Quản gia quả nhiên không tốn bao nhiêu sức lực đã lấy được một bộ váy mới màu xanh nhạt đến, lúc cô bé con mặc vào, quản gia bỗng dưng ngẩn ra.
Mái tóc của bé mềm mại đen bóng, như thác nước chảy lên đầu vai, đôi mắt to chớp chớp, sáng sủa động lòng người, gò má trắng nõn béo mập phì lên, đáng yêu muốn chết.
Không biết là vì quần áo hay là vì cái gì, quản gia thế mà lại cảm thấy, cô bé này có chút giống cô hai khi còn bé.
“Chú ơi?”
Lục Lê nghi ngờ nhìn về phía quản gia, quản gia lắc lắc đầu, nói không có việc gì, không nghĩ nhiều nữa, lập tức đưa cô bé ra cửa.
…
Sau khi quản gia đưa Lục Lê đi, bởi vì tiệc rượu sắp bắt đầu, rất nhiều chuyện cần y để ý, không thể chờ lâu, nên y nhanh chóng trở về lại biệt thự.
Lúc này trong sảnh tiệc có không ít người lục tục đến, đang dựa bên cạnh bàn trò chuyện vui vẻ, tụm năm tụm ba bưng ly rượu, ăn uống linh đình.
Quản gia bảo đám người hầu chiêu đãi cho tốt, sau đó sắp xếp các công việc khác rồi mới đi lên lầu.
Vừa mới vào thư phòng thì đã thấy Lục Quân Hàn đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn xuống, ánh mắt không nghiêng lệch, vừa lúc có thể nhìn thấy cô bé con mặc váy xanh vừa được y đưa ra cửa.
Trời bây giờ đã hoàn toàn tối rồi.
Trong màn đêm, cô bé đứng cô đơn trong góc, bên cạnh còn có hai ba người ăn mặc lễ phục hoa lệ đi ngang qua, khiến cô bé càng trở nên cô đơn và đáng thương hơn ở trong góc, giống như một con mèo con bị vứt bỏ vậy.
Quản gia liếc mắt nhìn, càng nhìn càng cảm thấy khó chịu.
Một lát sau, càng ngày càng nhiều người bước từ trên xe xuống ở cửa, Lục Lê thấy thế nhanh chóng bỏ đi.
Ngang khúc cua, bóng dáng bé nhỏ của cô bé đã biến mất.
Lục Quân Hàn nhìn, chẳng biết tại sao chân mày nhíu chặt hơn, môi mỏng mím thành một đường, trong lòng còn có chút trống rỗng.
Rõ ràng rất ghét trẻ con, nhưng khi nhớ lại dáng vẻ của cô bé con vừa rồi…
Vui vẻ, đáng thương, ấm ức, đắc ý, kiêu ngạo…
Dường như đã từng thấy ở nơi nào đó, giống như đã từng quen biết.
Dường như bé con thật sự đã là con gái của anh.
Quản gia thấy thế, lại nghĩ tới tin nhắn, thầm nghĩ: Lục thiếu rõ ràng cũng rất thích cô bé kia, đáng tiếc bản thân anh ta lại không biết.
Nét mặt của Lục thiếu bây giờ rõ ràng giống y đúc với vẻ mặt của y vào lần đầu tiên đưa con gái đến trường.
Không nỡ, còn rất phiền não.
Quản gia suy nghĩ một chút, to gan ho nhẹ một tiếng.
“Có chuyện thì nói thẳng."
Lục Quân Hàn nghiêng đầu lạnh nhạt liếc mắt nhìn y.
Quản gia tin trực giác của mình không sai, y đắn đo, kiên trì nói: “Lục thiếu, cô bé này thật ra cũng rất đáng thương, lâu như vậy mà cũng không có ai tới đón, tôi nghĩ người nhà của cô bé tám phần mười là muốn mặc kệ cô bé rồi."
Ánh mắt lạnh lùng của Lục Quân Hàn hơi trầm xuống, giễu cợt: “Bọn họ không muốn quan tâm, lẽ nào tôi phải nuôi con thay bọn họ, nhận đứa con gái này? Tôi làm từ thiện à?”
Trong Hải Thành này, không ai là không biết ba chữ “Lục Quân Hàn”, hoàn toàn không dính dáng gì đến hai chữ “từ thiện” cả, anh không làm chuyện xấu thì người ta đã cảm ơn trời đất lắm rồi.
Quản gia dừng một chút, thấy anh kiêu ngạo mạnh miệng, vẫn không chịu thừa nhận là mình có để ý đến con nhóc kia, y cũng không nổi giận.
Y chỉ bất đắc dĩ thở dài: “Trước đó tôi thấy cô nhóc kia ăn mặc rách rưới, nghĩ địa vị của cô bé ở nhà chắc chắn không cao, nói không chừng còn bị hành hạ! Người nhà cô bé căn bản không xem cô bé là người."
“Ví dụ như lần này đi, vì để không cho ngài phát hiện, bọn họ thế mà lại trói cô bé giấu vào trong nước, nếu không phải mạng lớn thì ngày hôm nay cô bé e rằng đã bị chết chìm từ sớm rồi!”