Chương 15: Ngươi dám đánh sao?

Biệt thự của Lục gia khá lớn, chỉ đi từ thư phòng cuối hành lang đến đầu cầu thang đã mất cả phút.

Tốc độ đi của Lục Quân Hàn cực nhanh, không bao lâu liền đi đến đầu cầu thang. Anh đi xuống lầu, tới đại sảnh, làm lơ những ánh mắt liều mạng bắt chuyện với anh, bước chân không ngừng thẳng đến khu đồ ngọt.

Vẻ mặt anh tuấn cùng ngũ quan sắc bén, đôi mắt dài âm u lộ ra những tia ám quang đặc sệt, sâu không thấy đáy. Ngày thường khí thế của anh đã khiến người ta sợ hãi, hiện giờ thì bao phủ một tầng băng lạnh, càng nhìn càng thấm vào người làm ai nấy không rét mà run, không dám lại gần.

Với sắc mặt này của anh, không nói lời nào cũng có thể hù chết một đứa trẻ.

Anh lạnh lùng nhìn lướt qua, liếc một cái liền nhìn thấy Tống Thanh Uyển đang ngồi trong khu vực bánh kem, nghiêng đầu nói chuyện với vệ sĩ, khuôn mặt đoan trang ưu nhã mang theo ý cười, khóe miệng hơi cong lên, tâm tình tựa hồ vô cùng tốt.

Anh thu hồi ánh mắt, trầm mặt bước tới.

Tống Thanh Uyển hiển nhiên cũng nhìn thấy anh, tâm tình cao hứng, chờ anh đi tới trước mặt mới giả vờ oán trách, “Thằng nhóc này, không thể buộc con xuống dưới đây sao? Tới cũng đã tới rồi, còn chưng cái bộ mặt xầm xì đó cho ai xem. Cô chẳng lẽ lại đi hại con.”

Lục Quân Hàn không đáp lại bà ấy, đôi mắt nham hiểm hung ác nheo lại, nhìn lướt một vòng cười lạnh một tiếng, “Không phải muốn giúp con nhận con gái sao? Đâu rồi?”

Nói đến từ “con gái”, thanh âm của anh mang theo tia trào phúng lạnh lùng, hiển nhiên là không thích.

Nhìn quanh bà thì không thấy đứa trẻ nào, chỉ thấy vệ sĩ đứng đó thì anh nhếch mép châm biếm, “Tự chạy đi rồi? Xem như thức thời, còn hơn để con tự mình động thủ?!”

“Xem ra con ước gì đứa nhỏ chạy rồi đúng không?”

Tống Thanh Uyển không nhịn được trợn mắt. Lục Quân Hàn không nói chuyện nhưng ý tứ thì hiện rõ trên khuôn mặt.

Tống Thanh Uyển thở dài, “Lê Lê đi lấy sữa giúp tôi, một lát liền trở lại.”

Đồng thời lên tiếng cảnh cáo anh: “Con trước kia đối xử với trẻ em thế nào cô không quan tâm cũng không quản, nhưng với đứa trẻ này thì không được, không thể ném ra cửa. Đó là một đứa nhỏ mềm mại, không chịu được sự ghẻ lạnh của con đâu!”

“Lệ Lệ?”, Lục Quân Hàn cười nhạo, “Còn có người mang tên như vậy nữa sao?”

Tống Thanh Uyển mới nghe liền biết anh hiểu sai, bà lần đầu tiên nghe cũng tưởng là “Lệ Lệ”, nên vội vàng giải thích, “Nghĩ gì vậy, là hoa lê, Lê Lê, Lê Lê, vừa nghe đã thấy đẹp!”

Lục Quân Hàn lạnh giọng cười, định nói tiếp…

Đúng lúc này, quản gia vội vàng chạy tới, bởi vì chạy quá nhanh nên khi dừng lại thì vẫn còn hổn hển thở, căn bản không chú ý đến bên cạnh Lục Quân Hàn còn có Tống Thanh Uyển.

“Lục thiếu! Có tin tức của cô bé. Mới có người hầu nhìn thấy cô bé ở đại sảnh dưới lầu, lúc ấy bên cạnh cô bé còn…”

Đúng lúc này, Tống Thanh Uyển ngồi bên cạnh đó đứng lên, hướng tay đến phía xa vẫy vẫy, “Lê Lê, lại đây, dì có việc muốn nói với con…”

“Cha!”

Một âm thanh non nớt vang lên như một tiếng nổ bên tai mọi người.

Giây tiếp theo, một bóng dáng trong chiếc váy công chúa màu lục, giống như một cô búp bê tinh xảo từ trong đám đông vọt tới, ở giây phút mọi người còn đang ngây ngốc, đã cả tay cả chân ôm chặt lấy cẳng chân Lục Quân Hàn. Một tiểu cô nương mở to đôi mắt đen tròn như hạt nho, đầu ngước lên, vui sướиɠ nói, “Cha, cha thật sự tới tìm Lê Lê!”

Quản gia nhìn thấy bé, bỗng dưng phát hiện bên cạnh còn có một người đang khϊếp sợ là Tống Thanh Uyển, trong phút chốc, hồn như mộng du lắp bắp nói tiếp: “….. Còn đi theo Tống tổng.”

Lục Quân Hàn: ………

Tống Thanh Uyển nhìn biểu tình của Lục Quân Hàn, lại nhìn vẻ cao hứng của Lục Lê, vẻ mặt bỗng ngây dại.

Lục Quân Hàn: “Đây là cháu gái mà cô nhặt về?”

Tống Thanh Uyển: “Cậu chính là người cha vứt bỏ con bé à?”

Đột nhiên, hai người đồng loạt hỏi rồi cùng rơi vào trầm mặc.

Quản gia thì mừng phát khóc.

Đây là chuyện gì?

Bọn họ tìm người muốn điên rồi, cảnh sát cũng được huy động vào cuộc, thế mà người nhặt được cô bé này lại là Tống tổng.

Kết quả là, người muốn bắt lại là người của bọn họ.

Trợ lý thì tiến lại gần Tống Thanh Uyển, dùng âm thanh nhỏ nhất nhưng đủ cho mọi người đều nghe thấy, hỏi: “Tống tổng, ngài xem, cha của cô bé này đã tìm được rồi. Có cần tìm người lôi hắn ra ngoài đánh cho một trận không?”

Lời vừa dứt, cả khu vực chìm vào tĩnh mịch.

Giây tiếp theo, Tống Thanh Uyển vớ cái túi bên người đập vào đầu cậu ta, “Cậu nói xem, có đánh hay không? Có người khác ở đây, cậu dám đánh sao? Đúng là đồ không có mắt!”

Trợ lý: ….

Đúng, là hắn lắm lời rồi!