- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đầu Sói
- Chương 17: Kế Hoạch Của Cậu Có Đáng Tin Cậy Không?
Đầu Sói
Chương 17: Kế Hoạch Của Cậu Có Đáng Tin Cậy Không?
Nghe lời Càn Long nói tôi hơi sửng sốt, lập tức bĩu môi nói, lão Đại hay không phải lão Đại cũng không liên quan gì đến chúng ta, mục đích của tôi chỉ là muốn nói chuyện với Trần Hoa Tiêu.
Lô Ba Ba thấp giọng hỏi: "Lỡ như Trần Hoa Tiêu không thèm để ý đến chúng ta thì sao?"
Tôi tức giận trợn mắt nói: "Vậy thì hai người có thể gom tiền mua cho tôi mảnh đất trống ở Đại Thanh Sơn để chôn cất đi.
Càn Long cùng Lô Ba Ba liếc nhau, Càn Long trực tiếp lấy ra từ trong túi hai đồng năm tệ nói : "Tôi quyên góp mười tệ mua phần mộ."
Lô Ba Ba tìm kiếm túi quần của mình hai lần, còn nghiêm túc nói: "Chờ tôi có tiền , tôi sẽ mua tặng anh Lãng."
"Cút đi!" Tôi đạp hai người bọn họ mỗi mông một cước.
Nhìn hai con bò kia kề vai sát cánh đi vào quán cà phê Internet, tôi nhịn không được nhếch miệng cười.
Con người ta đôi khi thật kỳ quặc, khi một mình đối mặt với khó khăn, bạn sẽ cảm thấy hụt hẫng, nhưng nếu có thêm hai kẻ ngốc xung quanh sẵn sàng đi cùng bạn, bạn sẽ cảm thấy điều đó cũng không đáng sợ lắm.
Ví dụ như lần này tôi bị Hầu Lai Tử lừa bịp tống tiền, lúc ở một mình tôi thực sự hoảng sợ, nhưng từ khi Càn Long và Lô Ba Ba tham gia, cho dù không làm nên được việc gì, trong lòng tôi cũng cảm thấy vô cùng thoải mái, có thể có người bầu bạn còn thiết thực hơn bất kỳ lời động viên nào.
Tôi ngồi xổm bên vệ đường vừa hút thuốc vừa quan sát khách sạn đối diện.
Quy hoạch khu thành phố mới rất trật tự, một nhà tiếp nối một nhà đều tăm tắp, lúc này mới sáu giờ rưỡi, cửa hàng ăn sáng cạnh khách sạn kinh doanh rất tốt, không ít dân văn phòng ra ra vào vào, còn có nhiều người đặc biệt lái xe qua ăn sáng, hai cái quầy trước cửa hàng không có thời gian nhàn rỗi.
Tôi âm thầm cân nhắc nên để cha tôi đi học làm bữa sáng, không chừng thực sự có thể kiếm tiền bằng cách mở một cửa hàng nhỏ ở quận Tân Thành.
Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại di động trong túi quần bỗng vang lên, tôi nhìn điện thoại của cha tôi, trực tiếp nghe máy: "Sao cha dậy sớm vậy?"
Một giọng nói hơi sắc bén từ đầu dây bên kia truyền đến: "Vương Lãng phải không? Hầu gia bảo tao hỏi mày chuyện đòi nợ thế nào rồi ?"
Ta giật mình đứng lên, lo lắng hỏi: "Mày là ai? Cha tao đâu?"
Người nọ cười lạnh một tiếng: "Tao đang ở phòng bệnh của cha mày chờ mày đây, Hầu gia có chút đồ muốn đưa cho mày."
Không đợi tôi hỏi gì, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Tôi nghiến răng nguyền rủa, Hầu Lai Tử, hắn đúng là ép người quá đáng.
Sau khi hít thở sâu và bình tĩnh lại, tôi lấy điện thoại ra gọi cho Lô Ba Ba bảo cậu ta qua thay tôi một lát.
Không lâu sau, Lô Ba Ba chạy chậm theo võng đi đi ra, lon ton ra khỏi quán cà phê Internet, và tôi lo lắng dặn dò: “Nhìn thấy một chiếc Audi màu trắng có biển số 5 con số 2, cậu phải tìm cách ngăn lại”.
Lô Ba Ba bối rối hỏi: "Đi đâu vậy anh Lãng?"
Ta thuận miệng nói cha tôi có việc cần tìm, liền vội vội vàng vàng bắt một chiếc xe taxi chạy về bệnh viện.
Trở lại bệnh viện, phòng bệnh của cha tôi đang có bốn, năm tên, người ngồi chồm hổm kẻ đang đứng, vừa ồn ào nói chuyện vừa hút thuốc lá, hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt chán ghét khi bệnh nhân và người nhà của họ đi ngang qua.
Tôi thấy Lí Tuấn Phong đang ngồi trên chiếc ghế nhựa trước hành lang, hai chân bắt chéo đang cúi đầu nghịch điện thoại.
Nhìn thấy tôi lăng xăng chạy tới, Lý Tuấn Phong cầm điện thoại di động lên, móc ngón tay về phía tôi hỏi: "Khoản nợ thế nào rồi ?"
Tôi mím miệng, trầm giọng đáp: Tôi đang nghĩ cách.
Lý Tuấn Phong cười xấu xa duỗi ngón tay chọc vào trán tôi cảnh cáo: "Ngày mai là ngày cuối cùng rồi đúng không?"
Ta chịu nhục gật đầu nói “đã biết”.
Lý Tuấn Phong lấy ra hai tấm ảnh xếp chồng lên nhau đưa cho tôi, rung chân nói: Hầu gia thương hại mày, không muốn chữ hiếu của mày không được trọn vẹn, đây là ảnh con gái Triệu Hoàng Hà, phía sau có địa chỉ, mày chỉ cần bắt con gái hắn lại, đừng nói bốn mươi vạn, bốn trăm vạn Triệu Hoàng Hà cũng phải thành thật cúng cho mày.
Tôi hít một hơi thật sâu và nói: "Anh Phong, anh nói vậy là bảo tôi đi bắt cóc ư, vậy là phạm pháp đó."
Lí Lý Tuấn Phong đứng dậy, tát vào đầu tôi, đẩy hai lần như thể dạy dỗ một đứa trẻ, nhếch mép cười về phía phòng bệnh : "Đừng nói pháp luật với tao, tao chỉ biết nếu mày không đòi được nợ về, tao sẽ dẫn cha mày đi."
"Đừng làm gì cha tôi. ." Ta sốt ruột bắt lấy tay áo Lí Tuấn Phong .
Đúng lúc này, một bóng đen mặc trang phục y tá xuất hiện phía sau chúng tôi đẩy một chiếc xe chở đầy lọ thuốc, anh ta tháo khẩu trang trên mặt ra, chỉ vào Lí Tuấn Phong nhóm người đứng trước cửa phòng và quát: “Các người là ai? Không biết ở bệnh viện có cấm hút thuốc sao? "
Tôi quay đầu lại nhìn thấy là Giang Tĩnh Nhã, Giang Tĩnh Nhã trừng mắt nhìn tôi một cái, sau đó chỉ vào đám người Lý Tuấn Phong nói: Các người chẳng lẽ chưa bao giờ đổ bệnh sao? Lúc bị ốm mấy người có muốn cơ sở điều trị của mình mịt mù khói thuốc không? Còn biết suy nghĩ không?
Một nam thanh niên mặc vest kín mít cố tình để lộ những hình xăm xoa xoa tay trêu chọc Giang Tĩnh Nhã: "Ôi, đúng là một cô em có tinh thần trách nhiệm, cô em tên gọi là gì?"
Lý Tuấn Phong vươn tay nắm lấy vai Giang Tĩnh Nhã : " “Biết suy nghĩ” bao nhiêu tiền một cân, cho tôi hai cân, tôi nhắm rượu!"
"Anh Phong, đừng như vậy. ." Ta vội vàng đẩy tya Lí Tuấn Phong ra, chắn trước mặt Giang Tĩnh Nhã .
Giang Tĩnh Nhã giống lần đầu gặp mặt làm tôi sợ hãi, lại lấy ra điện thoại hô to: "Chạy cút đi, nếu không thôi sẽ gọi cảnh sát."
Lí Tuấn Phong sắc mặt nháy mắt trầm xuống, dùng sức ở đấm một cú vào ngực tôi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ha hả, tao chờ tin vui của mày ngày mai."
Dứt lời cả nhóm ngâm nga một bài hát nhỏ rồi bỏ đi, khi rời đi còn có hai anh chàng khác cố tình nhổ bãi nước bọt xuống sàn.
Khi tôi đang ảo não vì lại đắc tội Lí Tuấn Phong, Giang Tĩnh Nhã đột nhiên từ phía sau lên tiếng: "Hừ, phiền anh về sau đừng đưa bạn bè đến bệnh viện gây chuyện, đây là nơi cho bệnh nhân dưỡng thương, không phải chỗ lưu manh tụ tập."
Tôi cau mày nói: "Cô không nhìn ra bọn họ không phải bạn bè gì với tôi sao? Còn nữa, tôi cũng không gọi họ đến."
Giang Tĩnh Nhã kéo khẩu trang lên, đưa mắt đánh giá tôi một chút, sau đó đẩy xe đẩy nói: "Bọn họ có phải đến bệnh viện tìm anh không? Có phải bởi vì anh, gì lao công tầng này của chúng tôi lại phải quét dọn lần nữa không? Có phải bạn bè của anh cũng có liên quan gì đến tôi? Phiền anh tránh ra đi."
Tôi tức không nói nên lời, không thể không thốt lên: đúng là không thể nói lý.
"Tôi không nói lý còn tốt hơn loại người ngay cả tiền phẫu thuật của cha mình cũng không trả nổi." Giang Tĩnh Nhã dừng lại, nhìn mặt tôi vài giây rồi nói: "Đúng là con người thất bại thực sự, ngoài từ trêu chọc con gái, ăn nhậu, cờ bạc, anh còn cái gì khác không?"
Tôi há miệng thở dốc ba, lại phát hiện không biết nói gì, vài lần gặp mặt tôi đều để lại ấn tượng xấy cho cô ấy, nói nhiều cũng chỉ khiến cô cảm thấy tôi đang bào chữa, nên dứt khoát im lặng luôn.
Thấy tôi không nói gì, Giang Tĩnh Nhã khinh thường liếc tôi một cái, đẩy xe thuốc rời đi.
Tôi đứng đó hai phút rồi xoa má, đẩy cửa bước vào, cha ngồi dậy hỏi tôi: Có sao không?
Ta cố cười lắc đầu nói: "Không có việc gì, bọn họ không làm gì cha chứ."
Cha một tay chống đỡ má, một bàn tay đặt ở trên chăn: “Không đúng, bọn họ vừa dùng của ta gọi điện cho con, Lang Lãng , có phải hay không Hầu Lai Tử lại. .
Tôi vội ngắt lời ông, xua tay nói: "Không liên quan gì đến chúng ta. Bọn họ nhờ tôi tìm xem Càn Long ở đâu. Mấy ngày trước Càn Long đã đánh một người."
Cha tôi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, thở dài nói: "Long long, đứa nhỏ này thật đúng là không làm người ta bớt lo."
Lúc này, tôi chợt để ý thấy rõ có dấu tay trên má ông, nhấc tay ông ra, hỏi: "Bọn chó đó đánh cha à ?"
Cha tôi lắc đầu lia lịa: "Không có, không có. ."
Tôi nhìn xuống má ông, thấy trên chiếc chăn bông có dấu chân, tùy tay xốc chăn lên, thấy chăn của ông đều đầy dấu giày đạp xuống.
Nhìn thấy thế, mắt tôi đỏ lên, cảm thấy như l*иg ngực của mình như sắp nổ tung, tôi đặc biệt hoảng loạn. Ngay lúc đó trong đầu tôi có suy nghĩ, phải đi gϊếŧ Hầu Lai Tử.
Cha vội vàng nắm lấy cánh tay tôi, khàn giọng nói: "Lang Lãng, cha không sao cả, con đừng xúc động, chúng ta không thể động vào Hầu Lai Tử, nhịn một chút là được."
Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi tôi đổ chuông, tôi liếc nhìn,là số của Lô Ba Ba dãy số. Tôi vẫy tay thở dài và nói: “ Cha, con không kích động, cha yên tâm, bạn con gọi cho con, cha tự chăm sóc bản thân, thiếu gì cứ gọi con, lát nữa sẽ bảo y ta thay chăn ga cho cha.
Dứt lời nói, tôi đóng sầm cửa lại và bỏ đi, tôi sợ chỉ cần ở lại thêm một giây nữa, nước mắt sẽ trào ra không kiểm soát được.
Cha tôi nói rất đúng, chúng tôi quả thật không thể chọc vào Hầu Lai Tử, bằng không ta cũng sẽ không bị buộc thay hắn đòi nợ, về phần gϊếŧ người, ta cũng chỉ dám nghĩ chứ cũng không có lá gan đó.
Sau khi chạy ra khỏi phòng, tôi gọi lại cho Lô Ba Ba không đợi tôi nói một lời, Lô Ba Ba nôn nóng nói: “anh Lãng , anh đâu rồi, Hoàng Thượng đang đánh nhau với ai đó trong quán kìa…
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đầu Sói
- Chương 17: Kế Hoạch Của Cậu Có Đáng Tin Cậy Không?