Chương 29: Kể chuyện

Người đàn ông mặc áo choàng tắm nằm trên giường, theo thói quen anh với lấy cuốn sách tài chính trên đầu giường, dùng ngón tay thon dài trắng nõn lật một trang, sau đó anh lạnh lùng đáp: "Không muốn."

Tiểu Lolita đang giãy dụa, lúc nãy chỉ có cái đầu nhỏ của bé vượt qua ranh giới, lúc này thì cả người sắp vượt qua luôn rồi.

Bé hăng hái chớp chớp mắt đôi mắt của mình: "Vậy thì ba ba có thể kể chuyện cổ tích cho con nghe không? Con muốn nghe!"

“Không thể!”

Khuôn mặt của người đàn ông đầy thờ ơ, anh đọc rất nhanh, trong khi anh đang nói chuyện với bé thì ngón tay của anh đã lật một trang khác trong cuốn sách rồi.

“Tại sao lại không thể được vậy ạ, ba ba?”

Cùng lúc đó, cả cơ thể của bé đã hoàn toàn vượt qua ranh giới.

Cái đầu nhỏ của bé nghiêng về phía trước ngực anh, mái tóc đen nhánh của bé xõa ra sau lưng như một thác nước nhỏ, bé chắn ngang tầm nhìn đang đọc sách của Lục Quân Hàn.

Lục Quân Hàn: “...”

Được rồi, đứa nhỏ rắc rối này trong việc tìm góc độ thực sự có năng lực rất tốt.

Trong giây tiếp, đôi mắt nai tròn, trong veo của tiểu lolita cứ nhìn chằm chằm vào mắt anh như thế, đôi lông mi cong dài của bé khẽ rung lên như cánh bướm, trông rất đẹp.

Cô ấy nắm chặt bàn tay nhỏ của mình và nói một cách hùng hồn:

“Những đứa trẻ khác đều có những câu chuyện để nghe trước khi ngủ đó, Lê Lê cũng muốn nghe.”

“Vậy thì cứ tiếp tục nghĩ tiếp đi.”

Sắc mặt của Lục Quân Hàn đầy lạnh lùng, anh đưa tay nâng cả người bé lên, ném bé trở lại chỗ của bé ở bên kia ranh giới.

Thân người của tiểu Lolita nhỏ, bé không có dừng ở trên giường lớn, chỉ là lăn qua một vòng, nhưng bé cũng không có tức giận.

Sau một lúc, bé giống như người đanh mãi cũng không chết được, bé lại bắt đầu kiên trì bò qua chăn bông ở giữa, tạo âm thanh vo ve như muỗi.

“Ba ba! Ba kể chuyện đi, kể chuyện đi mà, kể chuyện cho Lê Lê nghe đi mà...”

Lục Quân Hàn hít sâu một hơi, anh quay đầu lại, dùng ánh mắt thâm thúy và nguy hiểm nhìn chằm chằm vào bé: "Kể rồi thì con có thể im lặng mà đi ngủ có phải hay không?!"

Dù là người có ánh mắt cực kỳ lạnh lùng kia có vẻ đang bối rối, nhưng Lục Lê hoàn toàn không cảm thấy như vậy đâu, khuôn mặt đầy bầu bĩnh trắng nõn và non nớt mềm mại của bé phồng lên, bé thì thầm kích động nhìn anh đầy mong đợi.

"... Ba ba thực sự sẽ kể chuyện cho con nghe sao?"

“Ừ!”

“Quá tốt...”

“Từ xa xưa có một người, sau đó ông ta chết rồi. Hết chuyện, đã kể xong rồi đó!”

"... Ngắn quá đi. Ba ba, có phải là ba không biết kể chuyện đúng không?"

“...” Lục Quân Hàn hừ lạnh: “Im lặng đi ngủ đi!"

“...”

“Được rồi!”

Có thể tìm được ba ba, bây giờ lại có thể cùng ngủ với ba ba, trước khi ngủ còn có thể nghe được một câu chuyện, hôm nay Lục Lê đã rất thõa mãn rồi.

Bé ngoan ngoãn nằm lại trên giường đi vào giấc ngủ.

Ngay trước khi chìm sâu vào giấc ngủ, bé dường như nghĩ đến điều gì đó, cái đầu nhỏ của bé lại lật qua bên một lần nữa đè ở giữa chăn, dưới mái tóc đen mềm mại đen tuyền, lộ ra khuôn mặt trắng nõn non nớt mập mạp của bé rất xinh đẹp.

Bé mơ màng nói với người đàn ông một giọng rất dễ thương: “Ba ba, chúc ba ngủ ngon.”

Người đàn ông thờ ơ nhìn xuống cuốn sách, không nói, cũng không nhìn lên, càng không có đáp lại lời bé.

Cô bé không có để ý, sau đó bé lại đặt thân hình nhỏ của mình nằm xuống lại trên giường, yên lặng nhắm mắt ngủ say.

Không bao lâu sau đó, hô hấp của bé trở nên dài hơn, rất nhanh đã chìm sâu vào trong giấc ngủ.

Cũng không biết là đã qua bao lâu, người đàn ông ngước lên khỏi cuốn sách, anh quay sang nhìn bé với một cái nhìn đầy trầm lắng.

Cô bé cuộn mình nằm nghiêng một bên ngủ say, bàn tay nhỏ bé tựa vào má, khuôn mặt thanh tú đáng yêu của bé đối diện với anh, khóe miệng khẽ mở, lặng lẽ như một tiểu thiên sứ hạ phàm.

Nhưng đôi lông mày của bé khẽ cau lại, tựa hồ như đang có chút khó chịu.

Lục Quân Hàn bỗng dừng lại một lúc, đặt quyển sách trên tay xuống, giơ tay tắt ngọn đèn đang chói lóa đi.

......

Ngày thứ hai, Lục Quân Hàn vẫn đi làm như thường lệ, Lục Lê đương nhiên là muốn đi theo anh rồi, nhưng bé vừa ra đến cửa, đã bị ba ba của mình ném một cách tàn nhẫn cho Tống Thanh Uyển vừa bước vào cửa rồi.

Tống Thanh Uyển rất thích bảo bối nhỏ này, bà ôm chặt lấy Lục Lê không chịu buông tay ra.

Khi bà nghe bé nói muốn cùng ba ba đi làm, Tống Thanh Uyển vội vàng gạt đi ý định đó của bé:

"Lê Lê, không phải dì của con lừa con đâu! Ba của con làm việc rất nhàm chán, suốt ngày nó đều giữ cái vẻ mặt đó của nó, cái dáng vẻ đó thật là phiền mà. Con vẫn là nên đi cùng với dì đi. Chút nữa dì sẽ mua cho con rất nhiều món ăn ngon!"

Tống Thanh Uyển lúc đầu muốn tự gọi mình là bà, nhưng bà luôn cảm thấy gọi vậy thì trở nên già quá, nghĩ đi nghĩ lại thì kêu dì dễ nghe hơn.

Dù sao thì bà ấy cũng có phải là mẹ ruột của Lục Quân Hàn đâu.

Với lại bà cũng chưa có lấy chồng mà, bà còn trẻ chán, nên không ngoa khi con bé gọi mình là dì đâu!