- Ngươi đứng lại cho ta.
Ngải Hàm Tuyết nhanh tay lẹ mắt, một tay bắt được muội muội ngốc nghếch của mình, mang theo nàng ra khỏi tiểu lâu.
Nàng vừa rồi nghe rõ ràng, trong phòng sư tôn truyền ra, rõ ràng là tiếng thét chói tai của một thiếu nữ.
Thiếu nữ..
Khó trách hôm qua sư tôn đòi y phục của mình.
Một cô gái không có quần áo để mặc..
Cái này nếu để cho Ngải Hàm Sương xông lên, mặc kệ lầu hai là cái gì tình huống, đều là sư tôn xã tử hiện trường.
Trên thực tế, Từ Hằng quả thật bởi vì hai người rời đi mà thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng tối, hồ tiểu hồ bị hai bàn tay che lại, miệng còn bị bịt kín.
Thảm lông cùng đai khóa bị ném trên mặt đặt mơ hồ phát sáng.
Nếu bị người ta nhìn thấy, nhảy vào Hoàng Hà, Hoàng Hà cũng phải thông đồng với mình.
- Ngô, ngô ngô! Ngươi bóp nghẹt ta rồi!
Hồ Tiểu Hồ vặn vẹo thân thể, gian nan từ trong kẽ tay toát ra một câu.
Da thịt vốn bóng loáng như tơ lụa, lại động đậy, giống như nước chảy róc rách.
- Ta có thể buông miệng ngươi ra, nhưng ngươi không được thét chói tai nữa, cũng không được công kích ta.
- Ngươi hẳn là rất rõ ràng, nếu như ta muốn, hoàn toàn có thể muốn làm gì thì làm.
Từ Hằng hạ giọng, phóng thích tu vi của mình ra.
Hồ Tiểu Hồ sửng sốt.
Gật đầu, đôi mắt hẹp dài chảy xuống hai hàng nước mắt.
Nếu là người nọ bà tử, nàng còn có lòng tin gϊếŧ chết đối phương sau đó đào tẩu.
Nhưng Từ Hằng..
Chính mình đây là vừa ra khỏi hang sói, lại vào miệng hổ.
Lui không thể lui, thân bất do kỷ, mệnh thật khổ a!
Từ Hằng buông Hồ Tiểu Hồ ra, dùng tốc độ nhanh nhất nhảy lên bàn.
Thúc giục Tụ Hỏa Phù, thắp sáng ngọn đèn dầu trong phòng.
- A!
Hồ Tiểu Hồ đè nặng thanh tuyến kêu một tiếng, hoảng loạn nhào người nhặt thảm lông trên mặt đất lên, bao lấy toàn bộ mình.
- Đừng che, lúc tìm đan điền cho ngươi đã sờ xong rồi.
Nhìn Hồ Tiểu Hồ cũng không có công kích, chỉ là làm ra bộ dáng phòng bị, Từ Hằng trầm tĩnh lại.
Lúc mới bắt đầu cứu chữa, Hồ Tiểu Hồ quả thật hoàn toàn mất đi ý thức.
Khi cơ thể dần dần được chữa lành.
Sau đó Từ Hằng kiểm tra linh mạch cho nàng, lúc chữa trị chi tiết, Hồ Tiểu Hồ cũng đã khôi phục ý thức.
Nàng biết Từ Hằng nói không phải lời nói dối.
Nhe răng trợn mắt muốn mắng chửi người.
Nghĩ đến đánh không lại hắn, Từ Hằng cũng đúng là vì cứu mình, trong quá trình cũng không làm chuyện gì quá phận hơn.
Hồ tiểu hồ nhu nhu miệng.
Kéo chăn lên che đầu, đem toàn bộ giấu vào trong chăn.
- Ừ, ừ?
Từ Hằng bối rối.
Đây là hoạt động gì.
Không mặt mũi gặp người?
- Nói gì đi, nếu không ta nói trước.
Đợi hơn mười phút, Từ Hằng không có kiên nhẫn mở miệng nói trước.
Thảm lông bao quanh hồ tiểu hồ, đột nhiên lấy một loại tư thế bay cao rời khỏi hồ tiểu hồ, bị tùy ý ném trên mặt đất.
Hồ Tiểu Hồ thân không tấc lũ nằm xuống giường, cả người căng thẳng.
Nhìn trần nhà, mang theo một loại khí thế thấy chết không sờn nói:
- Đến đây đi! Đến ngủ với ta!
- Cái này..
Cái này ngược lại để cho ta khống chế không được.
Từ Hằng dở khóc dở cười:
- Ngươi cảm thấy, ta mua ngươi về là vì cái này?
- Chẳng lẽ không phải?
Hồ Tiểu Hồ kinh ngạc.
- A, cái này mà.
Từ Hằng để tay lên ngực tự hỏi, đúng vậy.
Nhưng lời này không thể thừa nhận, người chính nhân quân tử nhất định phải đứng lên.
Đừng nói Hồ Tiểu Hồ bây giờ còn là bán thành phẩm.
Cho dù đã tiến vào Hóa Hình Cảnh.
Lấy một loại tâm tính thấy chết không sờn được bổ sung, cùng cam tâm tình nguyện thậm chí lòng mang cảm kích hoàn thành, hiệu quả là hoàn toàn không giống nhau.
Từ Hằng lạnh nhạt cười.
Chân thành bên trong mang theo một chút chướng mắt,
- Lấy thực lực của ta, tại tông môn bên trong còn không có đệ tử chủ động hiến thân?
Trên thực tế, thật đúng là không có.
Nhưng Hồ Tiểu Hồ lại không biết.
- Vậy, vậy tại sao ngươi muốn mua ta?
Biểu hiện của Từ Hằng hoàn toàn vượt qua nhận thức của Hồ Tiểu Hồ.
Từ nhỏ đến lớn mẹ đều nói với nàng, mình rất đặc biệt, rất đặc biệt.
Nhất định không được chạy loạn, không được tùy tiện tin tưởng người lạ, nhất là người tu hành.
Nếu bị người ta bắt được, sẽ bị ngủ chết.
- Ta nghĩ ngày đó ngươi hẳn là nghe thấy, ta cần một tiên tỳ, bưng trà rót nước, giặt quần áo nấu cơm, quét dọn vệ sinh.
- Vậy tại sao ngươi muốn mua ta? Không phải nói người khác chỉ cần mười linh thạch sao?
- Inh thú hiếm thấy, ta lại không thiếu tiền.
Từ Hằng buông tay.
Con ngươi Hồ Tiểu Hồ xoay một vòng lại một vòng.
Trong đầu nàng chưa từng thấy qua việc đời không rành thế sự, tìm không ra bug lời này của Từ Hằng.
- Được rồi, bây giờ nếu ngươi không có việc gì thì mặc quần áo vào đi.
- Trên lầu còn có phòng trống, ngươi cứ ở trên lầu đi.
Từ Hằng chỉ chỉ ngăn tủ bên cạnh, phía trên đặt quần áo cũ Ngải Hàm Tuyết đưa ngày hôm qua.
- Quần áo này không đẹp!
- Vậy ngươi cũng có thể lựa chọn không mặc.
Hồ Tiểu Hồ không còn gì để nói.
Ngay tại Từ Hằng nhìn chăm chú, từng chút đem quần áo mặc vào.
Từ Hằng cầm lấy đèn dầu, mang theo Hồ Tiểu Hồ lên lầu ba.
Hồ Tiểu Hồ liếc mắt một cái liền nhìn trúng căn phòng phía đông, mang theo một dãy cửa sổ lớn.
- Phòng này có hai đệ tử của ta ở, nhưng ngày mai các nàng sẽ dọn đi.
- Đêm nay ngươi ngủ phòng hướng tây trước đi, hoặc là ngủ với ta.
Từ Hằng nói.
- Ngươi cứ yên tâm như vậy, khẳng định ta sẽ không chạy?
Hồ Tiểu Hồ có chút khó chịu.
Hắn vì cái gì một chút cũng không phòng bị, là mình không xứng?
- Ta chỉ cần một tiên tỳ, đối với ngươi cũng không có mục đích gì khác.
- Ngươi đi theo ta, còn có thể giữ được tôn nghiêm cùng an toàn cơ bản, chạy loạn mà nói..
Từ Hằng không nói tỉ mỉ, hồ tiểu hồ cũng rất rõ ràng.
Nàng không có khả năng trở lại Hồ tộc.
Một cái bị nhân loại bắt đi, lại bị tông môn tu sĩ mua đi tiểu hồ ly, cho dù mạo hiểm trở về, tộc quần vì bảo đảm an toàn cũng sẽ không tiếp nhận nàng.
Nếu Từ Hằng giữ lời hứa, nàng quả thật có thể ở bên cạnh hắn coi như an ổn.
Nếu chạy loạn, lần sau cũng không biết sẽ rơi vào trong tay người như thế nào.
- Ta tên là Hồ Tiểu Hồ, ngươi tên là gì?
- Từ Hằng.
- Ta có thể gọi tên ngươi không?
- Không thể, ngươi là tiên tỳ ta mua nên gọi ta là Tiên Thượng, cũng có thể gọi ta là công tử.
- Vâng, công tử.
Hồ Tiểu Hồ cúi đầu.
Từ Hằng hài lòng gật gật đầu, hỏi:
- Biết nấu trà sữa không?
- A?
Hồ Tiểu Hồ không nghĩ tới, sau khi mình bái phục, vấn đề đầu tiên của Từ Hằng lại là cái này.
- Có thể hay không a?
Lắc đầu.
- Vậy biết nấu cơm không?
- Công tử hẳn là không cần ăn cơm.
- Sẽ thèm.
- Ồ.
- Sẽ không?
Lắc đầu.
- Giặt quần áo?
Lắc đầu.
- Dọn dẹp, dọn dẹp phòng?
Lắc đầu.
Từ Hằng nhức đầu.
Đây không phải là mua tiên tỳ, rõ ràng chính là mua một tiểu thư a.
- Quên đi, ngày mai đưa ngươi đi huấn luyện, vừa vặn gần đây có một nhóm tiên tỳ mới tới, ngươi học cùng các nàng đi.
- Ồ.
Hồ Tiểu Hồ thất lạc cúi đầu.
Nàng cảm giác được, Từ Hằng cảm thấy nàng rất ngốc, hơn nữa có chút ghét bỏ.
- Ngươi phải nói"Vâng, công tử', thôi.
Từ Hằng khoát tay tỏ vẻ buông tha.
Chuyện chuyên nghiệp vẫn để cho người chuyên nghiệp làm.
Để hồ tiểu hồ ở lầu ba, đèn dầu cũng để lại cho nàng.
Từ Hằng tự mình trở lại phòng, đóng kỹ cửa sổ, mặc niệm nói:
- Nhận phần thưởng đầu tư.
Đây là Từ Hằng lần đầu tiên đầu tư linh thú, rất tò mò hệ thống sẽ cho thứ gì.