Khi Hòa Hương từ chỗ Trịnh phu nhân trở về, vẻ mặt đắc ý.
Trịnh thị đã nhận lời nàng, chỉ cần nàng trung thành làm việc cho Trịnh thị, một năm sau sẽ đề bạt nàng làm thϊếp thất của đại thiếu gia.
Nàng vừa bước vào cửa chính Ẩn thanh cư, liền gặp được Hòa Noãn đứng ở dưới bậc thang vẫy tay với nàng.
Nàng dương dương đắc ý đi tới, cho rằng bản thân đã cao hơn Hòa Noãn một bậc, hất cằm lên, giọng nói lại còn có phần kiêu ngạo mà hỏi: “Chuyện gì? Nhìn ngươi chuyện bé xé to à.”
Hòa Noãn nhíu nhíu mày, hạ thấp giọng nói: “Đại thiếu gia cùng Đại thiếu phu nhân đang ở đại đường chờ ngươi! Dáng vẻ thoạt nhìn rất không vui, ngươi cẩn thân một chút.”
Tim Hòa Hương đập mạnh, vội vàng bắt lấy cánh tay Hòa Noãn hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
“Còn có thể xảy ra chuyện gì? Sáng sớm không nhìn thấy ngươi ở bên cạnh hầu hạ, ngươi lại là phụ trách ăn uống, điểm tâm sáng thì không có kịp thời đưa lên, đến khi thiếu phu nhân dâng trà trở về ngươi vẫn không có ở đây, đại thiếu gia dường như tức giận.” Hòa Noãn có chút vui sướиɠ khi người gặp họa nhưng cũng có chút lo lắng, dùng một loại ánh mắt rất mâu thuẫn nhìn Hòa Hương.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Đại thiếu gia đứng đầu quy củ, ta. . . . . . Ngươi phải giúp ta, muốn ta đi tố cáo đều là ngươi.” Hòa Hương gấp đến độ dậm chân.
Hòa Noãn vừa kéo lấy nàng gấp rút đi về hướng Lan Tuyết đường, vừa nói: “Có thể giúp ta đây nhất định giúp, ngươi vẫn là nhanh lên một chút đi gặp đại thiếu gia đi!”
Lúc này, Nguyên Tu Chi cùng Vân Thanh La đã dùng xong điểm tâm, đang ngồi uống trà.
Thấy Hòa Noãn, Hòa Hương đi tới, sắc mặt Nguyên Tu Chi trầm xuống, ánh mắt đảo qua Vân Thanh La một cái, nhưng không có lên tiếng.
Vân Thanh La thấy Nguyên Tu Chi không mở miệng, không thể làm gì khác hơn là mình ra mặt làm người ác.
Nàng để xuống ly trà bằng sứ xanh trong tay, nhàn nhạt hỏi: “Hòa Hương, sáng sớm ngươi đi đâu?”
Hòa Hương mặc dù lòng tràn đầy không muốn hầu hạ vị đại thiếu phu nhân này, nhưng người ta bất kể nói thế nào cũng là chủ tử nghiêm chỉnh, đành phải làm bộ ra vẻ như cung kính trả lời: “Bẩm Đại thiếu phu nhân, nô tỳ đi gặp phu nhân.”
“Có chuyện gì sao?”
“Dạ. . . . . . Là phu nhân triệu kiến nô tỳ, nô tỳ mới bỏ lỡ hầu hạ đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân dùng điểm tâm sáng, xin đại thiếu phu nhân thứ tội.”
“Hòa Hương, trước đây thời điểm ngươi bán mình làm nô tỳ, quản gia hẳn là dạy qua các ngươi, làm nô tỳ một điều quy củ quan trọng nhất là cái gì?”
“Là . . . . . Là trung thành.”
“Như vậy, ngươi bây giờ là người của đại thiếu gia, phải có trung thành với đại thiếu gia? Vậy sao chuyện riêng tư tối hôm qua của đại thiếu gia, hôm nay đã bị toàn bộ người ngoài biết?”
Hòa Hương cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng, nàng biết chuyện mình mật báo với Trịnh phu nhân đã bị đại thiếu gia cùng đại thiếu phu nhân biết, nhất thời vừa sợ hãi vừa cảm thấy nhục nhã hổ thẹn.
“Theo lý thuyết, ta vừa gả vào Nguyên gia, không nên mới bắt đầu đã nhúng tay vào chuyện trong nhà, nhưng mà nô tỳ bán đứng chủ tử, bất kể ở nhà ai cũng không thể dễ dàng tha thứ. Hòa Hương, ngươi từ đâu tới đây thì về lại nơi đó đi! Đại thiếu gia nơi này không cần ngươi.”
Hòa Hương sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.
Nàng không thể tin được, đại thiếu phu nhân nhìn như nhu nhược có thể bắt nạt, vậy mà ngày đầu tiên đã dám đuổi nàng đi? !
Hòa Noãn cũng kinh hãi, nàng vốn là muốn biện hộ cho Hòa Hương, nhưng khóe mắt lướt nhanh đến bắt gặp ánh mắt cảnh cáo lạnh như băng của đại thiếu gia, nàng không thể không cúi đầu càng thấp hơn, cắn chặt môi, không dám mở miệng nói một chữ.
Hòa Hương nhìn nhìn Hòa Noãn, biết nàng sẽ không vì mình cầu tình, mà đại thiếu phu nhân vẫn là quyết tâm đuổi nàng đi.
Hòa Hương vừa bi thương vừa tuyệt vọng, trong lòng thầm mắng mình ngu ngốc, ngẫm lại xem, Vân Thanh La có thể lấy thân thể bất trinh nhanh chóng gả vào Nguyên gia quyền thế như vậy, không có một chút thủ đoạn, thì làm sao có thể đây?
Hòa Hương mặc dù lỗ mãng lại có lòng tham, Đại Nha hoàn giống như nàng vậy, có ai không hy vọng xa vời được leo lên giường nam chủ tử, từ đó thì một bước lên trời?
Nhưng bây giờ tất cả đều không còn hy vọng.
Nàng quỳ trên mặt đất, hướng Nguyên Tu Chi dập đầu lạy ba cái, sau đó đứng lên, lặng lẽ xoay người rời đi.
Sau khi đuổi Hòa Hương rời khỏi đây, Vân Thanh La có chút không đành lòng, quay đầu nhìn về phía Nguyên Tu Chi cầu cứu.
Nguyên Tu Chi biết nàng tâm địa nhân từ, hắn liền sửa đổi lý do nói với Hòa Noãn: “Về sau đại thiếu phu nhân là chủ tử Đông viện, chủ quản tất cả mọi chuyện Đông viện, một lát ngươi đem sổ sách trong nhà và chìa khóa kho hàng đều giao lại cho Đại thiếu phu nhân.”
“Vâng.” Hòa Noãn dè dặt cẩn thận đáp lại.
“Đi nhà trước Đông viện gọi quản gia tới, bảo bọn họ ra mắt Đại thiếu phu nhân.”
“Vâng.”
Đợi Hòa Noãn đi ra ngoài, Vân Thanh La rốt cuộc thở nhẹ ra một hơi, không nhịn được nhỏ giọng oán trách: “Thϊếp cũng không thích chuyện riêng tư của mình bị người khác nghe lén, nhưng mà cứ như vậy đuổi Hòa Hương đi, đoạt lại quyền lợi của Hòa Noãn, tốt sao? Họ đều là người được mẹ chồng an bài tới, lần này người nhất định lại càng thêm tức giận thϊếp. Còn nữa, cho dù muốn thanh lý người việc trong nhà, cũng không cần nóng lòng nhất thời a! Mới thành thân ngày thứ nhất mà thôi, nếu là truyền tới tai người khác, bọn họ nhất định sẽ cho thϊếp là một phụ nhân tâm cơ thâm trầm gì đó.”
Vân Thanh La cơ bản đối với mọi người, từ trước đến giờ là “Tiên Lễ Hậu Binh”*, nếu đối phương không chịu phục, nàng mới có thể đứng lên bảo hộ tôn nghiêm cùng quyền lợi của chính mình.
(*TIÊN LỄ HẬU BINH: Lễ trước binh sau; ngoại giao trước, quân sự sau; trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực.)
Nguyên Tu Chi cười một tiếng, vươn một ngón tay lắc lắc.
“Nàng không có hiểu được tính khí mẫu thân, mặc dù đối với nàng không tôn trọng, nhưng mẫu thân chính là kiểu người ức hϊếp người hiền sợ người ác, thân phận địa vị cao hơn mẫu thân, mẫu thân tự nhiên xem trọng nhìn nàng một cái, bằng không sẽ giẫm nàng ở dưới chân. Nàng càng đối với mẫu thân khách khí, mẫu thân lại càng từng bước từng bước mà ép sát, nếu như nàng bước đầu tiên đã nhẫn nhịn, vậy thì sau này phải luôn có chừng mực nhẫn nhịn.”
“Nhưng mẫu thân là trưởng bối, làm tiểu bối đương nhiên phải hiếu thuận nhẫn nhịn, chúng ta nên cố gắng cải thiện quan hệ, mà không phải đối chọi gay gắt như vậy chứ? Dù sao, thϊếp cho rằng tân hôn ngày đầu tiên đã làm như vậy, không quá thỏa đáng.”
Nguyên Tu Chi lắc lắc đầu, “Ta được mẫu thân một tay nuôi lớn, chẳng lẽ còn không hiểu bà? Hiếu thuận là đạo lý hiển nhiên, nhưng ngày thường làm sao chung đυ.ng cũng phải suy xét cẩn thận. Ta vốn định đuổi Hòa Hương, Hòa Noãn tất cả trở về, giữ lại người nào cũng là phiền toái.”
Vân Thanh La vội vàng nói: “Không được, đuổi hết trở về chính là hoàn toàn không cho mẹ chồng mặt mũi. Hơn nữa, coi như cũng đuổi Hòa Noãn trở về, trong viện này dù sao tất cả không thể đều là mấy nha hoàn hồi môn của ta tới, bà bà khẳng định còn có thể phái người mới tới đây, chẳng thà cứ dùng người cũ chàng cũng dùng quen rồi.”
“Đều tùy nàng.” Nguyên Tu Chi cũng hiểu được nàng nói rất có đạo lý.
Hắn chợt nhớ tới cái gì, lại hỏi: “Lúc nàng còn nhỏ tuổi chỉ huy mọi người tránh né nước lũ, thật sự là rất có phong độ của một đại tướng, về sau cũng phải như thế mới được, ngàn vạn lần đừng học theo những phụ nhân vô tri. Phải biết, có lúc đối với kẻ địch nhân từ, chính là tổn thương đối với mình.”
“Có nghiêm trọng như chàng nói thế không? Kẻ địch? Người một nhà sống chung, muốn xem như là kẻ địch, vậy làm thế nào tiếp tục chung sống?” Nàng không nhịn được bật cười.
Nguyên Tu Chi hỏi ngược lại: “Như vậy ở trong mắt mẫu thân nàng, người kia Giang thị di nương có tính kẻ địch hay không? Nếu như không có Giang thị, nàng cho rằng mẫu thân nàng có thể bị buồn bực sầu não mà chết sớm sao?”
Ngực Vân Thanh La cứng lại.
“Trước khi cưới, nàng từng có ba điều quy ước, ta đương nhiên sẽ tuân thủ. Nhưng mà, đây cũng không bao gồm ý tứ người khác không nghĩ, cũng không bao gồm người ta có thể buông tay bỏ qua. Phải biết, hôn nhân hạnh phúc nên do phu thê hai người cùng chung duy trì. Nếu như nàng chính là thụ động chịu đựng, ta sẽ rất thất vọng. Vân Thanh La trong cảm nhận của ta, đó là một nữ tử tích cực đối mặt với khó khăn, không phải người mềm yếu tiêu cực chấp nhận chịu đựng.”
Vân Thanh La nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật gật đầu.
“Thϊếp đã biết rồi.”
Hòa Noãn gọi tới quản gia cùng các đại chấp sự của Đông viên trước đây.
Quản gia là vị nam tử mập mạp hơn bốn mươi tuổi, để chòm râu dê, hai mắt luôn cười tít lại như phật Di Lặc.
Các đại chấp sự thì tương đối trẻ tuổi, tuổi tác bình quân vào khoảng ba mươi tuổi, đều là gia nô sau khi Nguyên Tu Chi tách ra cầm quyền mới đề bạt đi lên.
Nguyên Tu Chi nhìn mọi người nói: “Trước đây công việc lớn nhỏ cùng tất cả sổ sách nhà trước đều thuộc về quản gia, nhà sau là do Hòa Noãn tạm quản. Hiện tại ta đã thành thân, như vậy mọi chuyện trong nhà dĩ nhiên là do nữ chủ nhân quản lý rồi. Về sau nhà trước vẫn như cũ giao cho quản gia phụ trách, nhà sau thì thay đổi người, do Tần công tử Tần Lương đi phụ trách.”
Cùng với lời của hắn nói, một người trẻ tuổi áo xanh chủ động đứng ở trước mặt, người trẻ tuổi đại khái chỉ có mười tám mười chín tuổi, môi hồng răng trắng, thậm chí có chút nương khí (có khí chất đàn bà con gái..dễ hỉu hơn là pê đê á), nhưng mà ánh mắt trong suốt, phong độ sáng láng.
Mắt lợi hại hơn chút đã nhìn ra đây là vị công công, hơn nữa còn được hoàng đế phái tới, nếu không nhà nào dám tự mình phân công một thái giám làm tổng quản trong nhà?
Như vậy có thể thấy rõ. Hoàng đế đối với Nguyên Tu Chi coi trọng cùng sủng ái.
Dĩ nhiên, cũng không loại trừ khả năng phái vị công công này tới giám thị Nguyên Tu Chi.
Ngay cả Vân Thanh La cũng không nhịn được nhìn vị Tần công tử thêm mấy lần, một người trẻ tuổi tuấn tú cao lớn như vậy, bản thân lại bị cung hình (bị thiến), thật là đáng tiếc.
Nguyên Tu Chi cuối cùng tổng kết lại mà nói: “Mọi chuyện nhà trước nhà sau, đều do từng người tổng quản phụ trách, tiền bạc thu chi dưới một trăm lượng bạc do tổng quản phụ trách, một trăm lượng trở lên, phải đi qua Đại thiếu phu nhân phê chuẩn. Bổ nhiệm hay thay đổi nhân sự, cũng phải qua Đại thiếu phu nhân phê chuẩn. Trước sau trong nhà mỗi chủ quản thiết lập một cái sổ sách, cứ năm ngày phải báo cáo với Đại thiếu phu nhân một lần, cuối tháng tổng kết lần nữa. Giữa năm và cuối năm tất cả đối chiếu sổ sách một lần, có công lao sẽ được ban thưởng, có lỗi lầm thì bị phạt nặng.”
Mọi người cùng nhau khom người lên tiếng: “Dạ.”
Nguyên Tu Chi lại tự mình nói với Vương tổng quản nhà trước và Tần công tử nhà sau: “Chút nữa các ngươi đem danh sách ghi tên tất cả mọi người bên trong viện, bao gồm quan hệ thân thuộc của bọn họ cũng viết lên, sau đó giao cho Đại thiếu phu nhân bảo quản.”
Lúc này tất cả mọi người đã hiểu, Đại thiếu phu nhân mới tới rất được lòng đại thiếu gia, bởi vì đại thiếu gia đã đem toàn bộ quyền hành quản gia tài chính nhân sự trong nhà giao hết cho nàng.
Bị trục xuất khỏi Đông viện, Hòa Hương trở lại bên cạnh Trịnh thị, đem quá trình mình bị đuổi cặn kẽ thêm dầu thêm mỡ kể lại một lần.
Trịnh thị càng nghe càng giận, ném ly trà bằng sứ tinh tế trong tay.
Trịnh thị Trịnh Phi Quỳnh ở bên cạnh vội vàng tiến lên an ủi nàng, vỗ nhẹ phía sau lưng cho nàng, lời nói từ tốn nhỏ nhẹ khuyên: “Cô cô nhanh bớt giận chút, vì loại nữ nhân này tự mình chọc tức thân thể của mình, cũng không đáng giá.”
Trịnh thị “Ừ” một tiếng, lại ngồi trở về trên ghế rộng, khoác tay Trịnh Phi Quỳnh kéo nàng cùng nhau ngồi xuống.
Nàng liên tục quan sát khuôn mặt đoan chính của cháu gái, đôi mày tinh tế thanh tú, mắt phượng xinh đẹp, môi anh đào đỏ tươi hơi mỏng, tác phong nhìn thế nào cũng đoan trang, hơn nữa tính tình lại dịu dàng hoà thuận, so với đứa mê hoặc cám dỗ không biết mạnh bao nhiêu lần, tại sao nhi tử cứ không thích Phi Quỳnh đây?
Trong lòng Trịnh thị có một cái gai làm sao cũng không nhổ ra được, đã từng có một hồ ly tinh yêu mị thừa dịp lúc nàng mang thai câu dẫn trượng phu của nàng, khiến cho nàng từ đó về sau đối với loại nữ nhân thuộc phẩm chất lẳиɠ ɭơ này không có chút hảo cảm.
Đúng thật là như Nguyên Tu Chi rất hiểu rõ mẫu thân, Trịnh thị mặc dù không thích Vân Thanh La, nhưng đối với chuyện nàng đuổi Hòa Hương trở về không có phản ứng gì lớn, đập một ly trà coi như xong, cũng không có tiếp tục hồ đồ thêm nữa.
Sau khi sự việc xảy ra ngay cả Vân Thanh La cũng cảm thấy ngạc nhiên, đối với phu quân hiểu biết rõ về mỗi người không thể không khâm phục.
Thật ra ở trong mắt Trịnh thị, đem chuyện riêng của nhi tử tiết lộ ra ngoài Hòa Hương cũng không phải là người xứng đáng với chức vụ nô tỳ, Vân Thanh La đuổi nàng đi là theo lẽ thường phải làm.
Nếu mà Vân Thanh La không xử lý như vậy, ngược lại Trịnh thị còn phải xem thường nàng rồi.
Nhưng Vân Thanh La đuổi đi Hòa Hương, mà lưu lại Hòa Noãn, cũng coi như giữ lại cho Trịnh thị một chút thể diện, cho nên Trịnh thị mới không có công khai trở mặt với nàng.
Từ xưa tới nay mẹ chồng nàng dâu chung đυ.ng khó khăn, Trịnh thị và Vân Thanh La đều là người thông minh lý trí cộng thêm thân phận tôn quý, cho nên vẫn duy trì mặt ngoài khách khí, sẽ không vạch mặt chửi bới ầm lên.
Trịnh thị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Trịnh Phi Quỳnh gần đây nhanh chóng tiều tụy, đau lòng nói: “Quỳnh nhi, là cô cô đễ lỡ mất ngươi, nếu như không phải ban đầu ta. . . . . .”
Trịnh Phi Quỳnh nhanh chóng ngắt lời tự trách mình của Trịnh thị, cười nói: “Cô cô nói đi đâu rồi? Quỳnh nhi thuở nhỏ được cô cô thương yêu, Quỳnh nhi vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng. Hơn nữa. . . . . . Thích biểu ca là chuyện của riêng ta, cũng không phải là cô cô ép buộc.”
Trịnh thị càng đau lòng, không nhịn được sờ sờ gương mặt của nàng.
“Con lớn không nghe mẹ, ta không quản được bọn họ, lại làm trễ nãi ngươi.”
“Cô cô, phụ thân muốn an bài Quỳnh nhi vào cung, nhưng mà ta không muốn đi vào chỗ ăn thịt người đó.” Trịnh Phi Quỳnh chợt nói.
“Vậy. . . . . . Nên làm cái gì mới phải?”
Trịnh thị cũng rầu rỉ.
Nàng đối với hoàng cung cũng không có ấn tượng tốt, muội muội của mình đã trải qua bao nhiêu tai nạn, trên tay lại dính đầy bao nhiêu máu tươi mới chịu đựng tới vị trí Thái hậu hôm nay, cho nên nàng cũng không muốn để cho cháu gái mình thương yêu nhất lại tiến vào nơi đó.
“Vậy không bằng ngươi gả cho nhị biểu ca Tề Chi của ngươi? Hắn và ngươi số tuổi không sai biệt lắm, cũng chưa đón dâu.”
Trịnh Phi Quỳnh suy nghĩ lại nhị biểu ca đóng ở biên quan, bộ dạng một thân áo trắng ánh mắt lành lạnh, lắc lắc đầu.
“Con chỉ xem biểu ca Tề Chi như ca ca, lòng con chỉ ngưỡng mộ duy nhất một người là biểu ca Tu Chi.”
Trịnh thị lại thở dài, vậy phải làm sao mới tốt đây?
Trịnh Phi Quỳnh cúi đầu, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Con và mẫu thân đã thương lượng qua, Quỳnh nhi nguyện ý lấy thân phận bình thê (hai vợ ngang hàng nhau) gả cho Đại Biểu Ca, cũng không biết biểu ca có nhìn hay không nhìn đến Quỳnh nhi?”
Trịnh thị vỗ tay một cái đứng lên.
“Được! Cứ làm như thế!”
Ánh sáng nhạt xuyên thấu qua cửa sổ giấy, tia nắng soi rọi rơi đầy ở trong phòng.
Ngoài phòng ở trên cây, chim non sáng sớm đã bắt đầu vui vẻ ca hát.
Mà trong phòng trên chiếc giường lớn kia, chính là cảnh tình vô cùng ướŧ áŧ.
Có lẽ nguyên nhân bởi vì chậu than suốt đêm không tắt, có lẽ bởi vì nguyên nhân chăn gấm lông nhung quá dày đặc biệt giữ ấm, hai chủ nhân không nhịn được đem chăn xốc lên một góc, dưới chăn mền lộ ra cảnh xuân vô hạn: Một đôi nam nữ trẻ tuổi đang ôm cổ nhau mà ngủ.
Thân thể nam tử thon dài hơi gầy cứng cáp, vai rộng hẹp eo, cho dù là đang ngủ, cũng giống như hùng sư (sư tử hùng mạnh) đang ngủ say, ẩn chứa lực lượng khiến người không thể xem nhẹ, mà giờ phút này hắn giống như canh giữ một bảo vật yêu quý nhất, bảo vệ ôm lấy nữ tử mềm mại vào trong lòng.
Thân thể nữ tử nếu so với nam nhân thì nhỏ hơn rất nhiều, dáng người lại uyển chuyển đường cong phập phồng, da thịt lại càng sáng bóng như ngọc trắng muốt như tuyết.
Lúc này nàng đang cuộn mình ở trong l*иg ngực dầy rộng của nam nhân ngủ say sưa, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, hơi rộ ra chút đỏ ửng.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Nguyên Tu Chi kêu nha hoàn chuẩn bị nước tắm.
Chi Nhi ở bên ngoài đáp một tiếng.
Dựa theo Vân Thanh La an bài, hủy bỏ gian phòng nhỏ bên ngoài phòng ngủ của hai phu thê, đương nhiên về sau cũng không cần an bài nha hoàn gác đêm bên ngoài.
Đại Nha hoàn đều an bài đến phòng phía Tây, Chi Nhi, Diệp Nhi chung một phòng, Hòa Noãn và nha hoàn Hòa Vũ được Trịnh phu nhân vừa phái tới sau này cùng một phòng.
Bốn Đại Nha hoàn, mỗi người trong tay lại có hai tiểu nha hoàn để sai bảo, còn có một số vυ" già thô kệch, quang cảnh người hầu của Lan Tuyết đường cũng không ít.
An bài như vậy xong, tiếp xúc chuyện riêng của phu thê Vân Thanh La nhiều nhất chính là Chi Nhi, Diệp Nhi, đối với ân ái kí©ɧ ŧìиɧ của hai phu thê, hai người này cũng là có thể từ trên dấu vết nhìn ra được manh mối, mặc dù vì thế thường thường lén lút trêu chọc Vân Thanh La, trên thực tế là vì tiểu thư rốt cuộc gặp được phu quân tốt mà cao hứng.
Theo tập tục, nha hoàn của hồi môn thật ra chính là an bài thông phòng cho cô gia, vào thời điểm nữ chủ tử thân thể không khỏe thì thay thế nữ chủ tử hầu hạ cô gia.
Dĩ nhiên, có được thu phòng hay không, còn phải xem yêu thích và phẩm hạnh của nam chủ nhân.
Chi Nhi, Diệp Nhi biết tính tình tiểu thư nhà mình mặc dù tốt, nhưng vô cùng bài xích điều luật thê thϊếp hầu hạ chung một chồng, nàng không thể nào dễ dàng tha thứ nam nhân của mình mà còn đi ôm ấp nữ nhân khác, cho nên hai nha hoàn đã sớm tuyên bố, nếu như không cách nào gặp được nam nhân thích hợp, tình nguyện không lấy chồng cũng sẽ không leo lên trên giường cô gia nhà mình.
Nhưng mà, nếu như cô gia nhất quyết muốn các nàng thị tẩm?
Chuyện như vậy, ngay cả Chi Nhi, Diệp Nhi cũng không dám bảo đảm, dĩ nhiên đến nhắc cũng không dám nhắc đến cái loại đề tài này.
Theo ý Vân Thanh La, sau khi rời giường sẽ phải lập tức đi đến thỉnh an bà bà, nhưng hai ngày trước, Trịnh thị rõ ràng cố ý gây khó khăn cho nàng, để cho nàng đứng ngốc nửa ngày, chờ trở lại Lan Tuyết đường thì đã gần giữa trưa, ước chừng để đói hơn nửa buổi.
Nguyên Tu Chi trong cơn tức giận đã căn dặn, về sau đều phải ăn sớm một chút rồi mới đi thỉnh an cha mẹ.
Nhìn trời sắc đã không còn sớm, hai người qua loa uống một chút cháo, lại ăn hai cái bánh bột mì chỉ bạc (thật kg bít là bánh gì), sau đó dắt tay cùng đi vấn an cha mẹ.
Nguyên Tu Chi đại hôn, chính miệng hoàng đế giao hẹn cho hắn nghỉ phép ba ngày, hôm nay là ngày cuối cùng rồi.
Về sau một khi khôi phục vào triều như thường, cũng chỉ có thể do một mình Vân Thanh La đi thăm hỏi vấn an cha mẹ chồng.
Hai người đến trong viện cha mẹ, đêm qua Nguyên Bắc Cố không có nghỉ ngơi ở chỗ Trịnh thị, cho nên hai người chỉ cùng Trịnh thị trò chuyện.
Sau khi tán gẫu mấy câu, Trịnh thị chợt nói: “Hoàng đế năm nay tuyển chọn lớn hơn, nghe nói trong lần tuyển cử này cũng là quyết định chọn ra hoàng hậu, cữu cữu ngươi muốn đưa Phi Quỳnh vào cung, nhưng ngươi cũng biết hoàng cung là một địa phương đáng sợ thế nào, cho nên Quỳnh nhi không muốn đi, ta và mẫu thân nàng cũng đều không tán thành. Trịnh gia cùng Nguyên gia có địa vị hôm nay, cũng không cần phải dựa vào bán đứng nữ nhi để có được vinh hoa phú quý rồi.”
Nguyên Tu Chi rất kinh ngạc, cách nhìn của mẫu thân lúc này dường như rất cao minh.
“Mẫu thân nói rất đúng.”
“Nhưng mà tổng tuyển cử quy định, phàm là nữ nhi nhà quan viên ngũ phẩm trở lên chưa đính hôn đều phải tham gia tổng tuyển cử, Phi Quỳnh hiện tại vẫn chưa đính hôn, cữu mẫu (mợ) ngươi rất là lo lắng. Phi Quỳnh đứa nhỏ này lại cố chấp, tâm tư đều đặt ở trên người ngươi, cho nên ta và cữu mẫu ngươi thương lượng, vào trước tổng tuyển cử sẽ để cho ngươi cùng Phi Quỳnh thành thân. Dĩ nhiên không thể uất ức đứa nhỏ kia, nàng muốn dùng thân phận bình thê gả vào nhà chúng ta.”
Trịnh thị một phen nói xong, giống như một đạo tiếng sét giữa trời đánh thẳng vào đầu Vân Thanh La.