Chương 3: Cha con tên là Lục Quân Hàn.

Trước đây có một nhóc con đột nhiên xuất hiện trước mặt Lục thiếu, một câu cũng chưa nói đã bị Lục thiếu không chút lưu tình ném ra ngoài.

Nghe nói đứa bé kia bị Lục thiếu dọa sợ, bây giờ mỗi tối đi ngủ còn gặp ác mộng, bình thường thấy Lục thiếu là như chuột thấy mèo, quay đầu bỏ chạy.

Có thể thấy được nỗi ám ảnh rất sâu đậm.

Nhìn khuôn mặt trắng trắng mập mập của Lục Lê cùng với hàng mi chớp chớp, trái tim muôn ngàn thử thách của quản gia hiếm khi hiện lên một chút không đành lòng.

Y hít sâu một hơi, trước khi Lục Quân Hàn bùng nổ, vội vàng quay đầu nhìn nhóm vệ sĩ và người hầu nữ bên cạnh, lạnh lùng nói: “Tôi nói lại lần nữa, đây là con cái nhà ai, lập tức mang con bé đi!”

Việc này trước đây chưa từng xảy ra.

Hai tháng trước, có một người hầu nữ to gan lớn mật, không biết là đã đọc quá nhiều tiểu thuyết tổng tài não tàn rồi, hay là đầu óc bị co rút nữa, thế mà lại thừa dịp nhà học Lục tổ chức yến tiệc, trong lúc hỗn loạn, dẫn cháu trai của mình vào Lục gia, còn cố ý để cháu trai gọi Lục thiếu là cha nữa.

Tâm tư của người hầu nữ kia cũng dễ đoán, thấy Lục thiếu không gần nữ sắc, cho nên muốn lợi dụng trẻ con làm Lục thiếu mềm lòng.

Chờ Lục thiếu dẫn cháu trai của cô ta đi tìm người thân, cứ tự nhiên như vậy, Lục thiếu sẽ thông qua đứa bé mà biết mình.

Hiển nhiên, kế hoạch của người làm nữ kia lại chẳng có tác dụng gì!

Lục thiếu không chỉ không thích trẻ con, còn vô cùng chán ghét, so với chán ghét phụ nữ thì còn chán ghét trẻ con hơn.

Cho nên đã ngay lập tức ném đứa cháu trai ra khỏi Lục gia.

Người hầu nữ kia đương nhiên cũng bị chặn đường trong nghề, kết cục cũng không khá hơn chút nào.

Bắt đầu từ lúc đó, mọi người đều biết Lục thiếu vô cùng chán ghét trẻ con, cũng không ai dám mạo hiểm nữa, cuộc sống đã yên bình mấy tháng, không ngờ ngày hôm nay lại có người nảy ra cái ý đồ xấu này.

Thấy nhóm vệ sĩ và người hầu nữ đều không nói lời nào, sắc mặt quản gia dần dần trầm xuống.

“Chú ơi, cháu không phải con cái nhà ai cả."

Đúng lúc này, cô bé nhỏ nỗ lực leo lên khỏi hồ nước, trên người có không ít bùn, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu, giọng điệu lại rất nghiêm túc: “Cháu là con cái của Lục gia."

Bé vươn bàn tay nhỏ nhắn, chỉ chỉ Lục Quân Hàn bên cạnh, ưỡn thân thể nhỏ bé, rất kiêu ngạo giới thiệu với quản gia: “Đây là cha cháu! Cha cháu siêu lợi hại!”

Nhìn dáng vẻ tự hào của bé, Lục Quân Hàn bỗng dưng khẽ dao động trong lòng, đáy lòng có một cảm giác rất kỳ quái, dường như thật sự được con gái khen ngợi, có một cảm giác sung sướиɠ không rõ nổi lên.

“Tôi không phải cha nhóc."

Anh miễn cưỡng đè ép cảm giác này, ánh mắt nhìn lên người người hầu, lại không phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường, dường như bọn họ thật sự không biết cô bé này.

Anh thu mắt lại, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm bé, giọng nói toát lên sự nguy hiểm nồng nặc: “Nhóc còn dám gọi bậy một tiếng nữa thử xem!”

Giọng điệu vô cùng lạnh lẽo, ngay cả quản gia ở bên cạnh nghe xong cũng không nhịn được mà run rẩy.

“Con không có gọi bậy!” Điều khiến cho mọi người cảm thấy rất bất ngờ chính là, tiểu loli này không hề sợ hãi chút nào, không chỉ không sợ, hai cái tay nhỏ bé còn chống eo, mặt sưng sỉa, non nớt hỏi ngược lại: “Người có phải tên Lục Quân Hàn không?”

Lục Quân Hàn: “…”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé nghiêm túc nhìn anh: “Cha con tên là Lục Quân Hàn."

“…”

Tiểu loli thấy anh không lên tiếng, hưng phấn giải quyết dứt khoát: “Cho nên người chính là cha con."

“Tôi không phải.” Người đàn ông hờ hững nhìn bé, không có bất kỳ một chút nhiệt độ nào, thấy tạm thời không tìm được kẻ đáng nghi, cũng không có ý định lãng phí thời gian nữa, anh trực tiếp xoay người rời đi: “Nhóc nhận nhầm người rồi."

“Không phải! Cha, con sẽ không nhận lầm!”