Chương 1: 00848

Edit: Frenalis

Thượng Hải, Nhà tù Thanh Phụ.

Trong một văn phòng làm việc bình thường, nồng nặc mùi thuốc lá.

Một thanh niên tuấn tú với cái đầu trọc, trầm tính, mặc áo tù màu cam, đang ngồi trên ghế một cách thoải mái. Anh dựa lưng vào ghế, hai chân nhịp nhàng gõ xuống sàn nhà, khiến chiếc ghế rung lên kẽo kẹt.

Thanh niên tên là Nhậm Dã, là tù nhân số 00848 của nhà tù này, ngày thường anh được cải tạo ở khu giam giữ thông thường.

Đối diện với chiếc bàn dài sạch sẽ là một người đàn ông trung niên với bộ râu quai nón, tay phải kẹp điếu thuốc, tay trái ngoáy ngoáy trong tai: "Cậu đã vào tù hơn ba năm rồi à?"

"Ba năm ba tháng lẻ năm ngày." Nhậm Dã gật đầu.

"À, đúng rồi, tôi tên là Hoàng Duy." Người đàn ông trung niên với bộ râu quai nón mặc chiếc áo khoác da cũ, mắt lim dim, giọng nói trầm ngâm, cả người toát lên vẻ uể oải.

"Khụ..."

"Khụ khụ, khạc!"

Nói xong, Hoàng Duy hít một hơi thật sâu, ho liên tục vài tiếng, cuối cùng khạc ra một cục đờm vàng. Nhưng anh ta nhìn quanh quất không thấy thùng rác, cuối cùng nhổ vào hộp thuốc lá rỗng, vò nát rồi ném lên bàn.

Nhậm Dã nhìn anh ta, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại đoán già đoán non, người này là giám thị? Phòng tâm lý trị liệu, hay là kiểm sát viên?

Thói quen cá nhân thô lỗ như vậy, nhìn không giống chút nào.

Hoàng Duy dùng ngón tay cái và ngón trỏ kẹp chặt điếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi hỏi: "Còn bao lâu nữa ra ngoài?"

"Tính cả giảm án, hai năm tám tháng lẻ hai mươi lăm ngày."

"Ừm, hối hận không?" Hoàng Duy hỏi như đang chuyện trò bình thường.

"Ha ha." Nhậm Dã cười.

"Vẫn còn trẻ, quá bốc đồng." Hoàng Duy không mấy lịch sự dùng ngón tay chỉ vào Nhậm Dã: "Xem qua lý lịch của cậu, hơi đáng tiếc."

"Trẻ mới có cơ hội phạm sai lầm, sau sáu năm ra ngoài, tôi vẫn là Nhậm Dã, không thay đổi gì cả." Nhậm Dã tỏ vẻ thoải mái: "Hơn nữa ở đây cũng tốt, bạn tù đều là nghệ nhân, thổi kèn, đánh đàn, hát xướng đều giỏi, tôi rất hài lòng."

"Ha ha." Trên khuôn mặt tím đen của Hoàng Duy cũng hiếm hoi nở một nụ cười.

Hơn ba năm trước, Nhậm Dã, lúc đó mới vừa tham gia công tác phòng chống lừa đảo biên giới, trong quá trình áp giải nghi phạm, do hai nghi phạm dùng bạo lực để trốn thoát, đã bị anh bắn bảy phát, chết tại chỗ.

Mà một tuần trước khi chuyện này xảy ra, một đồng nghiệp thân thiết nhất với Nhậm Dã đã bị nhóm nghi phạm này ở nước ngoài gϊếŧ chết, thi thể đến nay chỉ tìm được hai cánh tay và thân mình.

Đồng nghiệp là con một, mới cưới vợ chưa được bao lâu, lúc hy sinh, vợ mang thai tám tháng...

Nơi đồng nghiệp chết nằm ở nước ngoài, việc lấy chứng cứ rất khó khăn. Hai nghi phạm chính bị bắn chết, tội danh có thể áp dụng chỉ là lừa đảo và rửa tiền. Nếu ra tòa, khả năng cao là họ sẽ không bị tử hình.

Đơn vị cố gắng bảo vệ Nhậm Dã, họ đã nghĩ ra nhiều cách, nhưng điểm khó của vụ án là anh đã bắn liên tục bảy phát, khiến đầu của hai nghi phạm vỡ nát.

Cuối cùng, Nhậm Dã cũng bị kết án tù sáu năm mười tháng.

Hối hận không?

Trên thực tế, dù bề ngoài tỏ ra thoải mái, thậm chí có chút hoài nghi, nhưng trong lòng Nhậm Dã cũng đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần. Suy cho cùng, việc chuyển từ một người được kính trọng sang một kẻ gϊếŧ người bị xã hội xa lánh là một quá trình đầy gian nan.

Điều này không chỉ khó khăn với người khác, mà còn đặc biệt khó khăn với chính bản thân anh.

Nhìn từ hoàn cảnh hiện tại, không nghi ngờ gì nữa, anh hối hận. Nhưng điều thú vị của cuộc đời là, dù có hối hận về nhiều chuyện, nhưng nếu được chọn lại, mọi chuyện vẫn sẽ xảy ra như vậy.



Điều này khiến cho nội tâm Nhậm Dã tràn đầy những mâu thuẫn không thể nói ra với ai.

Hoàng Duy dập tắt tàn thuốc trong gạt tàn, lấy ra một hộp thuốc lá mới, và liền mạch rút ra một điếu để châm lửa: "Tôi là người của một đơn vị đặc biệt."

"Tôi có thể đoán được." Nhậm Dã gật đầu.

"Tiếp theo, những gì tôi nói với cậu, có thể cậu sẽ khó tiếp thu, khó hiểu, thậm chí quá sốc và hoang mang." Hoàng Duy kẹp điếu thuốc, cau mày, vẻ mặt nghiêm túc: "Nhưng tôi tin rằng, với lý lịch của cậu, cậu không nên mất bình tĩnh."

Nhậm Dã có chút nghi ngờ: "Sốc, hoang mang? Tôi không hiểu."

"Để tôi kể cho cậu hai câu chuyện nhé."

"Có lâu không? Ngày mai tôi còn phải đạp máy khâu kiếm tiền." Nhậm Dã bông đùa đáp lời.

Hoàng Duy không để ý đến phản ứng của Nhậm Dã, anh ta cẩn thận sắp xếp ngôn từ rồi nói: "Năm 1973, sự kiện người tái sinh. Ở miền Nam có một gia đình họ Kiều, cậu bé trong nhà hơn ba tuổi, bí danh là Tiểu Kiều. Một ngày nọ, đứa trẻ ba tuổi này đột nhiên nói với bố mẹ rằng... thực ra nó không phải là con của họ, mà là con trai của một gia đình ở Đàm Châu. Hơn mười năm trước, nó chết trong một cuộc chiến, sau đó chuyển kiếp đầu thai đến nhà họ. Bây giờ nó muốn quay lại tìm bố mẹ kiếp trước của nó. Ban đầu bố mẹ Kiều không tin, tưởng rằng con mình bị tà ma nhập hay gì đó, nhưng chịu không nổi sự nài nỉ của con, ngày nào nó cũng lặp đi lặp lại kể về trải nghiệm kiếp trước của mình, nên khi nó lên sáu tuổi, họ đã đưa nó đến Đàm Châu."

Khoa học viễn tưởng?

Lời đồn dân gian?

Người đàn ông trung niên với bộ râu quai nón này, hẳn là không phải do làm việc chân tay quá nhiều, thì cũng là người của một đơn vị huyền học nào đó.

Anh ta muốn làm gì? Nhậm Dã trong lòng dấy lên nghi ngờ.

Đôi mắt của Hoàng Duy nhìn đỏ ngầu và vô hồn, nhưng thực ra khi kể câu chuyện này, anh ta đang chú ý đến những biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt của Nhậm Dã, ánh mắt nhìn anh ta như nhìn người điên cũng nằm trong dự đoán của anh ta.

"... Đến Đàm Châu, vợ chồng họ Kiều theo sự chỉ dẫn của con trai, đã dễ dàng tìm thấy một gia đình, và đứa trẻ này không đi sai đường một lần nào. Đến nhà này, đứa trẻ nhận ra cha kiếp trước của mình, nhưng người cha này lại cho rằng nó đang nói nhảm, nhưng... từng chi tiết sinh hoạt mà đứa trẻ nói ra, lại giống hệt như những gì người kia biết, không sai một ly." Hoàng Duy kể rất nghiêm túc, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.

Nhậm Dã nghe đến đây: "A, rồi sao nữa."

"Tiếp theo là câu chuyện thứ hai." Hoàng Duy có tài kể chuyện, giọng nói cũng đầy từ tính: "Tháng 1 năm 1995, một trạm nghiên cứu khoa học đóng quân ở Nam Cực phát hiện ra một đám mây sương mù khổng lồ trên bầu trời. Kỳ lạ là khi đó có gió mạnh, nhưng đám mây sương mù lại đứng yên trên bầu trời, hoàn toàn không có dấu hiệu tan biến, và nhìn từ hình dạng bên ngoài, sương mù rất giống một cánh cửa hình tròn. Để thử nghiệm, họ buộc một quả bóng bay có gắn thiết bị thăm dò vào dây thừng, thả vào "cánh cửa sương mù" để thử nghiệm. Đến thời gian quy định, họ lại kéo bóng bay xuống... nhưng lại phát hiện ra thời gian hiển thị trên thiết bị đã biến thành một thời điểm nào đó vào năm 1965. Ban đầu, họ tưởng rằng thiết bị bị hỏng, nên đã thay thế nhiều thiết bị tương tự, thực hiện thử nghiệm lặp lại... nhưng kết quả thu được vẫn như vậy, tất cả các thiết bị đều hiển thị thời gian là năm 1965, và thời gian không sai lệch chút nào."

Nhậm Dã cau mày, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Hình như tôi đã đọc được tin tức này trên mạng ......!"

"Tin tức không nói với cậu rằng, vài năm sau, sương mù này lại xuất hiện, ba người đã biến mất, đến nay vẫn chưa tìm thấy." Hoàng Duy nghiêm mặt ngắt lời.

Sau một hồi ngẩn ngơ, Nhậm Dã không nhịn được hỏi: "Hết rồi?"

"Ừ, hết rồi." Hoàng Duy gật đầu một cách đương nhiên.

"Không phải, tôi không hiểu, anh kể hai câu chuyện này cho tôi nghe có ý gì?" Nhậm Dã khó hiểu.

Giọng nói vừa dứt, căn phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Hoàng Duy nhìn thẳng vào Nhậm Dã: "Tôi chỉ muốn nói với cậu rằng, con người đối với thế giới này, thậm chí là toàn bộ vũ trụ, hiểu biết quá ít. Thế giới này có thể xảy ra những chuyện kỳ quặc bất cứ lúc nào."

Nhậm Dã nhanh chóng bình tĩnh lại và phân tích trong đầu.

Một người có thể gặp mình lúc hơn 11 giờ đêm, một người có thể khiến nhân viên ở đây không đi cùng và tạo ra không gian trò chuyện riêng tư đủ cho anh ta, không nên kể hai câu chuyện huyền bí để đánh lừa mình.

"Có một cơ hội, cậu có thể rời khỏi đây." Hoàng Duy bình tĩnh nói: "Cái giá phải trả là... có thể chết."

Tiếng ghế cọ xát vào mặt đất vang lên, Nhậm Dã ngồi thẳng, nhướng mày hỏi ngược lại: "Sẽ chết?"

"Nói chính xác thì đây không phải là một yêu cầu, hay là một cơ hội để chuộc lỗi, mà là một lời cầu xin." Hoàng Duy nghiêm túc giải thích.

"Ha ha, vậy ai đang cầu xin tôi?" Nhậm Dã cười hỏi.



"Trước khi ký một loạt tài liệu, tôi không thể nói với cậu quá nhiều." Hoàng Duy dừng lại một chút, đột nhiên nâng tầm cuộc trò chuyện: "Có ai cầu xin cậu, cũng khó nói. Đại chúng? Lãnh đạo? Đồng nghiệp? Cũng bao gồm cả tôi…… Tóm lại, quốc gia của chúng ta đang trải qua một số điều, những điều hết sức khó khăn."

Nói đến đây, Nhậm Dã không hỏi thêm nữa, Hoàng Duy cũng chuyên tâm hút thuốc, dành cho đối phương đủ thời gian suy nghĩ.

Không biết qua bao lâu, Nhậm Dã đột nhiên ngẩng đầu lên: "Lời tôi vừa nói với anh, anh còn nhớ không?"

Hoàng Duy hơi sững sờ, ánh mắt có chút khó hiểu.

"Còn hai năm tám tháng lẻ hai mươi lăm ngày nữa tôi sẽ ra ngoài." Nhậm Dã lặp lại chính xác.

Hoàng Duy hiểu ngay ý của đối phương: "Tôi đã nói rồi, đây không phải là một cơ hội để chuộc lỗi."

"Tôi biết." Nhậm Dã từ từ gật đầu: "Đến đây hơn ba năm, em gái và bố tôi, một tháng đến thăm tôi một lần. Tôi có gia đình, trong khoảng thời gian này, họ có thể còn đau khổ hơn tôi, cũng đang chờ tôi về."

"Cơ hội này, nếu thành công, đủ để thay đổi cuộc đời anh." Hoàng Duy ngẩng đầu bốn mươi độ, dường như đang cố tìm từ để nói: "Một…… một, cuộc đời rực rỡ mà anh không bao giờ có thể tưởng tượng được."

"Anh cũng nói rồi, đó chỉ là nếu."

Im lặng, trầm mặc.

"...... Được rồi, công việc của tôi kết thúc." Sau một lúc, Hoàng Duy đột nhiên đứng dậy dập tắt tàn thuốc trong gạt tàn, và dứt khoát hét lên: "Nói chuyện xong rồi, có thể đưa cậu ta về."

Ngay sau đó, tiếng hét vang lên từ hành lang: "00848!"

Nhậm Dã gần như theo bản năng đứng dậy, hai tay đặt trên đường viền quần, thân hình thẳng tắp hét lên: "Có!"

"Đợi ở cửa ra vào, chuẩn bị trở lại phòng giam."

"Vâng." Nhậm Dã đáp.

Hoàng Duy nhặt hồ sơ của Nhậm Dã trên bàn, vỗ nhẹ bụi thuốc trên đùi, đi thẳng ra cửa.

Nhậm Dã quay người dang tay, bước về phía cửa ra vào bên kia như một người lính, sau đó ôm đầu, cúi người, và cúi sát vào tường.

Tư thế này, anh không biết đã bắt bao nhiêu nghi phạm làm...

Tiếng bước chân vang lên, Hoàng Duy bước đến cửa chính văn phòng, anh ta vốn định đi thẳng, nhưng khi nhìn qua gương soi thấy Nhậm Dã đang im lặng cúi xuống, anh ta lại đột nhiên dừng lại.

Anh ta quay người, đột ngột hét lên: "Nhậm Dã!"

"A?!"

Nhậm Dã giữ nguyên tư thế ôm đầu, không ngẩng đầu lên, chỉ ngước mắt nhìn đối phương.

Dưới ánh đèn, Hoàng Duy đứng trước cửa, đột nhiên khép hai chân lại, từ từ giơ cánh tay lên, làm một động tác chào theo tiêu chuẩn: "Cảnh sát Nhậm, làm tốt lắm."

Nhậm Dã sững sờ.

"Hai tên khốn đó đáng chết." Hoàng Duy nói từng chữ một.

Chỉ một câu nói... mà người đang cúi người đó trong nháy mắt rưng rưng, phòng tuyến kiên cố trong lòng dần sụp đổ: "Anh... vừa gọi tôi là gì?"

"Cảnh sát Nhậm."

"À, hơi lạ." Nhậm Dã gật đầu, nở một nụ cười.

**********

Edit: Ngày 3 tháng 4 năm 2024