Lục Quân Hàn không lên tiếng, ngón tay như có như không chạm vào công tắc bật lửa trong tay, gò má lạnh lùng nghiêm nghị, khiến người ta nhìn không ra rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì.
Quản gia liếc một cái, thấy anh không ngăn cản, lại tiếp tục nhắm mắt lôi kéo.
“Cô bé đã hoàn toàn chọc giận ngài, bị ngài đuổi ra ngoài, người nhà của cô bé hẳn là đã thấy được từ lâu, nhưng cảm thấy con nhóc này đã không còn giá trị lợi dụng, dứt khoát để một mình con bé tự sinh tự diệt! Dù sao chẳng phải là một bé gái sao, một loại hàng bồi thường tiền mà thôi, chết thì chết, cũng không phải là vấn đề lớn."
Có rất nhiều gia đình trọng nam khinh nữ trong xã hội thượng lưu, ngay cả Lục gia cũng không ngoại lệ, con gái quả thật không có địa vị bằng con trai.
“Cụp” một tiếng, nắp bật lửa bằng kim loại đóng lại.
Lục Quân Hàn cười lạnh một tiếng: “Chú nói với tôi cái này làm gì? Sống chết của nó đâu liên quan gì đến tôi?”
Nhưng ánh sáng trong đáy mắt lại trầm xuống.
Quản gia làm như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Cái chết vẫn không tính là đáng sợ nhất, sợ là ở chỗ, ngộ nhỡ con bé bị người ta lừa bán mất, cắt đứt chân của con bé để con bé ăn xin trên đường, hoặc là bị một số người có sở thích đặc biệt nhặt đi, ép con bé làm điều gì đó…”
Quản gia càng nói càng thuận miệng, nói đến mức chính mình cũng bắt đầu tin những gì mình nói:
“Nhất là hôm nay đại bộ phận nhân vật nổi tiếng trong Hải Thành đến đây, ngay cả những người trong số họ có tính cách thế nào, điều này ngài cũng hiểu rõ, hơn nữa mấy người này ra ra vào vào, cô bé đang ở gần đây, rất dễ dàng bị phát hiện, ngộ nhỡ bị người ta len lén nhặt đi mất…”
Ánh mắt Lục Quân Hàn tối lại…
Lăn lộn trong thế giới này, đương nhiên đã gặp không ít tên biếи ŧɦái thích đùa bỡn thân thể của trẻ nhỏ…thậm chí còn có khối người chơi đến mức chết con nhà người ta.
Bỗng dưng nhớ tới dáng vẻ cô bé hưng phấn gọi “cha” lúc mới nhô đầu từ trong nước ra.
Lại nghĩ đến cô bé có thể sẽ bị những người khác nhặt đi mất, sẽ bị ngược đãi, sẽ bị đám người đáng ghét kia biến thành đồ chơi, bị ép làm những chuyện bỉ ổi buồn nôi, trong lòng anh lại buồn bực tột đỉnh.
Quản gia kích thêm một chiêu cuối cùng: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, có cái loại kết cục này cũng đáng đời nó, ai bảo nó không biết sống chết xuất hiện trước mặt ngài làm gì…”
Lục Quân Hàn lạnh lùng liếc nhìn y một cái, quản gia nhất thời im miệng, ánh mắt có chút trông mong.
“Lục thiếu, ngài có gì phân phó sao…”.
Ánh mắt Lục Quân Hàn trầm xuống, cuối cùng vẫn nói lạnh như băng: “Ra cửa đưa người về!”.
Đã khác thường nhiều lần như vậy, anh không thể không phát hiện ra sự khác lạ của mình.
Nếu đã không yên lòng, vậy thì dứt khoát tìm con nhóc kia trở về, tìm cho con bé một gia đình tốt một chút, nhưng mà muốn vào Lục gia thì tuyệt đối không có khả năng!
Anh cũng không muốn cả ngày bị một kẻ phiền phức giờ giờ phút phút quấn quýt lấy mình gọi “cha”.
Đương nhiên, bây giờ Lục Quân Hàn hoàn toàn không ngờ tới, vào một ngày nào đó sau này, anh sẽ dính chặt với Lục Lê, để cô bé thời thời khắc khắc gọi anh là “cha”, lại còn sợ bé bị ngã hoặc là bị ức hϊếp nữa.
Quản gia nghe vậy thì vui vẻ.
Y chỉ ôm thái độ thử một chút mà tôi, nào ngờ thật sự thành công rồi.
Nhóc con, chờ chú nha, chú tới đón cháu ngay đây!
Quản gia vừa định lui ra ngoài…
Điện thoại của Lục Quân Hàn bỗng nhiên vang lên.
Anh nhìn thoáng qua màn hình, vẻ mặt tức khắc trở nên ủ dột lại có chút bất đắc dĩ.
Anh hiển nhiên muốn làm như không phát hiện ra, nhưng mà tiếng chuông không tha thứ, vẫn vang lên không ngừng.
Có thể khiến Lục thiếu lộ ra vẻ mặt như vậy, e rằng cũng chỉ có vị kia của Tống gia.
Cô của Lục thiếu, Tống Thanh Uyển.
Cha mẹ của Lục thiếu đã bị tai nạn giao thông chết vào lúc anh còn rất nhỏ, cả nhà họ Lục chỉ còn sót lại anh bảy tuổi và Lục An Nhiên năm tuổi.
Có thể nói, Lục thiếu là do một tay Tống Thanh Uyển nuôi lớn, Lục thị cũng dựa vào Tống Thanh Uyển mới tiếp tục sinh tồn ở Hải Thành, cuồi cùng giao vào tay Lục thiếu, sau đó phát triển trở thành con quái vật lớn mạnh không thể khinh thường như ngày hôm nay.
Không có Tống Thanh Uyển sẽ không có Lục thiếu bây giờ.
Lục thiếu hiện nay ở Hải Thành là một tay che trời, ai cũng không để vào mắt, nhưng đối với người cô này thì vẫn có một phần tôn trọng trước sau như một.
Quản gia lặng lẽ khép cửa lại, Lục Quân Hàn nhấn nghe điện thoại.