Lúc này vệ sĩ báo cáo lại: “Lục tổng, đã đối chiếu xong tất cả văn kiện có trong thư phòng, xác thật là không thiếu văn kiện nào.”
Quản lý Trần cảm thấy rất may mắn vì lúc đó ông ta nhát gan, chỉ dám xem chứ không dám lấy đi.
Sau khi ông ta nghe vậy, vội vàng nói: “Lục tổng, anh cũng thấy đó, chúng tôi thật sự không dám trộm đâu, chỉ là đi ngang qua sân khấu, giả vờ một chút thôi…”
“Đi ngang qua sân khấu?” Trên người của Lục Quân Hàn khí thế lạnh lẽo dày đặc, anh cười một cái: “Đến tận thư phòng của tôi mà đi ngang qua sân khấu? Mấy người nghĩ tôi ngu như vậy à?”
Phó tổng Lưu nghe anh nói như vậy sợ tới mức bay cả hồn phách, biết rõ lần này trốn không được rồi, chỉ biết nhanh chóng cầu xin:
“Lục thiếu... Lục thiếu... cầu xin anh tha cho chúng tôi lần này đi, chúng tôi thật sự biết sai rồi… Chúng tôi bảo đảm lần sau không dám làm như thế nữa…”
Đột nhiên, một con dao găm sắc bén lạnh lẽo ném thẳng vào trước mặt bọn họ.
“Rầm.” một tiếng, trên thảm lông phủ kín sàn nhà phát ra âm thanh trầm đυ.c thật lớn, nhìn là biết con dao đó chém sắt như chém bùn, vô cùng sắt bén, nguy hiểm khôn xiết!
Cả hai nhìn con dao với vẻ mặt hoảng sợ: "Lục thiếu... đây, đây là..."
Lục Quân Hàn hơi cong người cúi xuống, trong đôi mắt đen láy đầy ý cười như không cười thâm thúy nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy hoảng loạn của bọn họ, trong ngữ khí của anh không có một chút độ ấm nào:
“Để tay lại là các người có thể đi rồi.”
“Lục thiếu!”
Trong nháy mắt huyết sắc trên mặt của bọn họ đều mất hết: “Tôi... chúng tôi có thể rời khỏi công ty, chúng tôi có thể từ bỏ hết tất cả mọi thứ, hoặc là mấy điều kiện khác chúng tôi đều có thể đồng ý…”
“Không tự tay làm được à?” Lục Quân Hàn một lần nữa dựa người lại vào sô pha, không chút nào để ý hút điếu thuốc: “Tôi có rất nhiều người có thể giúp mấy ông đó.”
“...”
“Cho mấy người ba giây, chọn đi, là tự mình làm hay là tôi giúp mấy người làm đây?”
Phó tổng Lưu và quản lý Trần nhìn nhau, trên trán đổ mồ hôi lạnh đầy tuyệt vọng...
Nhưng bọn họ vẫn còn một tia hi vọng: “Lục thiếu...”
“Ba giây đã hết.” Trong mắt của Lục Quân Hàn lạnh lùng không có một chút cảm xúc gì, anh cười một cái, nói: “Được rồi, tôi tìm người giúp mấy ông.”
Cả người bọn họ mềm nhũn ngã xuống đất, môi và thân thể đang run rẩy đầy tuyệt vọng: “Không, anh không thể làm như vậy...”
“Ba ba! Không cần tìm người khác đâu! Con làm, con có thể làm! Chuyện này con biết làm!”
Đột nhiên, một giọng nói lanh lảnh từ ngoài cửa vang lên.
Trong lúc nào đó không biết, cánh cửa thư phòng đã được mở ra một cách lặng lẽ.
Ngay sau đó, một cô bé nhỏ trong chiếc váy ngủ màu trắng từ bên ngoài cửa chạy vào.
Bé liếc mắt một cái liền biết đó chính là hai kẻ xấu xa sau này sẽ hãm hại ba ba của bé.
Trong sách có ghi sau khi bị ba ba chặt tay, bọn họ đã ôm mối hận, như phát điên, đi khắp nơi tìm người gϊếŧ ba ba.
Nếu không phải nhờ ba ba làm việc kín đáo tỉ mỉ, hơn nữa vận khí tốt, chỉ sợ ba ba đã sớm bị người gϊếŧ chết!
Hơn nữa sau khi bọn họ rời khỏi công ty, họ đã cố tình bán ra rất nhiều bí mật thương nghiệp của công ty khiến ba ba của bé phải đau đầu giải quyết trong một thời gian.
Lục Lê không quan tâm ba ba của bé có phải là người xấu xa hay không, dù sao với bé, ông là người ba ba tốt nhất trên đời, không ai được phép bắt nạt!
Cô bé chạy đến nhặt con dao ở trên đất, con dao khá nặng nhưng bé vẫn cầm được trên tay, chỉa mũi dao hướng về phía quản lý Trần và Phó tổng Lưu.
Con dao rất sắc, dài bằng một nửa cánh tay của bé, khi bé cầm lấy con dao, những người bên cạnh đều sợ đến thở cũng không dám hít thở, vì sợ bé không cầm được sẽ tự làm mình bị thương!
Cô bé định bắt chước ba ba của mình, nói ra mấy lời cay độc với hai kẻ xấu thì bất ngờ con dao trên tay bé bị một bàn tay to lớn với những ngón tay thon dài giật đi mất.
Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên:
“Tiểu cô nương, nghịch cái gì mà đi nghịch đao hả! Nhanh ra ngoài cho ta.”
“Con không phải đùa nghịch đâu!”
Tiểu loli thực tức giận, hai tay bé chống nạnh, hai cánh tay lộ ra bên ngoài vừa thon lại vừa trắng nõn: “Hai người đó bắt nạt ba ba, con muốn chém rớt tay của bọn họ, báo thù cho ba ba!”
Những người khác trong phòng: “……”
Chờ chút đã!
Có phải là bọn họ đã nghe nhầm rồi hay không?
Tiểu cô nương vừa nói là ai bắt nạt ai vậy, với ai sẽ báo thù cho ai đó?