Sau bữa cơm chiều, Từ Hằng ở Quy Nguyên viện đợi được một vị khách ngoài dự liệu.
Ứng Hữu Thành.
Kiếm đạo đại hội cử hành ở Trung Châu.
Ngọc Thất sẽ mang theo hắn trước nửa tháng xuất môn, tiện đường bái phỏng mấy cái Kiếm Tông cùng Kiếm Đạo thế gia.
Nuôi dưỡng như thế.
Hiển nhiên là nhìn ra Ứng Hữu Thành có thiên phú trên người.
Khi nào thì xuất phát?
- Hồi sư thúc, sáng mai sẽ xuất phát.
- Thật tốt, còn có thể đi du lịch công cộng.
Xa nhất chỉ đi đến Tiên phường, Từ Hằng chưa từng rời khỏi Tuyết Tông cảnh nội, không khỏi có chút hâm mộ hắn.
- Khi đệ tử trở về, mang cho sư thúc một ít đồ vật bên ngoài trở về.
- Sư thúc có muốn gì không?
Ứng Hữu Thành cười hỏi.
Đây là lần đầu tiên hắn rời khỏi Đông Châu, nội tâm cũng tràn ngập chờ mong.
- Mang chút đồ ăn đi, mới lạ một chút, Đông Châu không có.
Từ Hằng nói.
Cái khác, hắn cũng không nghĩ ra còn có cái gì.
Nhìn thấy Ứng Hữu Thành, Từ Hằng lại nghĩ tới Tiền Hưng Lộc.
Lần trước ở Tư Quá Nhai gặp được Nhuế Trạch cùng Bảo Đức Hội, nhưng không có nhìn thấy Tiền Hưng Lộc.
Sư tôn phạt hắn, cũng không tính là phạt, để sư huynh đi Tĩnh Tâm tự học tập năm mươi năm.
Tĩnh Tâm tự cũng không phải là một cái chùa miếu, mà là một cái sân trên sườn núi Hộ Tông điện.
Diện tích so với mười cái sân cộng lại đều muốn lớn hơn, bên trong có đại nho do tông môn bỏ ra số tiền lớn mời tới.
Ở Tĩnh Tâm Nhai, mỗi ngày đều có tiết sớm tiết chiều, đi theo đại nho tìm hiểu đại đạo mênh mông, hiểu rõ thiên địa vạn sự, tự thân chi hư vô.
Nói tiếng người: Tẩy não!
Hoặc là nói, trọng tố tam quan.
Ngọc Thất cho rằng bản tính Tiền Hưng Lộc không xấu, chỉ là đạo tâm không kiên định dễ dàng bị người ta lợi dụng.
Chuyên nghiệp tẩy não năm mươi năm, đủ để đem tam quan của hắn vững vàng cố định trong một thế giới quan khác.
- Xử phạt này rất thích hợp.
Từ Hằng khẽ gật đầu.
- Sư tôn cũng nói như vậy.
Ứng Hữu Thành cũng không vội đi, còn muốn ở lại nói chuyện thêm một hồi.
Từ Hằng lo lắng lát nữa xảy ra chuyện sẽ liên lụy đến hắn, lấy cớ mình muốn ngủ liền đuổi hắn đi.
Tiễn bước Ứng Hữu Thành.
Từ Hằng lấy chăn cũ ra.
Che thảm lông, nhàn nhã nhẹ nhàng lắc lư trên ghế đu.
Hình như còn có cảm giác rất hưởng thụ.
Từ Hằng không nhịn được cười rộ lên.
Ứng Hữu Thành từ Bạch Vũ viện trở lại động phủ của mình cũng không nghỉ ngơi.
Lấy ra Tinh Quang Kiếm Từ Hằng tặng, ở bên ngoài động phủ luyện tập.
Chính hắn cũng không thể nói rõ vì sao, ở ban đêm luyện kiếm, luôn luôn so với ban ngày càng dễ dàng đạt được cảm ngộ.
Luyện gần nửa đêm, hắn nhận được truyền âm của Ngọc Thất.
Nói là ngày mai không thể ra ngoài, thời gian cụ thể ra ngoài vẫn chưa thể xác định.
Nếu như không kịp, một ngày trước khi diễn ra Kiếm Đạo đại hội sẽ xuất phát, lúc trở về lại đi bái phỏng Kiếm Tông cùng Kiếm Đạo thế gia.
Ứng Hữu Thành có một chút thất vọng.
Nghe được lúc trở về vẫn có thể đi bái phỏng trao đổi, rất nhanh liền chỉnh lý tốt tâm tình, tiếp tục ở trong ánh trăng luyện kiếm.
Từ Hằng đắp chăn lắc lư một hồi, ngủ thϊếp đi trên ghế đu.
Hồ Tiểu Hồ cũng không biết có nên đánh thức hắn hay không.
Dứt khoát lên lầu lấy đệm và chăn nhỏ, ngủ trên mặt đất bên cạnh xích đu.
Sáng sớm Ngải Hàm Sương cùng Ngải Hàm Tuyết thấy được, chủ động vì sư tôn làm thủ hộ giả.
Đi qua thông tri từng gian phòng, để cho các đệ tử không nên nói chuyện lớn tiếng, ra vào sân thời điểm động tác đều nhẹ một chút, không nên ầm ĩ đến sư tôn nhà mình.
Đệ tử Bạch Vũ viện đều là bị Từ Hằng đầu tư qua, cho dù Ngải gia tỷ muội không nói, bọn họ cũng sẽ làm như vậy.
Mãi cho đến chín giờ sáng, toàn bộ Bạch Vũ viện đều yên tĩnh giống như không có người ở.
Cho đến khi Tinh Viêm đến, phá vỡ phần bình tĩnh này.
- Hôm nay Tinh Viêm sư huynh tới tìm ta, lại có chuyện gì?
Từ Hằng ngáp một cái, xoa xoa mắt hỏi.
Từ tiết kiệm vào xa xỉ dễ dàng.
Ổn định sống qua ngày hơn một tháng, Từ Hằng đã thành thói quen buổi tối thức đêm và buổi sáng không dậy nổi.
- Ngũ trưởng lão truyền lời, bảo công tử đi Y Nhiên Phong một chuyến.
Tinh Viêm lời ít ý nhiều thái độ lãnh đạm, cùng ngày hôm qua ở Tiểu Lâu như hai người khác nhau.
Hồ Tiểu Hồ trốn sau ghế đu tặc lưỡi.
Y Nhiên phong?
Không phải Tông Sự phong.
Mà là nơi Hạ Y Y sống một mình Y Nhiên Phong?
Nơi này có thể đi không được a.
Từ Hằng trong lòng lộp bộp, hỏi ngược lại:
- Ngũ trưởng lão tìm ta, không phải mỗi lần đều là Tinh Dao sư tỷ tới mời sao?
- Tinh Dao sư muội ra ngoài làm nhiệm vụ.
Tinh Viêm nói.
Lúc trước quả thật có nghe Tinh Dao nói qua một lần, nói cống hiến của tông môn tháng này còn chưa làm đủ.
Đã là cuối tháng, Từ Hằng tin tưởng Tinh Viêm nói hẳn là sự thật.
Cũng có thể, Tinh Viêm cố ý đợi đến khi Tinh Dao không ở tông môn mới tới.
- Bạch Vũ viện vừa mới ra sân, việc vặt còn rất nhiều, thật sự không thể tách ra.
- Có chuyện gì, mời dì Hạ truyền âm cho ta là được.
Từ Hằng cũng không muốn đắc tội Hạ Y Y sớm như vậy.
Nhưng mà ngọn núi này vẫn như cũ, là tuyệt đối không thể đi.
Tại Bạch Vũ viện, hắn có thể bằng vào pháp khí trong tay tự bảo vệ mình, còn có thể trông cậy vào Vệ Vân Kính đi mở cái treo.
Vào trong ngọn núi..
Từ Hằng biết.
Hiện tại đã không phải dựa vào giả bộ gà mờ là có thể tránh được.
- Ngươi không đi?
Thái độ của Từ Hằng khiến Tinh Viêm rất bất ngờ.
Một tên quản sự ngoại môn, lại dám cự tuyệt trưởng lão gọi tới.
Đệ tử tông môn, Đệ Tử Phong đều do Nhị trưởng lão quản lý.
Ngũ trưởng lão quản sự vật ngoài tông môn, nàng tìm ta, tự nhiên chỉ có việc riêng.
- Bây giờ là thời gian thủ viện, xin sư huynh thay mặt truyền đạt, đệ tử thật sự không thể vì việc riêng mà tự ý rời cương vị.
Từ Hằng ngáp một cái.
Tấm thảm lông bị lật trở lại lên bụng, một lần nữa đắp lên vị trí ngực.
Vai đè xuống, ghế lắc nhẹ nhàng lắc lư, thoạt nhìn cực kỳ thoải mái.
- Sư tôn đang cùng ai nói chuyện, làm sao hèn mọn như vậy?
Ở trong phòng tu luyện Ngải Hàm Sương tò mò đứng dậy.
- Cái gì hèn mọn a, ngươi xem sư tôn như vậy, ta cảm giác vị sư thúc kia đã cắn răng hàm rồi.
Ngải Hàm Tuyết đã đứng ở khe cửa sổ nhìn một hồi.
- Công tử, ta khuyên ngươi không nên rượu mời không muốn.
Tinh Viêm quả thật cắn răng hàm sau nửa phút.
Một bên tay nắm chặt thành quyền, thật muốn lật tung nóc nhà này.
- Ta không thích uống rượu, rượu gì cũng không thích.
- Tinh Viêm sư huynh nếu không có việc gì, sau này tận lực đừng tới tìm ta.
Vẫn là câu nói kia.
Tinh Viêm cái quỷ đoản mệnh này.
Tốt nhất đừng chết ở trong sân của ta, lại càng đừng chết ở trong tay ta.
Từ Hằng khoát tay ý bảo Tinh Viêm rời đi, chen đầu vào trong thảm lông, xem ra còn chuẩn bị ngủ tiếp.
- Từ Hằng! Ngươi!
- Ngươi rất tốt!
Tinh Viêm nín thở đi ra khỏi Bạch Vũ viện.
Thật sự là nhịn không nổi, mũi chân một chút bay lên không mà về.
Tay phải tích tụ linh lực, đánh về phía ghế đu trong đại sảnh.
Bùm!
Từ Hằng bay lên trời, thuận tay vớt Hồ Tiểu Hồ ở một bên xem náo nhiệt, cùng bay lên nóc nhà đệ tử.
Một đạo khí lưu bay tớii, đem ghế đu của Từ Hằng hất bay qua một bên.
Đây chỉ là một cái ghế đu bình thường bằng gỗ, nguyên chủ còn nằm mười mấy năm.
Một cú ngã như vậy, trực tiếp gãy mấy khúc gỗ.
Mất thăng bằng nghiêng sang một bên, thoạt nhìn là báo hỏng.