi? Chẳng lẽ vì tôi giẫm máy khâu tốt hơn?”
Hoàng Duy cố gắng gạt bỏ nỗi buồn, ngẩng đầu nhìn Nhậm Dã, cũng lộ ra vẻ khó hiểu.
Nhậm Dã bị nhìn đến mức sởn gai ốc: “Nhìn tôi làm gì?”
“Cậu hãy chuẩn bị tâm lý, những gì cậu sắp thấy có thể quá kỳ dị.” Hoàng Duy tốt bụng nhắc nhở.
Ban đầu Nhậm Dã không cảm thấy gì, nhưng nghe anh ta nói vậy, bỗng dưng cảm thấy rùng mình.
“Mật khẩu, 7933—2.” Hoàng Duy đột ngột hét lên.
“Xác minh thành công~” Một giọng điện tử vang lên.
“Rầm rầm!”
Phần giữa kệ sách, một tấm vách ngăn bí mật từ từ nâng lên, lộ ra chiếc két sắt đang mở toang bên trong.
Nhậm Dã cau mày nhìn, thấy chính giữa két sắt đặt một giá bút, trên giá đặt một cây bút có kiểu dáng cổ kính, chất liệu dường như rất hiếm.
“Cây bút này chính là vật phẩm mà người anh em cuối cùng mang ra. Đi qua đó, cầm lấy nó." Hoàng Duy khoanh tay ra lệnh.
Nhậm Dã suy nghĩ cẩn thận, vẫn theo lời dặn của đối phương, bước đến bên kệ sách, từ từ cầm lấy cây bút.
Cầm vào thấy lạnh ngắt, cảm giác rất tốt, thân bút hơi phản quang, nhìn qua là biết không phải thứ tầm thường, ít nhất cũng là một món đồ cổ.
“Trên thân bút có chữ, cậu có nhìn thấy không?” Hoàng Duy liên tục lùi lại vài bước, cả người đã đứng đến cửa, tiện tay tắt đèn.
Nhậm Dã cũng đang quan sát thân bút, phát hiện ra quả thực có hai dòng chữ nhỏ màu vàng kim đang tỏa ra ánh huỳnh quang: “Có thể nhìn thấy.”
“Cậu đứng trong bàn làm việc, sao chép hai dòng chữ này ở một nơi trống và đọc chúng ra."
“Chỉ đọc suông thôi à? Không có nhạc nền hay gì à? Hai dòng này viết hơi khó coi.” Nhậm Dã cố gắng dùng giọng điệu thoải mái để che giấu sự căng thẳng trong lòng: “Làm người ta hơi ngại……!”
Hoàng Duy nhìn anh, không đáp lại.
“Phù~!”
Nhậm Dã thở dài, cố gắng điều chỉnh cảm xúc căng thẳng trong lòng, bước đến trung tâm văn phòng, giơ cánh tay, cầm bút.
Anh thực sự không đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, cả cánh tay đều run rẩy.
Đã đến đây rồi, mặc kệ.
Nhậm Dã nhìn về phía trước, cánh tay bắt đầu vung vẫy vẽ theo, đầu bút từ từ lướt qua không khí.
“Đưa bút vẽ nên nghiệp ngàn thu, ta tự lên đài vẽ non sông!”
Nói xong, bút dừng.
“Bùm!”
Bỗng nhiên, luồng khí rung động, một điểm ánh sao lấp lánh xuất hiện, trong nháy mắt như mực loang trên giấy trắng, trải dài theo chiều dọc trong phòng.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, một “hố đen” méo mó và bất thường xuất hiện. Nó giống như một cánh cửa, hình bầu dục, cao khoảng hơn một người, mép xung quanh có ánh sao bảy màu nhấp nháy, vô cùng chói mắt.
Nhậm Dã há hốc mồm nhìn “hố đen” đột ngột xuất hiện, da đầu tê dại, tay phải vô thức nắm chặt cán bút, không dám cử động.
Anh mở to mắt, như đang nhìn chằm chằm vào vực sâu, …… hoàn toàn không đoán được mình sẽ nhìn thấy gì sau khi bước vào.
“Đây chính là Cổng Sao, bước vào một bước, thay đổi cuộc đời.” Hoàng Duy đứng trong bóng tối trước cửa, nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Nhưng tại sao……?” Nhậm Dã đột nhiên nhìn về phía anh ta, muốn hỏi thêm.
Ngay lúc này, từ trong đường hầm giống như vực sâu, lại vang lên tiếng gọi nhàn nhạt.
“Năm Quý Tỵ!”
“Tháng Nhâm Tuất!”
“Ngày Mậu Thân!”
“Giờ Nhâm Tuất!”
“Thiên Xá Nhập Mệnh – Nhậm Dã!”
“Mời Quân Nhập Môn!!!”
Hả? Ý là gì?! Nhậm Dã nghe tiếng gọi, đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc, suy nghĩ kỹ lại, da đầu tê dại ngay lập tức.
Đây…… đây chẳng phải…… năm sinh, tháng sinh, ngày sinh, giờ sinh của tôi sao? Ai đang gọi tôi?
Nhậm Dã nghe tiếng gọi vang vọng, đầu óc ong ong, cả người cứng đờ như bị điện giật.
“Không ai biết tại sao nó lại gọi cậu, nhưng đây chính là lý do chúng tôi mời cậu đến.” Giọng nói của Hoàng Duy vang lên.
....................
Edit: Ngày 3 tháng 4 năm 2024