Chương 4: Bạn trai cũ, dùng sức một chút

CHƯƠNG 4.

Bác Duyên dừng lại, cụp mắt xuống nhìn cô.

Khóe môi anh như đang muốn nói điều gì đó khi nghe tiếng nói nhẹ nhàng dễ nghe của cô nhưng xúc cảm trong anh lại không thể cất lời.

__Đã lâu không gặp.

Bác Duyên “Ừ” sau đó nhìn về phía người đàn ông đang đứng bên cạnh cô: “Văn tổng, nơi này có vấn đề gì cứ tìm giám đốc Trần”

Nghe đến tên mình, Trần Tư Vân cười đáp: “Văn tổng, cô Trì”

Cô ấy cúi đầu cười cười: “Nếu có việc gì thì đến tìm tôi.”

Văn Hạo gật đầu: “Được, vất vả rồi”

Trần Tư Vân mỉm cười: “Không sao, đây là việc của tôi.”

Trì Lục không muốn nghe những lời vô nghĩa, cô nói với Văn Hạo một câu rồi về chỗ ngồi.

Cô để Viên Viên quay phim lại, cô bước đi trên sân khấu nhiều lần, cố gắng để hoàn hảo nhất có thể.

Hai bên sàn diễn được sắp xếp rất nhiều ghế dựa dành cho khách đến xem biểu diễn tối nay. Nhưng không biết sao, hai chiếc ghế bên trái lại không ai dám ngồi.

Trì Lục cảm giác được có ánh mắt dán lên người mình, cô muốn biết là ai nhưng lại không thể phân tâm.

Sauk hi Bác Duyên giải thích chi tiết công việc cho Trần Tư Vân, liền “tùy ý” tìm chỗ ghế trống để ngồi.

Anh đảo mắt qua một lượt rồi dừng lại trên sàn diễn giây lát, rồi lại vân đạm phong kinh mà dời đi.

Điện thoại rung lên, Bác Duyên cúi đầu nhìn, là tin nhắn của nhóm bạn tốt, có người @ anh.

Phó Ngôn Trí: “Bác lão sư, hôm nay cậu đến xem biểu diễn đúng không? Bạn gái tớ có hai chuyện muốn nhờ cậu”

Bác Duyên: “……Nói”

Phó Ngôn Trí: “Cô ấy nói rằng bạn thân nhất của cô ấy cũng có mặt trong buổi biểu diễn của cậu, nhờ cậu giúp đỡ chăm sóc cô ấy một chút”

Khương Thần: “Bạn thân của Quý mỹ nhân là ai vậy?”

Phó Ngôn Trí: “Bác lão sư biết”

Khương Trần: “…”

Bác Duyên nhìn tin nhắn trong nhóm, theo bản năng mắt mở lớn.

Một lát sau, Trì Lục đã đi tới đi lui ba lần. Nét mặt và động tác tay chân của cô đều rất tự nhiên, bước đi càng chuẩn đến kinh ngạc

Bác Duyên rũ mắt nhìn đôi giày cao mười mấy phân, trong đầu tự dưng hiện lên hình ảnh nhiều năm về trước.

Trì Lục cao 1m78, đứng cùng Bác Duyên nếu không đi giày cao gót cũng rất xứng đôi.

Nhưng có một khoảng thời gian cô mê đắm giày cao gót. Chỉ cần cùng Bác Duyên đi ra ngoài, cô đều mang giày cao gót.

Nhưng vì mang không quen, nên chỉ được nửa ngày, chân liền không thoải mái, thậm chí còn bị trầy da.

Bác Duyên nhắc nhở cô nhưng cô không nghe, nên luôn mang theo thuốc bôi và một đôi giày thoải mái theo để chuẩn bị cho bất kì tình huống nào.

Khi đó, Trì Lục còn cười anh, dựa vào vai anh làm nũng, nói rằng anh không thể nuông chiều mình thế này, nếu ngày nào đó không còn bên nhau, cô sẽ không thể tự chăm sóc bản thân được.

Bác Duyên còn chưa kịp trả lời, Trì Lục lại làu bàu nói anh tâm sơ, cố ý không cho cô rời xa anh.

Cô ra vẻ miễn cưỡng nói: “Được rồi, đời này em sẽ cùng anh ở bên nhau, đừng chê em vô dụng là được”

Bác Duyên cười, nói không.

Trì Lục không tin, liền ngoắc tay để hứa hẹn. Nhưng cuối cùng, cô lại là người rời xa anh.

……….

“Phanh”, bên cạnh truyền đến tiếng thét chói tai.

Bác Duyên hoàn hồn, nhìn chuyện xảy ra cách đó không xa, sắc mặt anh trầm xuống, lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Anh rũ mắt xuống nhìn trợ lý đang đỡ Trì Lục.

Trì Lục lắc đầu: “Không có việc gì”

Cô nhíu mày, xoay mắt chân nhưng cảm thấy chân không ổn lắm. Có lẻ đã bị trật.

Bác Duyên không để ý đến lời cô nói, ánh mắt nặng nề mà nhìn về phía Từ Minh Trạch: “Còn không mau gọi bác sĩ”

Từ Minh Trạch giật mình, vội vàng đáp: “Vâng”

Nghe thấy vậy, Văn Hạo cũng từ một chỗ khác chạy lại: “Bị làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”

Trì Lục đặt tay lên vai Viên Viên, bình tĩnh nói: “Không sao, chỉ là ngã một chút”

Nghe vậy, Văn Hạo không thể tin nhìn cô: “Chỉ là ngã một chút?”

Trì Lục: “….”

Hắn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Em có thể tự nhiên té ngã như vậy sao?”

Trì Lục mím môi, không nói lại được.

Bác Duyên nghe xong, ánh mắt lãnh đạm: “Văn tổng, vừa vừa phải phải”

Văn Hạo nghẹn họng.

Hắn vừa định phản bác, thấy ánh mắt tràn ngập sự tức giận của Bác Duyên, đành nhịn xuống.

“Ở đây có bác sĩ không?”

Trần Tư Vân đứng bên cạnh, thấp giọng nói: “Có, nhưng Trì tiểu thư nên đi bệnh viện thì tốt hơn”

Trì Lục nói: “Ừ, một chút nữa tới thời gian biểu diễn rồi, tôi diễn xong sẽ đi”

Văn Hạo nhìu mày, vừa định phản bác, lại nghĩ đến tính cách của cô, bất đắc dĩ hỏi: “Em chắc chứ?”

“Ừm trước tiên chườm đá đã…”

Lời chưa nói xong, người Trì Lục đột nhiên bị nhấc cánh tay lên, cô bất ngờ chưa kịp phản ứng, Bác Duyên đã cong lưng bế cô lên.

Nhân viên công tác xung quanh kinh ngạc đến rớt cằm rồi.

Bác Duyên thần sắc vẫn uy nghiêm, giọng điệu lạnh lùng: “Đi bệnh viện”

Mọi người sửng sốt, chỉ có thể gật đầu lia lịa.

Sau khi hai người biến mất, Viên Viên mới hoàn hồn: “A, tôi cũng phải đi”

Người vừa đi,hiện trường liền trở nên im lặng.

Vẻ mặt Văn Hạo nặng nề nhìn về phía cửa. Hắn đứng tại chỗ một lúc lâu, đưa mắt nhìn về người phụ nữ bên cạnh: “Giám đốc Trần, chuyện này hy vọng cô có thể giải quyết một cách hợp lý”

Vừa nãy Trì Lục đang luyện tập trên sàn diễn, sau lưng có người chạy tới, đυ.ng vào cô, dẫn tới té ngã.

Tâm trạng Trần Tư Vân trầm xuống, hiểu được sự nghiêm trọng của sự việc. Cô hít sâu, hứa hẹn nói: “Văn tổng yên tâm, Bác Hối sẽ làm rõ sự việc.”

Văn Hạo gật đầu, nhìn về phía các người mẫu khác: “Mọi người chuẩn bị đi, chú ý an toàn”

Mọi người hiểu rõ gật đầu, nhưng ánh mắt muốn tìm hiểu bát quái lại không thể che giấu.

-----------------------------------------

Đã lâu không được ngửi thấy mùi hương quen thuộc này, Trì Lục có chút bối rối.

Cánh tay người đàn ông trở nên càng rắn chắc, càng có sức mạnh, cảm giác thư sinh trên người anh phai nhạt rất nhiều, thay vào đó là một mùi hương gỗ lạnh lẽo.

Trì Lục hơi ngẩng đầu, đập vào mắt là đường cằm lưu loát của người kia.

Khoảng cách gần gũi này, cô thậm chí còn nghe được tiếng hít thờ đều đặn mà gấp gáp, cảm nhận được hầu kết của anh đang lăn lộn.

Trì Lục mím môi, bỗng nhiễn phát hiện cô rời đi mấy năm nay, sức hấp dẫn của Bác Duyên đã tăng lên. Khí thế trên người anh đã cô đã không thể khống chế được nữa.

Cũng đúng,không có dừng lại một chỗ, vẫn luôn như vậy.

Đang nghĩ ngợi, Từ Minh Trạch đã lái xe tới, dừng lại bên cạnh hai người.

“Bác tổng, Trì tiều thư”

“Ừ”, Bác Duyên đặt Trì Lục vào ghế sau, mặt không biểu cảm nói: “Đến bệnh viện gần nhất”

Đường tới bệnh viện rất suôn sẻ, Từ Minh Trạch đến chỗ xếp hàng đăng ký.

Bởi vì thân phận của Bác Duyên, Trì Lục đã thuận lợi vào trong khám. Đến ngồi ở trước mặt bác sĩ, cô có chút hoảng hốt.

Bác sĩ xem xét chân cô, mắt cá chân có chút sưng lên, nhưng không quá nghiêm trọng.

“Ổn, không tính là quá nghiêm trọng”

Anh ta đã quen với những trường hợp lớn hơn, bình tĩnh nói: “Lấy đá chườm vào 30 phút, sau đó lấy thuốc bôi một chút để lưu thông máu”

Chờ bác sĩ nói xong, Bác Duyên cau mày hỏi: “Chỉ như vậy?”

Bác sĩ: “…Nếu không thì sao?”

Bác Duyên nhìn đôi chân sưng đỏ của Trì Lục, nhíu mày nói: “Không cần chụp phim sao”

“…” Bác sĩ liếc nhìn anh, không chút do dự: “Cậu là bác sĩ sao?”

Bác Duyên bất ngờ, dơ tay vuốt nhẹ chóp mũi.

Trì Lục nhìn anh cảm thấy rất buồn cười, nhưng đối mặt với cặp mắt đào hoa sâu thẳm kia, cô lại nhịn xuống.

Không có vấn đề lớn, Trì Lục không cần nằm viện.

Từ phòng bệnh đi ra, Bác Duyên không ôm cô nữa, Trì Lục cũng không ép buộc, nắm lấy tay anh đang chậm rãi bước về phía trước.

Đi đến sảnh, Từ Minh trạch đẩy một chiếc xe lăn và túi chườm đá chạy đến.

“Bác tổng”

Bác Duyên cầm lấy nhìn về phía Trì Lục: “Chườm đá ở đây hay ở đâu?”

Trì Lục nghẹn lời, cảm nhận bốn phương đều là ánh nhìn chiếu tới.

Lông mi cô run rẩy, khóe môi dưới khẩu trang giật giật: “Đi lên xe được không.”

Cô không muốn giống như con khỉ bị các đại gia xem xét.

Bác Duyên cũng đồng ý, muốn đỡ cô ngồi lên xe lăn.

Trì Lục: “Tôi không muốn ngồi xe lăn”

Có thể là bởi vì chân đau, nên tính tình đại tiểu thư ấn giấu trong lòng có dấu hiệu muốn phát ra ngoài.

Bác Duyên đưa mắt, cúi đầu nhìn cô.

Trì Lục chớp nhẹ mắt, lông mi tựa như lông vũ quét qua đầu quả tin anh.

“Bạn trai cũ, phiền anh dùng sức một chút”

Hai người giằng co một lát, anh hít một hơi, lần nữa bế cô lên theo kiểu công chúa.

Ý đồ Trì Lục thực hiện thành công, gục đầu trong lòng anh, khóe môi hướng lên trên nhếch nhếch, ý cười trong mắt không che giấu được.

---------------------------------------

Trở lại trong xe, Trì Lục không làm khó Bác Duyên nữa.

Cô chủ động cầm lấy túi đá, vén ống quần lên đắp vào.

Bên trong xe yên tĩnh, Từ Minh Trạch thỉnh thoảng quay lại nhìn hai người.Thế nhưng hai người kia xem hắ như không khí, chẳng những không cho hắn ánh mắt, cũng không cho đối phương một ánh mắt.

Trì lục đắp túi chườm, Bác Duyên cúi đầu xem điện thoại.

Đi ngang qua một trung tâm thương mại, Bác Duyên hô lớn: “Trợ lý Từ, dừng xe lại”

Từ minh Trạch không hỏi nhiều, tìm một chỗ trống rồi dừng lại.

Bác Duyên đẩy cửa xe, ném xuống một câu: “Chờ tôi một lát”

Sau khi anh đi, Từ Minh Trạch cùng Trì Lục bốn mắt nhìn nhau, anh ta cười, chủ động nói: “Trì tiểu thư, xin lỗi nhé”

Trì Lục lắc đầu, cười: “Là tôi phân tâm”

Vừa rồi ở trên sàn catwalk , nếu không phải vì cô mất tập trung, hẳn là có thể tránh được người va vào.

Từ Minh Trạch mỉm cười, cùng cô trò chuyện: “Tính tình Bác tổng không tốt lắm, mong cô bỏ qua.”

Trì Lục ngừng lại, ngước mắt lên hỏi: “Trợ lý Từ, anh làm trợ lý cho Bác tổng bao lâu rồi?”

“Cũng gần một năm”

Trì Lục ngẩn người, có chút ngoài ý muốn: “Thật sao”

“Vâng” Từ Minh Trạch không nghe thấy lời tuyên bố bạn trai cũ của Trì Lục ở buổi biểu diễn, nghĩ nghĩ rồi nói: “Bác tổng rời khỏi công đi một thời gian,mới quay lại tiếp quản gần đây.”

Nghe vậy, lông mi Trì Lục run lên.

Cô nhẹ nhàng: “Ừ”, không có tâm trạng hỏi tiếp.

Bên kia, Bác Duyên vừa bước vào trung tâm thương mại thì nhận được cuộc gọi từ Phó Ngôn Trí.

“Ai bị thương vậy?”

Bác Duyên im lặng.

Phó Ngôn Trí cười khẽ: “Trì Lục?”

“Ừm”

Phó Ngôn Trí hiểu ra, cười nói: “Cũng đúng, nếu không phải Trì Lục, sao cậu có thể quan tâm đến mấy loại chuyện phiền phức như này?”

Bác Duyên tiếp tục im lặng

Phó Ngôn Trí không trêu chọc anh nữa, thân là bác sĩ, hỏi vài câu: “Nghiêm trọng không, bác sĩ nói như thế nào?”

“Chườm đá, bôi thuốc sẽ khỏi”

Phó Ngôn Trí nhíu mày, nghe giọng anh có vẻ hoài nghi:

“Vậy thì tốt, đau chân bình thường có thể xử lý như vậy”

Bác Duyên nhìu mày: “Không cần phải chụp phim sao?”

“….Không phải gãy”. Phó Ngôn Trí không nói nên lời, “Chườm đá một lúc, thực dự không ổn thì buổi tối bôi thuốc rồi lại dùng khăn chườm nóng.”

Bác Duyên “Được rồi”

Phó Ngôn Trí nhẹ cười: “Cuối cùng là không nên đi lại nhiều”

Bác Duyên tiếp thu, im lặng giây lát: “Nếu đi lại, hậu quả như thế nào?”

Phó Ngôn trí ngẩn ra, không hiểu gì

“Ý cậu nói là buổi tối còn phải biểu diễn?”

“Ừm”

Cho dù hai người có xa cách, nhưng Bác Duyên là người hiểu rõ Trì Lục hơn ai hết. Chỉ cần không phải chân bị gãy bó bột, chắc chắn cô sẽ lên sân khấu biểu diễn, thậm chí còn không ra dấu vết bị thương.

Phó Ngôn Trí thở dài: “Chườm đá nhiều lên, gửi đơn thuốc bác sĩ kê cho tớ xem”

Bác Duyên “ Cảm ơn”

Phó Ngôn Trí nhướng mày cười, trêu chọc: “Không cần khách khí,người bị thương là bạn tốt của Thanh Ảnh, tớ không phải giúp cậu”

Bác duyên: “…Cúp máy đây”

“Đợi đã” Phó Ngôn Trí nhận được ám chỉ từ bạn gái, dặn dò: “Trì Lục ắt hẳn sẽ không tiện đi lại, cậu chăm sóc cho cô ấy. Thanh Ảnh nói chờ cậu về sẽ mời ăn cơm”

Tắt máy, Bác Duyên đi vào cửa hàng giày.

Không đến năm phút, anh liền cầm theo đôi giày với gương mặt lãnh đạm đi ra.