- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Dâu Trưởng
- Chương 2
Dâu Trưởng
Chương 2
Vân Thanh La trở về nhà mẹ, quả nhiên sắc mặt người nhà bắt đầu giống như cửa hàng nhiều màu sắc, đúng thật rực rỡ đẹp mắt.
Bệnh ho khan của phụ thân liên tục kéo dài, hôm nay đã chuyển biến tốt rất nhiều, sắc mặt cũng có chút hồng nhuận, là người có biểu hiện tỉnh táo nhất sau khi nghe kể chuyện Vân Thanh La và Hà Hướng Nam hòa ly, tối thiểu nhìn ngoài mặt không có cảm xúc gì. Chỉ là ánh mắt có chút thâm trầm, vẻ mặt vẫn luôn cứng nhắc càng thêm một phần cứng nhắc.
Mà biểu hiện của Giang thị thì phong phú hơn, nàng đầu tiên là đầy nhiệt tình hoan nghênh Vân Thanh La trở về, sau đó nghe nói hòa ly thì một phen lệ nóng đồng tình, tiếp theo giận dữ khiển trách Hà gia làm việc tham vinh hoa phú quý, vong ân phụ nghĩa, vân . . vân. .
Nếu như lúc nàng ở đây làm tất cả biểu diễn, mà trong đôi mắt không có thời khắc lóe lên cười trộm vui sướиɠ khi người gặp họa, vậy thì quá hoàn mỹ.
Đại ca Vân Thanh La Vân Thanh Tùng, tính tình ngay thẳng phóng khoáng, bình thường yêu thích múa đao dùng côn, vừa nghe xong liền dẫn theo vài tên gia bộc đi đánh cho Hà Hướng Nam một trận, trước khi ra cửa còn hung hăng nói sẽ giải quyết tốt hắn.
Dĩ nhiên, đại ca lập tức liền bị phụ thân ngăn cản.
Vân Hán Sinh nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của con gái lớn, tận đáy lòng bất đắc dĩ thở dài, trầm giọng nói: “Chuyện cho tới nước này, trách ai oán ai thì cũng đã muộn, nếu đã không thể cứu vãn, chúng ta cũng đừng phí công oán trách. Hà gia hôm nay một đời thua kém hơn một đời, tổ tiên bọn họ dù sao cũng được xưng tụng một nhà người tài, mà nay lại dưỡng ra một đám con cháu nhát gan vô dụng, hòa ly thì hòa ly đi! Cùng bọn họ đoạn tuyệt sạch sẽ thật cũng không có gì không tốt. Thanh La, ngươi trước hết cứ thoải mái an tâm ở nhà, vi phụ sẽ lần nữa tự tìm một nhà hôn sự tốt cho ngươi.”
Giang thị phụ họa nói: “Đúng vậy à, tạm thời yên tâm ở nhà, hai chân ngựa tốt khó tìm chứ hai chân hán tử còn không đầy ra đất sao?”
Vân Thanh Tùng cũng nói: “Muội muội vẫn có thể trở về Tú Lâu của ngươi ở, ngày thường nhàm chán tìm chị dâu ngươi hàn huyên một chút, nàng đang mang thai cả ngày cũng buồn tẻ đấy.”
Vân gia Nhị Tiểu Thư Vân Tử La vẫn im lặng không nói lúc này chợt chen miệng nói: “Tú Lâu kia đã được ta và bọn muội muội ở rồi.”
Tử La, Lục La, Ấu la là ba nữ nhi Giang thị hạ sinh, Tú Lâu của Vân Thanh La vốn là vị trí có phong cảnh đẹp nhất, nàng vừa gả đi, ba người tỷ muội Tử La liền lập tức chuyển sang.
Vân Thanh Tùng trừng mắt một cái xoay mặt đi coi người Nhị nương như không có việc gì, còn nói: “Dù sao trong nhà chúng ta rộng lớn, xây lại cho muội muội một tòa lâu mới cũng không có vấn đề gì! Muội muội trước đến ở trong viện ca ca vài ngày đi?”
Vân Thanh La cười nói: “Sao tiêu phí phiền toái như vậy? Có câu nói nữ nhi xuất giá như nước đổ đi, ta trở về đã gây thêm phiền toái cho gia đình, cứ ở phòng khách là được rồi.”
Vân Thanh Tùng tức giận bật đứng lên, lớn tiếng nói: “Như vậy sao được? Chẳng lẽ muội muội ruột thịt của Vân Thanh Tùng ta lại không có một gian phòng chính để ở? Ngươi cho dù gả đi mười năm hai mươi năm, trở lại Vân gia thì vẫn là nữ nhi Vân gia, vẫn là em gái của ta, vẫn là nửa chủ nhân nơi này!”
Vân Thanh Tùng nói những lời này, khiến sắc mặt Giang thị tái xanh, nhưng không phát tác được. Nàng chỉ hận mình không có nhi tử, hôm nay lão gia tuổi già, xương cốt càng ngày càng tệ, một khi lão gia qua đời, ba nữ nhi nàng sớm muộn cũng phải xuất giá, nàng già đi có thể dựa vào cũng chỉ có Vân Thanh Tùng, cho nên mặc dù tất cả không tình nguyện, cũng không khỏi không đối với Vân Thanh Từng hết sức khách khí.
Huống chi Vân Thanh Tùng tính tình vội vàng xao động, thật sự làm hắn phát cáu, nói không chừng chờ lão gia vừa chết, liền đuổi Giang thị nàng ra khỏi cửa.
Nghe được lời đáy lòng của huynh trưởng, hốc mắt Vân Thanh La đỏ lên, vội vàng cúi đầu dùng khăn lụa trắng ép chế khóe mắt, lúc ngẩng đầu lên, lại khôi phục vẻ điềm đạm tự nhiên.
“Cảm tạ ca ca, nhưng ta cũng không phải nhất định sẽ ở nhà lâu dài, ta chỉ lo lắng bệnh tình của phụ thân, hôm nay nhìn phụ thân chuyển đổi rất tốt, ta dự định sau này dời đến tiểu Trang tử lúc mẫu thân còn sống ở, coi như đi xem một chút phong cảnh để giải sầu.”
Ông ngoại Vân Thanh La Chu gia cũng là Phú Hộ nổi danh một phương, ông ngoại chỉ có hai nữ nhi là mẫu thân và dì, nên đã chia đều tất cả gia sản cho hai nữ nhi làm của hồi môn. Mẫu thân Vân Thanh La trước khi lâm chung lại đem tất cả của hồi môn của mình, bao gồm ruộng tốt hai trăm khoảnh (rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 hec-ta), cửa hàng hơn mười gian, một số vàng bạc, đồ cổ, đồ trang sức, quần áo gấm vóc lông cừu hơn mười rương, đều chia đều cho một trai một gái của mình.
Cho nên, trên thực tế Vân Thanh La là một tiểu phú bà, không cần dựa vào bất luận kẻ nào, chỉ dựa vào di sản mẫu thân, cũng đủ để nàng ung dung tự tại nửa đời sau.
Nghe nữ nhi nói tới vợ đã chết, Vân Hán Sinh dù sao cũng niệm tình cũ, suy nghĩ một chút rồi quyết định nói: “Ngươi một thân nữ tử độc thân, há có thể một mình ở tại bên ngoài? Trong nhà viện nhiều, tùy ngươi lựa chọn cái nào thích, để ca ngươi tìm thợ tượng sửa chữa lại là được.”
Vân Thanh La mặc dù đã hạ quyết tâm, ngày sau đi tiểu Trang tử mẫu thân Tiêu Dao, nhưng nàng cũng không muốn làm nghịch ý người thân, nên gật đầu đáp ứng.
Nàng nghĩ, trước tiên ở trong nhà kiên nhẫn chịu đựng ít ngày, chờ phụ thân, huynh trưởng, chị dâu cùng Nhị nương nhìn nàng phiền chán, nàng sẽ chuyển đi.
Cuối cùng Vân Thanh La chọn một tòa viện nhỏ thanh tịnh sát vách viện của huynh trưởng.
Bên trong chỉ có ba gian phòng chính, đồ đạc cũng khác nhau với sương phòng, còn có một cái phòng nhỏ ở phía Nam có thể làm phòng bếp, ngày thường nấu chút nước nóng, hâm nóng thức ăn nấu chín, cái gì cũng dễ dàng.
Bên phải viện có một hồ cá nho nhỏ, hoa cỏ trong sân lấy trúc làm chính, ngoài cửa sổ bên cạnh là trồng một ít hoa la đơn (cây chuối tây), hôm nay tuyết đọng chưa tan nên vẫn không nhìn ra phong cảnh gì.
Vân Thanh La ở tại gian phòng chính phía Tây, phòng phía Đông đang dọn dẹp để làm thư phòng, phòng ở giữa còn lại là phòng khách.
Hai Đại Nha hoàn Chi Nhi, Diệp Nhi ở tại Đông Sương (phòng phía đông), Nhị nương phái tới bốn tiểu nha hoàn thô kệch sai bảo tưới nước quét nhà nhóm lửa, cùng nhau chen chúc tại Tây Sương (phòng phía tây).
Buổi tối, Chi Nhi, Diệp Nhi hầu hạ tiểu thư rửa mặt chải đầu chuẩn bị đi ngủ.
Diệp Nhi nói: “May nhờ có đại thiếu gia nâng đỡ, bằng không ngay cả cái sân nhỏ này chúng ta cũng ở không được.”
Chi Nhi hừ một tiếng, cũng nói: “Ngươi không nhìn thấy sắc mặt Nhị Di Nương và Nhị Tiểu Thư còn có bộ dáng vui sướиɠ khi người gặp họa? Cũng không phải là thứ gì tốt, tiểu thư phóng khoáng nhìn xem họ tùy tiện, hoàn hảo nói ra khỏi miệng ý tứ chiếm Tú Lâu của tiểu thư!”
Diệp Nhi cười một tiếng, “Vả lại xem về sau đi! Nhà mẹ tiểu thư còn có người huynh trưởng ruột thịt có thể dựa vào, đợi Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư cùng Tứ tiểu thư xuất giá rồi, nếu như ở nhà chồng bị uất ức, xem tìm ai làm chỗ dựa cho các nàng? Ánh mắt nông cạn, chỉ thấy được một bước trước mắt, thật sự không có tiền đồ.”
Nghe nha hoàn nhà mình nói chuyện một đáp một hát, tâm tình Vân Thanh La vui vẻ hơn, khen ngợi nói: “Tốt Diệp Nhi, ngươi mới đúng là thật sự có tiền đồ, không uổng phí tiểu thư ta dạy các ngươi biết chữ đọc sách, đạo lý thái độ làm người cũng học không ít.”
Chi Nhi lại có chút buồn phiền, “Tiểu thư à, biết chữ đọc sách rồi, mắt cũng sáng, để tâm cũng rõ, cũng thấy được nam nhân tốt trên đời này thật sự không có nhiều, em và Diệp Nhi đều thương lượng dứt khoát không xuất giá, hầu hạ tiểu thư cả đời.”
Vân Thanh La nhíu nhíu mày, “Nói bậy! Sau này tự ta sẽ dốc lòng giúp các ngươi tìm kiếm một nam nhân tốt hiền lành chân thật.”
Diệp Nhi nói: “Để nói sau đi! Dù sao tiểu thư không gả, nhóm nô tỳ vô luận như thế nào cũng không chịu gả.”
Chi Nhi mở to một đôi mắt hạnh, tò mò hỏi: “Không biết Nguyên công tử ngày mai có thể tới cầu hôn hay không đây?”
Diệp Nhi thở dài, “Nguyên công tử nhân phẩm xuất chúng, tài hoa nổi bật, rất nổi danh trong kinh thành, hầu như tất cả trong lòng thiên kim tiểu thư chưa xuất giá đều ngưỡng mộ hắn. Người như vậy, nhất định đã bị đông đảo nữ tử làm hư rồi, chưa chắc là người lương thiện!”
Chi Nhi phản bác, “Ai nói? Ta thấy hắn rất chính khí a!” (chính khí = chích trực quang minh lỗi lạc)
Vân Thanh La bỗng nhiên chen miệng nói: “Được rồi Chi Nhi, ngươi lúc trước cũng nói Hà nhị công tử là một nhân tài hiếm có, phong lưu phóng khoáng đó! Hôm nay nhìn hắn, phong lưu đúng là phong lưu, nhân tài thì không thấy được mấy phần.”
Chi Nhi nhất thời nổi giận, cong môi lên không nói nữa.
Diệp Nhi nói: “Tiểu thư nghỉ ngơi đi.”
Thật ra thì Vân Thanh La không ngủ được, trong đầu hỗn loạn một đoàn, nhưng nàng không ngủ, hai nha đầu cũng không dám rời đi, không thể làm gì khác hơn nhắm lại mắt giả vờ ngủ say.
Nghĩ một chút, hai nha đầu lặng lẽ thổi tắt ngọn nến, lui ra ngoài.
Vân Thanh La mở mắt ra, nhìn cửa sổ bị tuyết chiếu sáng mơ hồ trắng bệch, không nhịn được lặng lẽ xuống giường, nhẹ nhàng chống lên cửa sổ, một luồng không khí rét lạnh đập vào mặt, khiến nàng rùng mình một cái, phiền muộn trong lòng cũng vì vậy giảm bớt đi rất nhiều.
Sáng sớm hôm sau, tòa nhà Vân gia lại náo loạn hẳn lên.
Náo nhiệt hôm nay cùng ngày hôm qua Vân Thanh La sa sút trở về nhà thì ầm ĩ thật rất khác biệt, quả thật một ở trên trời một ở dưới đất.
Mặt trời còn chưa mọc lên, chỉ có ánh bình minh sáng lạng bầu trời phía Đông.
Cả một hàng dài người khiêng hộp lễ vật từ cửa lớn Vân Gia, xếp hàng về phía sau có hơn mười dặm, làm cho láng giềng vùng lân cận rối rít ló đầu ra xem náo nhiệt.
Chuyện Vân gia đại tiểu thư và Hà gia công tử hòa ly, tối ngày hôm qua cũng đã bị truyền ra, mọi người sôi nổi châu đầu ghé tai, mặc dù không dám lớn tiếng nói toạc ra, nhưng mà suy đoán Vân gia đại tiểu thư nói không chừng là bị người ta bỏ rồi.
Thế nhưng hôm nay rõ ràng cho thấy là có đội ngũ quy mô tới cầu hôn, chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ là đến cầu hôn Vân nhị tiểu thư hay sao?
Vòng sơn đỏ (khóa cửa có hình đầu thú) cửa chính Vân gia khép chặt được mở ra, Vân Hán Sinh một thân trang phục long trọng ngay ngắn, dẫn theo nhi tử Vân Thanh Tùng, bước chân nhanh nhẹn ra ngoài cửa lớn nghênh đón.
Người đến đứng đầu ở phía trước, là một vị lão giả tuổi chừng sáu mươi, tóc chòm râu hoa râm, khuôn mặt gầy gò, nhưng tinh thần sáng láng, vóc người không cao lắm, nhưng lưng và thắt lưng thẳng tắp, ánh mắt sáng ngời, vừa nhìn một cái cũng biết không phải nhân vật đơn giản.
Vân Hán Sinh tiến lên thi lễ, nhưng Vân Thanh Tùng đã quỳ xuống.
Vân Hán Sinh nói: “Không biết Nguyên Thái Phó đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón, kính xin thứ tội.”
Người tới chính là Nguyên gia Nhị lão thái gia, đệ đệ tổ phụ (em trai ông nội) Nguyên Tu Chi, cũng chính là Nhị thúc tổ (ông chú) của Nguyên Tu Chi Nguyên Bỉnh Trình.
Vị lão tiên sinh này nguyên là Thái Phó thái tử, sau khi thái tử lên ngôi liền vinh dự trở thành Thái Phó chánh cung, là đại quan Chính Nhất Phẩm, đối với người ở Vân gia đã mất quan chức mà nói, sự hiện diện của hắn, thật sự là quá mức long trọng.
Nguyên nhị thái gia tính tình rất hòa thuận, cười tít mắt khoát khoát tay, “Lão già cỗ hủ này mạo muội đến đây, mới thật sự là thất lễ, cũng xin Vân hiền chất (cháu) thứ lỗi.”
Vân Hán Sinh vội vàng trả lời: “Không dám! Không dám! Mời Thái Phó mau mau vào bên trong, mời vào bên trong.”
Đợi Nguyên Bỉnh Trình đi theo Vân Hán Sinh vào cửa, Vân Thanh Tùng cũng đứng lên, an bài hạ nhân giúp một tay đem những hộp lễ vật dài đến mười dặm tạm thời đều mang tới trong trang viên, rồi sắp xếp những hán tử khiêng quà, mời bọn họ uống trà nóng ăn điểm tâm, lại bố trí phòng bếp nhanh chóng chuẩn bị tiệc rượu phong phú, xong xuôi hết mới vội vã chạy tới phòng khách.
Trong phòng khách, chỉ thấy Vân Hán Sinh đã có chút ngây người.
Hắn không có nghe lầm chứ?
Nguyên Bỉnh Thừa Nguyên lão thái phó, đương kim đại quan Chính Nhất Phẩm, Lão sư của Đương Kim Thiên Tử, tự mình đến cầu hôn cho cháu trai Nguyên Tu Chi của hắn?
Hơn nữa còn nhắc đến là người đã từng thành hôn, chính là con gái lớn Thanh La hôm qua mới vừa hòa ly?
Xã hội hiện nay nghiêm túc chặt chẽ, yêu cầu đối với nữ tử càng thêm hà khắc, triều đình tôn sùng trinh tiết Liệt Phụ, tuyên dương “Nữ tử tốt không gả hai lần”.
Nguyên gia cao sang quyền quý như vậy, làm sao có thể coi trọng Thanh La nhà hắn, làm sao có thể bằng lòng cưới nữ tử đã “Có tì vết” như Thanh La làm dâu trưởng bọn họ?
Lấy Nguyên gia tôn quý thế lực mạnh mẽ, coi như cưới công chúa, nói không chừng cũng có thể ruồng bỏ công chúa không đủ xinh đẹp hiền tuệ, không xứng với Nguyên gia bọn họ.
Như vậy Nguyên Tu Chi, làm sao có thể cưới Thanh La?
Vân Hán Sinh và nữ nhi Thanh La của hắn giống như nhau, đều lâm vào thận trọng suy xét, suy nghĩ lại Nguyên gia có phải xảy ra hoàn cảnh khó khăn gì hay không, lại muốn cùng đại nữ nhi hắn kết thân?
Nguyên nhị thái gia vuốt nhẹ chòm râu dài hoa râm, tiếp tục cười tít mắt nói: “Vân hiền chất, lão phu lần này đến đây chính là thật lòng thành ý. Cái gọi là ‘Yểu Điệu Thục Nữ, Quân Tử Hảo Cầu’, Tu Chi nhà ta đúng là đứa bướng bỉnh không nên thân, tuổi đã hơn hai mươi còn chậm chạp không chịu lập gia đình, nhưng té ra đối với lệnh ái là tình chỉ một người. Kính xin Vân hiền chất nhận thấy hắn một lời hết sức chân thành, đồng ý việc hôn sự này đi!”
Vân Hán Sinh còn có thể nói cái gì đây?
Tình trạng nữ nhi nhà mình hắn hiểu rõ nhất, ngoài mặt kiên cường vô sự, kì thực e rằng buồn bực sắp nội thương, cả ngày ở nhà mẹ cũng không phải là kế sách lâu dài, còn phải xem sắc mặt Nhị nương và các tỷ muội, coi như là chị dâu ruột thịt, cũng chưa chắc toàn tâm toàn ý với nàng, nói không chừng còn sợ nàng lãng phí thức ăn Vân gia à!
Chân chính yêu thương nàng, cũng chỉ có cha già và ca ca ruột thịt của nàng mà thôi.
Nếu như có thể gả vào Nguyên gia, thể diện đương nhiên là không có đường ra rồi.
Vân Hán Sinh trong bụng là đáp ứng hôn sự này, nhưng không có lập tức trả lời, chỉ nói còn phải hỏi ý nữ nhi một tiếng, hắn đã bởi vì cha mẹ chỉ phúc vi hôn làm lỡ nữ nhi một lần, không muốn tiếp tục tự ý thay nàng quyết định nhân duyên nữa.
Ai ngờ nha hoàn phái đi qua hỏi thăm không bao lâu thì trở lại, còn mang đến lời nhắn đại tiểu thư đáp ứng.
Chuyện hôn sự hai nhà Nguyên Vân, cứ như vậy được định ra.
Nhưng điều làm phụ tử Vân Hán Sinh giật mình nhất không phải là Nguyên gia cầu hôn, mà chính sự nóng vội của bọn họ.
Chuyện lớn như thành nhân hiện nay, chú trọng “Tam thư lục lễ”, tam thư là “Thư mời, Thư Lễ, Thư rước dâu” , lục lễ là “Nạp Thái, Vấn Danh, Nạp Cát, Nạp Tài, Thỉnh Kỳ, Thân Nghênh”.
((*Tam thư: Là ba lá thư do đàng trai gửi sang họ nhà gái để đưa tin, xin báo và chuẩn bị giàn xếp các nghi thức.
*Lục lễ: Là sáu lễ mà họ nhà trai phải lo toàn vẹn sau khi họ nhà gái đã chấp thuận kết tình thông gia.
1/: Lễ nạp thái: là dạm ngõ, chạm ngõ (trong thư thứ 1)
2/: Lễ vấn danh: gồm trà, rượu, bánh (trong thư thứ 2) nội dung là tìm hiểu ngày sinh, tháng đẻ, tên, tuổi của người con gái muốn cưới về làm dâu.
3/: Lễ nạp cát: lễ này là lễ cáo trước bàn thờ tổ tiên rằng tuổi tác của đôi trai gái đã hợp nhau, có thể tiến hành hôn nhân.
4/: Lễ nạp tệ: (nạp trưng, nạp tài) lễ này là lễ hỏi chính thức. Trong lễ này, ngoài những lễ vật như trà, rượu, bánh, nữ trang cho cô dâu tương lai, còn có trầu cau, đôi đèn cầy đỏ (có hình Long Phụng), cùng với một số tiền.
5/: Lễ thỉnh kỳ: lễ vật trà, rượu, bánh. Đây là lễ họ nhà trai xin họ nhà gái ngày giờ rước râu (trung thư thứ 3)
6/: Lễ thân nghênh: Rước dâu họ nhà gái ( Vu Quy).
*Ngày nay đa số chỉ còn lễ hỏi và lễ cưới, hoặc chỉ một lễ cưới. ))
Lục lễ này rất là rườm rà, mai mối qua lại ở giữa hai nhà rất bôn ba, hơn nữa mỗi lần trước tiên đều phải lựa chọn ngày hoàng đạo mới có thể tới cửa, thường xuyên qua lại, từ đó mới bắt đầu cầu hôn, đến cuối cùng nghênh hôn (đón dâu), thông thường phải được trải qua hơn nửa năm, thậm chí thời gian có khi còn lâu hơn.
Cho nên gia đình nữ nhi bình thường, qua mười tuổi đã bắt đầu nhờ bà mối tìm thông gia, sớm chuẩn bị sẵn sàng, tránh cho nữ nhi lớn không ai thèm lấy.
Nhưng mà hôm nay Nguyên gia lại dứt khoát gọn gàng, lần này tới cửa, không chỉ có “Thư mời, Thư Lễ” trong tam thư, cũng mang đến trước Ngũ Lễ trong Lục Lễ. Còn quyết định một lần đưa hết, những hộp lễ vật dài đến mười dặm kia, chính là sính lễ của Nguyên gia.
Phụ tử Vân Hán Sinh và Vân Thanh Tùng hai mặt nhìn nhau, thật sự là dở khóc dở cười.
Vẫn chưa từng thấy qua ai gấp gáp cưới vợ như vậy.
Nguyên nhị thái gia cười tít mắt tiếp tục sờ chòm râu nói: “Nguyên gia đã lâu không có vãn bối ra đời, chúng ta thật là trông mong sớm có ngày ẵm bồng chắt trai à!”
Việc đã đến nước này, còn có thể nói gì?
Thế là đồng ý hôn sự, những trình tự kế tiếp cũng liền nhanh chóng xử lý.
Vì vậy hai nhà nghị định, ba ngày sau Đại Hôn.
Bỗng nhiên, Nguyên nhị thái gia một phen tóm chặt chòm râu đứng bật dậy, lớn tiếng hô: “Ai yêu ai yêu, lão già cổ hủ này lớn tuổi tính hay quên, lại quên mất một chuyện quan trọng nhất, nhanh nhanh nhanh, Vân hiền chất tiếp chỉ.”
Vân Hán Sinh và Vân Thanh Tùng lúc này đúng thật là ngẩn người.
Chẳng lẽ Thánh Chỉ không đúng là chuyện quan trọng nhất sao?
Nguyên lão nhân gia, người rốt cuộc đang làm gì?
Chẳng lẽ không sợ bị cộng thêm cái tội khi quân phạm thượng sao?
Nhưng Vân Hán Sinh căn bản không kịp than phiền, chỉ vội vàng phân phó hạ nhân xếp đặt bàn dài nhang đèn, cùng nhi tử quỳ xuống, chờ đợi Nguyên lão nhân gia tuyên chỉ.
Lão nhân gia ho khan vài tiếng, còn chậm chạp mà đọc từ tốn: “Phụng Thiên Thừa Vận, hoàng đế chiếu viết: Thượng Thư Tả Phó Xạ Nguyên Tu Chi tuổi trẻ đầy triển vọng, học rộng tài cao, nhân phẩm và tướng mạo phi phàm, là tài năng trụ cột quốc gia, là rường cột vững vàng trong triều đình, tiếc rằng nay đã ngoài hai mươi vẫn chưa thành gia thất. Vân thị trưởng nữ Thanh La năm nay vừa tròn mười bảy, trời sinh đất hạnh, nổi tiếng khắp kinh thành, hiền lương thục đức, tài mạo có thừa, có thể kết thành một đôi. Hai người quả thật là duyên trời tác hợp, đặc biệt hạ chỉ tứ hôn cho cả hai, chọn ngày lành tháng tốt thành hôn, hy vọng trăm năm hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm. Khâm thử!”
Vị thiếu niên hoàng đế này chẳng những tán dương nam nữ hai bên đều một vòng, còn nói lời cát lợi (may mắn), thật biết cách làm người.
Vân Hán Sinh cung kính hai tay tiếp nhận thánh chỉ gấm vàng, tự mình đến phía trong phòng thờ cúng, trên người đã sớm bị hù dọa xuất ra một thân mồ hôi lạnh.
Vân Thanh Tùng thì lại có chút ngẩn người, ngày hôm qua vẫn còn vì tương lai muội muội trăm điều khổ não, hôm nay lại có người tới cầu hôn, lại còn là hoàng đế tứ hôn?
Không phải hắn phản ứng chậm chạp, mà thật sự là tình thế biến hóa quá nhanh, căn bản không cách nào ứng phó à!
Sau khi tiễn bước Nguyên nhị thái gia, Vân gia lúc này mới thật sự là công việc lu bù lên.
Tuy rằng tục ngữ nói: “Liệt phụ không hầu hai chồng, nữ nhi tốt không gả hai lần.” Trưởng nữ Vân gia tái giá, vốn không phải chuyên vẻ vang gì, nhưng tái giá vào chính là Nguyên thị, nhà giàu sang quyền quý nhất hiện nay, còn được hoàng đế tứ hôn, lần gả thứ hai này tỏ rõ so với hoàng hoa khuê nữ xuất giá còn muốn long trọng hơn.
Mùa Thu năm ngoái vừa mới gả đi một lần, mùa Xuân năm nay lại tiếp tục tái giá, chỉ là cảnh tượng tặng của hồi môn, đồ cưới khiến cho Giang thị đen mặt.
Lúc này Vân Hán Sinh cũng không vừa ý nàng, ngược lại nổi giận nói: “Ngươi chỉ đơn thuần nhìn thấy được danh sách đồ cưới, tại sao lại không nhìn đến sính lễ Nguyên gia một chút? Của hồi môn chúng ta ít ỏi cỡ nào so với sính lễ kia? Những sính lễ này tất cả thuộc về ai? Tương lai còn không phải tiện nghi cho ba nữ nhi chưa xuất giá của ngươi sao!”
Vân Hán Sinh quyết định cùng Hà gia không hề lui tới nữa, liền đem tất cả sính lễ của Hà gia trả lại, cũng lấy về hết toàn bộ đồ cưới của nữ nhi.
Nhưng mà đồ cưới cũ tuyệt không thể dùng lại, tân hôn đương nhiên phải dùng đồ cưới mới.
Của hồi môn lần này, đồ dùng vật phẩm gì cũng là kiện to lớn, nếu không kịp làm lại lần nữa, Vân Hán sinh liền phân phó nhi tử đi kinh thành mua đồ dùng có sẵn trong tiệm, phải chọn gỗ lim tơ vàng, gỗ Tử Đàn, gỗ cây Lê vàng toàn vật liệu gỗ trân quý nhất, kiểu dáng đương nhiên cũng phải chọn hợp thời lưu hành nhất hiện nay.
Mà chăn nệm giường ngủ, quần áo mặc bốn mùa, toàn bộ làm lại từ đầu, tất cả nha hoàn vυ" già Vân gia đồng loạt bắt tay vào làm, còn mời nhóm nữ tử làng trên xóm dưới giúp một tay đẩy nhanh tốc độ.
Vân Thanh La thì đem y phục đồ cưới trước kia của mình chưa bao giờ dùng qua đều tặng cho các nàng làm thù lao.
Về phần đồ cưới trong các loại đồ trang sức, lựa ra một ít từ trong đồ cưới ngày trước mẫu thân để lại cho nàng, một ít là chọn lựa từ trong cửa hàng kinh thành, trang sức trên đầu thì chỉ cần mang trâm cài, trên tai thì có khuyên tai, trên cổ đeo các loại dây chuyền, ở cổ tay mang vòng ngọc Kim Ngân, vòng chuỗi trân châu, nhẫn trên ngón tay, cùng với khoản đồ trang sức và mang theo các loại linh kiện phối hợp trên người, nhiều vô số, đến đồ trang sức thì cũng đóng vào vài chục cái gương cái hộp.
Những thứ khác còn có tranh chữ cổ, cùng với đồ dùng sinh hoạt là chậu chậu thùng thùng, son phấn bột nước và nhiều thứ linh tinh khác, thoáng cái đã chứa đầy 128 gương.
Bốn người nâng một gương lớn, hai người nâng một gương nhỏ, đội ngũ hán tử đến khiêng đồ đưa dâu cưới thì phải tìm hơn 300 người, xếp đứng hàng dài, đó là chân chính mười dặm gấm vóc trang sức màu đỏ. (quần áo trang sức của cô dâu)
Thời gian bận rộn gấp rút chẳng mấy chốc liền trôi qua.
Trước thành thân một ngày, là ngày nhà gái phải tặng lễ vật đến nhà trai, vừa sáng sớm công việc Vân gia đã lu bù lên.
Đại Biểu Ca Tiết Hành và biểu muội Tiết Trân nhà dì của Vân Thanh La sáng sớm đã chạy sang chúc mừng.
Tiết Hành nói: “Vốn là mẫu thân muốn tự mình đến chúc mừng, đích thân đưa muội muội xuất giá, nhưng dạo gần đây thân thể không khỏe, không tiện đi ra ngoài, nên mong muội muội tha thứ.”
Tiết Trân tuổi thanh xuân mười bốn, vô cùng xinh đẹp, xấu hổ lặng lẽ đến gần bên tai Vân Thanh La nói: “Nương ta lại mang thai á…, nàng cũng sắp bốn mươi tuổi rồi, mọi người đều nói cái đó. . . lão ngọc trai hoài châu, nàng cũng ngượng ngùng ra cửa đấy.” (trong thịt con trai có chất nhớt dính, tích mãi mới thành ra ngọc trai ‘câu lão ngọc trai hoài châu ý nói già rùi mà còn có con ý’)
Dì gả vào Tiết gia, vẫn luôn rất được sủng ái, tuổi gần bốn mươi lại mang thai, quả nhiên là niềm vui ngoài ý muốn, Vân Thanh La chúc mừng hai người huynh muội, nhưng trong lòng lại buồn bã vì mẫu thân mất sớm mà lặng lẽ khổ sở.
Tiết Hành không quấy rầy tỷ muội hai người trong khuê phòng tâm sự, liền cáo từ đi tìm Vân Thanh Tùng tán gẫu.
Tiết Trân nhìn Vân Thanh La giá y đỏ thẫm, vừa hâm mộ vừa ghen tỵ nói: “Thanh La tỷ tỷ, ngươi thật là may mắn, tái giá lại còn có thể gả cho Nguyên gia Đại công tử, không biết bao nhiêu tiểu thư mong nhớ ngày đêm muốn gả cho hắn ! Nghe nói ngay cả công chúa, còn có thiên kim nhà quốc cựu, đều muốn trở thành Nguyên Đại thiếu nãi nãi (mợ chủ), lần này tỷ tỷ có thể đắc tội không ít người rồi.”
Vân Thanh La chỉ cười không nói.
Chặng đường phía trước chưa biết, có ai biết nàng là thật sự may mắn hay không đây?
Nàng hiện tại nhạt nhẽo với tình yêu, chỉ hy vọng có thể bình an yên ổn sống qua ngày, không muốn làm cho lão phụ thân lo lắng, không muốn làm cho huynh trưởng buồn phiền, không muốn làm cho mẫu thân dưới cửu tuyền không được yên nghỉ, như vậy đã đủ rồi.
Lần này kết thân, có hoàng đế tứ hôn, nói vậy Nguyên công tử hẳn là sẽ không dễ dàng vứt bỏ nàng chứ?
Nàng đưa ra ba điều quy ước với Nguyên Tu Chi, bề ngoài giống như hà khắc, thật ra cũng chỉ có thể coi như nói đùa một chút mà thôi.
Nguyên Tu Chi đã chọn thời gian sai lầm, sai lầm cầu hôn với nàng, đã bị nàng xem như đối tượng thay thế phát tiết, đem tâm tình tồi tệ của nàng đều phát tác ở trên người hắn, đưa ra yêu cầu nghiêm khắc không cho hắn cưới tiểu thϊếp, không cho hắn nạp thϊếp, không cho hắn thu nhận nha hoàn thông phòng, hắn đường đường là một đại quan Nhị Phẩm đương triều, con cháu dòng chính của thế gia quý tộc, thì làm sao có thể làm được đây?
Ở trong xã hội nam nhân nắm quyền này, nữ nhân chỉ bị coi phụ thuộc vào nam nhân, cái gọi là quy tắc trò chơi, đều là tuân theo ý kiến của nam nhân mà đặt ra quy định.
Nguyên Tu Chi nhất định lừa gạt nàng ngu ngốc, khi dễ nàng bị người ta vứt bỏ, cho rằng nàng có diện mạo ngốc nghếch sao?
Hừ.
Mặc kệ hắn phải hay không phải gạt nàng, chỉ cần có một điều hắn không làm được, nàng sẽ lập tức hưu hắn!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Dâu Trưởng
- Chương 2