Cơ Huyền thở phào một hơi, lúc nãy cường thế là vậy, tính toán kín kẽ là vậy nhưng thật ra trong lòng Cơ Huyền cũng thật sự sợ lắm chứ.
May mà có nhiệm vụ một trăm con yêu thú rèn luyện nếu không hôm nay sợ không làm được ngần này đâu.
Ngồi ở trên thân ưng, Cơ Huyền bao quát lại chỗ sơn động, ánh mắt lành lạnh gắt gao hướng về phía Mục Lực đứng ở cửa động, đang được một gã lính đánh thuê dìu.
- Người chết vì tài, chim chết vì tiền.
Cơ Huyền biết thù này đã kết, lần này lão tử chơi không chơi chết mấy các người thì đúng là có lỗi với mình.
......
- Hắc hắc, tiểu tử kia quả nhiên không sai, có thể từ trong nguy hiểm cực độ như vậy mà thoát được ra ngoài.... loại hiểm cảnh này, thật sự có chút ngoài dự kiến của ta.
Ngay khi Tiêu Viêm nhắm mắt hồi khí, tiếng cười của Dược lão đột nhiên vang lên trong đầu.
Nghe thấy Dược lão rốt cuộc cũng đã mở miệng, Tiêm Viêm bĩu môi, trong lòng hừ một tiếng:
- Ta còn nghĩ người mất tích ở đâu rồi chứ.
- Ha ha, tiểu tử kia ngươi cố gắng oán trách làm gì? Không cho bản thân ngươi tự mình hãm vào hiểm cảnh như vậy, làm sao mới có thể bộc phát được.
Dược lão cười to nói:
- Mà lúc trước bỏ đi sự trói buộc, cảm giác như thế nào?
- Cũng không tệ lắm.
Sờ sờ cái mũi, Tiêu Viêm nhàn nhạt nói.
- Hắc hắc, còn muốn báo thù không?
Tiếng cười của Dược lão giống như một con hồ ly già gian trá, tràn ngập sự hấp dẫn.
- Ngươi đã bao giờ thấy ta ăn phải quả đắng mà không cần trả thù chưa? Tên vương bát đản đó đã muốn ta chết, ta đây sao có thể để cho hắn tốt hơn?
Tiêu Viêm mỉm cười nói, trong mắt xẹt qua một tia âm lãnh.
.....
- Phía dưới là chỗ ở của đội hái thuốc, ngươi đã không quay về nữa thì ta sẽ đem ngươi thả ở chỗ này, đợi sau khi trời sáng ngươi sẽ tự mình rời đi, thế nào?
Nhìn xuống đống lửa phía dưới, Tiểu Y Tiên quay đầu về phía Tiêu Viêm mỉm cười nói.
- Được.
Cười gật đầu, Tiêu Viêm ôm quyền hướng về phía Tiểu Y Tiên, cười cười:
- Chúng ta chia tay tại đây.
Tiểu Y Tiên lại nhảy lên Lam ưng, sau đó chậm rãi bay lên cuối cùng biến mất trong bầu trời đêm hắc ám.
.....
Sau khi thả Tiêu Viêm trong ma thú sơn mạch, Tiểu Y Tiên quay lại nhìn Cơ Huyền hỏi:
- Vậy ngươi thì làm sao đây?
Cơ Huyền nhún vai nằm ngả trên lưng lam ưng biếng lười nói:
- Ta cũng sẽ ở lại nơi này tu luyện thôi, trừ phi Tiểu Y Tiên cô nương chịu bao nuôi ta thì lúc đó có Vạn Dược Trai chống lưng ta không sợ dong binh nho nhỏ.
Tiểu Y Tiên thấy Cơ Huyền phun ta lời lẽ vô sỉ vậy, mặt ngọc đỏ ửng hết lên trừng mắt đẹp thầm mắng:
- Miệng chó không mọc được ngà voi.
- Miệng chó? Miệng chó đâu nga, miệng của ta là miệng rồng nga, phun ra từ ngữ như ngọc.
Cơ Huyền muốn há mồm chứng minh nhưng dính phải mặt nạ liền bất đắc dĩ từ bỏ.
- Chúng ta miễn cưỡng cũng coi là sinh tử chi giao, nhưng ta vẫn chưa thấy mặt ngươi, tên cũng chưa biết. Mà ngươi lại biết hết về ta rồi, không công bằng.
Tiểu Y Tiên chu môi, giọng nói rất không vui nói.
Cơ Huyền nghe giọng nói có chút u oán của Tiểu Y Tiên, đứng dậy duỗi eo một cái. Cậu quay lại nhìn Tiểu Y Tiên, tay khẽ khéo mặt nạ xuống.
- Ta đành coi như thiệt thòi cho nàng nhìn lỗ vốn vậy.
Khuôn mặt với ngũ quan bình thườmg nhưng sở hữu làn da trắng tuyệt mĩ xuất hiện trong thoáng chốc. Sau đó Cơ Huyền đeo lại mặt nạ, Cơ Huyền tiến lùi khỏi lưng lam ưng rồi rơi xuống.
Tiểu Y Tiên lo lắng chạy tới thì thấy một sức gió thổi lên, đôi cánh đen tuyền và Cơ Huyền xuất hiện. Hai mắt chạm nhau.
- Mặt nạ ta đã bỏ xuống rồi còn cô nương nhìn được bao nhiêu thì xem mắt cô nương nhạy đến đâu rồi..... Còn tên của ta là Cơ Huyền... Nhớ lấy.
Tiểu Y Tiên lấy từ trong lòng lấy ra một túi dược phấn, ném cho Cơ Huyền:
- Mấy loại dược phấn này mặc dù không tính là quá mạnh, nhưng cũng có thể miễn cưỡng dùng để bảo hộ thân mình được.
- Đa tạ.
Nhận xong món đồ Cơ Huyền liền bay đi.
Đưa mắt nhìn bóng lưng thiếu niên chậm rãi biến mất trong bóng tối, Tiểu Y Tiên lúc này mới thu hồi tấm mắt, quay đầu chuyển hướng đến doanh trại, nhàn nhạt nhẹ giọng nói:
- Mục Lực, ngươi hãy chờ ta xem, trình độ thù dai của nữ nhân, còn cao hơn so với tưởng tượng của ngươi nhiều lắm.
Cười lạnh một tiếng, Tiểu Y Tiên lại nhảy lên Lam ưng, sau đó chậm rãi bay lên cuối cùng biến mất trong bầu trời đêm hắc ám. Sau khi biến mất một thời gian, những tia sáng mặt trời đầu tiên dân xuất hiện, từ phía chân trời chiếu rọi vào trong một tấm lều vải trắng.
.....
Tiểu Y Tiên đang nằm ngủ đột nhiên bị đánh thức dậy, nghe xung quanh lều vải có nhiều tiếng động hỗn loạn cùng với một âm thanh quen thuộc mà nàng cực kỳ ghét, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận chậm rãi hiện lên một tia lành lạnh, từ trên giường đi xuống, thay quần áo, sau đó chậm rãi đi ra khỏi lều vải.
Ngoài lều vải có bảy tám tên lính đánh thuê đang nghiêm nghị canh giữ cửa, lúc này mấy người gác cửa đang nghiêm túc ngăn cản một người thanh niên chặn bên ngoài, khi nhìn thấy Tiểu Y Tiên đi ra đều vội vàng hướng đến nàng thi lễ.
- Ha ha, Mục Lực thiếu gia, trời còn sớm như vậy sao ngươi đã xông vào lều của ta?
Quay về hướng mấy lên lính đánh thuê mỉm cười, Tiểu Y Tiên quay đầu đi, hướng về phía Mục Lực sắc mặt đang không được tốt cho lắm, cười nói.
- Ha ha, không có việc gì, chỉ là thời gian không sớm nên muốn gọi Tiểu Y Tiên lên đường thôi.
Ánh mắt đảo qua trên người Tiểu Y Tiên, Mục Lực nhướng mày cười nói.
Có chút gật đầu, Tiểu Y Tiên phất tay để cho mấy tên lính đánh thuê tản đi chỗ khác, tiến lên hai bước mỉm cười nhìn Mục Lực:
- Mục Lực thiếu gia, bọ ngựa bắt ve hoàng tước nấp phía sau. Quả nhiên là thủ đoạn cao minh.
- Đáng tiếc bọ ngựa quá giảo hoạt.
Mục Lực cười cười nhưng trong nét cười có ẩn chút âm lãnh, ánh mắt đảo qua trong lều vải của Tiểu Y Tiên, nhàn nhạt nói:
- Ta cũng biết ngươi sẽ về nơi này, như vậy ta sẽ không dám động đến ngươi, nhưng mục đích của ta lại không phải là ngươi, giao hai tên đó ra đây ta sẽ không làm khó ngươi nữa.
- Hắn đi rồi.
Giang tay ra, Tiểu Y Tiên cười nói.
- Đi rồi?
Đồng tử co rút lại, sắc mặt Mục Lực càng thêm khó coi.
- Ngươi nghĩ hắn sẽ ngu ngốc mà quay lại doanh trại này à?
Cười cười đầy trào phúng, Tiểu Y Tiên nhìn sang những tên lính đánh thuê đã rời khỏi giường, mấy tên lính này là bằng hữu tốt của nàng, chỉ cần có bọn họ ở đây thì Mục Lực sẽ không dám ra tay với nàng.
Cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của Tiểu Y Tiên vểnh lên, tràn đầy vẻ châm chọc chế nhạo.
- Tiểu Y Tiên tiểu thư, dược thảo cơ bản đã hái đầy đủ rồi, chúng ta cần trở về ngay chưa?
Mộc thành viên hái thuốc của Vạn Dược trai, bước vội vàng tiến về phía Tiểu Y Tiên, cung kính nói.
- Được, lên đường thôi.
Tiểu Y Tiên mỉm cười gật đầu, đối mắt đẹp quét một vòng quanh doanh trại, bỗng nhiên ôn nhu nói:
- Các bị, bởi vì Lang Thủ dong binh đoàn có xảy chút sự cố, cho nên ta muốn mời các vị mạnh mẽ một chút đến gần hộ vệ cho bọn họ, không biết có được không?
Nghe Tiểu Y Tiên nói như vậy, mấy tên lính đánh thuê đầu tiên là sững sờ, rồi đột nhiên hiểu ra, vội vàng hướng về phía Tiểu Y Tiên mạnh mẽ gật đầu.
Nhìn Mục Lực rời đi, nét cười trên khuôn mặt Tiểu Y Tiên dần dần biến mất, trong đôi mắt đẹp cũng xẹt qua vài tia hàn ý, ngón tay khẽ gạt vài sợi tóc trên trán.
.....
Cơ Huyền sau khi về động phủ liền lấy xác Nham Xà ra từ nạp giới. Nham Xà to đến nỗi chiếm hơn nửa động phụ của Cơ Huyền.
Cơ Huyền triệu hoán Ấm Huyết kiếm ra tiến hành mổ rắn tìm ma hạch. Dùng cực phẩm chi kiếm làm dao mổ đúng là độc nhất Cơ Huyền, để kẻ khác nhìn thấy chắc tức đến nổ máu, hệ thống mà biết cũng hung hăng khinh bỉ Cơ Huyền một phen.
Nhìn viên ma hạch đỏ thấm pha thêm màu lục sáng chói, Cơ Huyền mừng rỡ không thôi. Nhiệm vụ gϊếŧ một trăm ma thú nhất giai làm Cơ Huyền đột phá thất tinh đấu giả thêm mấy chục viên ma hạch thôn phệ hiện giờ đã là miễn cưỡng gần tới tám tinh rồi. Thêm viên ma hạch xung túc năng lượng này đột phá là cái chắc.
.....
Trong động phủ, đấu khí đang bị hút vào vòng xoáy hắc động của Cơ Huyền.
Hắc động trong đan điền Cơ Huyền tham lam hấp thụ đấu khí đến cực hạn, rồi tiếng rắc nho nhỏ phát ra từ cơ thể.
- Đột phá bát tinh đấu giả.
Cơ Huyền sau thôn phệ ma hạch liền đột phá bát tinh như theo dự đoán.
- Haizz, xem ra nhiệm vụ của Tiểu Y Tiên vẫn còn phải xem xét lại các yếu tố rồi. Mà cái hệ thống này thực sự tính ngủ tới khi mình đột phá đấu sư sao?
Sau khi đột phá Cơ Huyền chưa thấy hệ thống thông báo gì, xem ra nhiệm vụ chưa hoàn thành rồi.