Cơ Huyền ánh mắt nhanh chóng đảo qua các vách tường bên trong thạch thất, nhìn ánh sáng của Nguyệt Thạch nhàn nhạt chiếu xuống thạch thất, trong lòng có chút ý nghĩ.
Cơ Huyền nhìn sang Tiêu Viêm và Tiểu Y Tiên giọng nói ép xuống mức chỉ có ba người nghe thấy:
- Tiểu Y Tiên, chốc nữa theo tín hiệu cô hãy dùng những loại phấn kì lạ mà cô chế tạo ném hết ra.
- Tiêu Viêm chốc ta sẽ lo tên Mục Lực còn những kẻ khác để lại cho ngươi. Còn nữa cẩn thận tự mắc chi của mình.
Cả hai người gật đầu mạnh một cái.
- Động thủ, gϊếŧ tên tiểu tử kia, chú ý đừng làm bị thương Tiểu Y Tiên, nhưng phải kiềm chế nữ nhân đó cho ta.
Nhìn hai người, Mục Lực lạnh lùng vung tay lên, nói.
- Rõ.
Nghe được mệnh lệnh của Mục Lực, hơn mười tên lính đánh thuê phía sau nhất thời phân ra năm tên, sau đó thần sắc hung ác hướng đến nhóm Cơ Huyền đánh tới.
Cơ Huyền bật mạnh tiến lên phía một tên lính đánh thuê ở giữ một quyền bạo phát. Tên lính đánh thuê đó thấy vậy đấu khí bọc đao tàn nhẫn chém xuống với quyền thủ của Cơ Huyền một đòn lấy mạng. Trước điều đó Cơ Huyền cười nhạt không thôi nắm đấm vẫn tiến tới.
- Cách.... Bùm
Quyền của Cơ Huyền đánh gẫy đao của tên đó đập thẳng lên đầu tên lính đánh thuê, tiếng nổ nhỏ phát ra đầu tên lính đánh thuê biến thành bãi máu chết ngay tại chỗ.
Việc này làm nhóm Mục Lực sững lại, nhân cơ hội Cơ Huyền hút Nguyệt thạch về mình, nhất thời Nguyệt thạch thoát khỏi trói buộc, bị Cơ Huyền mạnh mẽ bắt ở trong tay.
Bàn tay đảo một cái, Nguyệt Thạch bị ném vào trong Nạp giới, mất đi sự chiếu sáng của Nguyệt thạch, quang mang bên trong thạch thất nhất thời ảm đạm đi rất nhiều.
- Ngay lúc này.
Nghe Cơ Huyền hét lên Tiểu Y Tiên liền khí kình ngưng tụ mạnh mẽ, cầm túi dược phấn trong tay đưa lên giữa không trung, sau đó chợt nổ mạnh. Dược phấn bắn tung toé vào những tên lính đánh thuê đang lao tới
- Không cần hoảng! Xuất ra hoả tập người canh cửa cũng đứng yên, không được phép lộn xộn. người bên trong cũng chỉ được phép đi tiếp vào bên trong. Nhớ kĩ, ai dám đi đến bên cạnh cửa, bất kể là ai, gϊếŧ!
Bóng tối xuất hiện bất thình lình, khiến cho sắc mặt Mục Lực trở nên âm trầm, bất quá tâm cơ hắn cũng khá nhanh nhạy, vội vàng quát chỉ đạo.
Nhưng hắn không ngờ rằng Cơ Huyền chơi bẫy lòng bẫy, một số tên lính đánh thuê bị bột của Tiểu Y Tiên tập kích liền mất hết sức lực nằm như bùn nhão.
Cơ Huyền quay về mạnh mẽ kéo Tiểu Y Tiên vào ngực mình rồi phóng thẳng tới vị trí cửa đá.
Những tên chưa bị bột của Tiểu Y Tiên ảnh hưởng một số tên có mang hoả tập, liền vội vàng móc ra, nhưng ngay khi bọn chúng muốn giơ lên, liền có một luồng gió mạnh thổi qua trước mặt, nhưng Cơ Huyền và Tiêu Viêm đánh tới. Cơ Huyền đánh vào các điểu yếu như yết hầu hay tim lấy mạng, nhưng Tiêu Viêm chỉ làm chúng đau đớn tê liệt Nhất thời có vài tên lính ứng phó không kịp, kêu một tiếng đau đớn, sau đó đồng loạt ngã lăn ra trên mặt đất.
- Hắn đến đó! Hắn đến chỗ cửa đá đó! Mau ngăn hắn lại.
Một tên lính đánh thuê bị công kích, nhịn đau hô lên.
- Chết tiệt.
Thầm nhủ trong lòng, Cơ Huyền mỗi lần ra tay là trực tiếp lấy mạng, nhưng tên Tiêu Viêm không giống thế nên mới gây ra tình trạng hiện nay.
Nghe được tiếng la lớn của thủ hạ, sắc mặt Mục Lực chợt trầm xuống, cước bộ nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước, vừa vặn dừng trước bên ngoài cửa đá, đồng thời đem không gian cả cửa đá, bao phủ hoàn toàn.
- Thình thịch!
Khí kình mạnh mẽ từ phía trước đột nhiên bắn đến chỗ mấy tên lính đánh thuê có thực lực ngũ cấp đấu giả đang đứng ở cửa đá.
Trong khi mấy thân hình còn chưa được ổn định, hai đạo thân ảnh giống như cá trạch, theo khe hở giữa bọn họ mà lặng lẽ lao ra ngoài. Khi bọn chúng lấy lại tinh thần thì đã không kịp ngăn trở, lập tức hướng về Mục Lực đang đứng ở cuối cùng hét to:
- Đội trưởng đề phòng, bọn họ đã đến chỗ ngươi rồi đó.
Nhãn đồng hơi co lại, hai chân Mục Lực chậm rãi mở ra, đem thông đạo nhỏ đã bị phá hỏng chặn lại, song chưởng nắm chặt, đấu khí màu lục nhạt bắt đầu xuất hiện, mà ở dưới sự bao phủ của đấu khí màu xanh biếc đó, đôi bàn tay da thịt bình thường bắt đầu dần dần chuyển thành màu sắc giống như gỗ.
- Cho dù các ngươi có kẻ thực lực tứ tinh đấu giả nhưng trước mặt ta còn chưa đủ
Cười lạnh một tiếng, Mục Lực từ trong người móc ra một khoả minh châu, hướng về phía trước, một luồng sáng mỏng manh toả ra, mặc dù như vậy nhưng cũng đủ để chiếu sáng khu vực ba thước phía trước mặt hắn..
Viên dạ minh châu vừa mới xuất ra, liền xuất hiện hai cái bóng đang cấp tốc lao vượt qua, nhờ hào quang của dạ minh châu, Mục Lực mơ hồ có thể nhìn thấy sát ý trên khuôn mặt của người thiếu niên.
- Cút trở về cho ta!
Nhìn Cơ Huyền giống như thiêu thân quanh co lao vào lửa, Mục Lực cười lạnh một tiếng, nắm tay như được làm bằng gỗ ẩn hiện quang mang màu xanh biếc, mang theo một cỗ khí kình hung hãn, mạnh mẽ.
- Huyền giai sơ cấp đấu kĩ: Mộc Chi Bất Động!
Đâm đầu vào khí kình, ngước mắt lên nhìn kĩ có thể nhìn thấy đôi mắt đầy dữ tợn của Mục Lực.
Cơ Huyền nhìn thấy Mục Lực phục kích sẵn, ánh mắt loé lên sát khí. Đấu khí trong cơ thể mạnh mẽ lưu động. Ánh mắt có chút âm lãnh liếc nhìn Mục Lực đã gần trong gang tấc, đấu khí trong cơ thể bắt đầu vận chuyển theo đấu kỹ phương pháp một cách điên cuồng mạnh mẽ.
- Lãnh trọng điệp.
Bên trong cổ tay áo có ẩn chứa khí kình mạnh mẽ, nắm tay của Cơ Huyền hoá ra một đầu hắc xà hung hãn quang mang lấp lánh mạnh mẽ bắn ra.
Hai nắm tay bên trong sơn động nhỏ hẹp mạnh mẽ va chạm vào nhau, thanh âm sư sấm rền vang vọng mãi bên trong sơn động không dừng.
Mục Lực trong lòng kinh hãi, thực lực kẻ này đối đầu được với hắn ít ra hắn đã đạt tới lục tinh đấu giả.
- Thình thịch! Rắc
Một âm thanh trầm muộn nữa đột nhiên vang lên, bất quá tiếng vang này lại từ thân thể của Mục Lực phát ra.
- Phốc xích.
Đột nhiên khí kình bên trong cơ thể nổ mạnh, khiến cho sắc mặt của Mục Lực trong nháy mắt trắng bệch, thân thể bắn lui ra xa va vào vách đá thật mạnh, rốt cuộc một ngụm máu tươi điên cuồng phún ra. Tay hắn vang lên tiếng rắc rắc tựa như nứt xương
Cơ Huyền đánh bật Mục Lực không dừng lại một tay giữ chặt lấy Tiểu Y Tiên, sau đó không quay đầu lại, hướng thẳng ra phía ngoài sơn động nhanh chóng lao ra.
Mấy tên lính đánh thuê cũng đồng thời từ trong thạch thất lao ra, nhìn Mục Lực sắc mặt trắng bệch nằm trên mặt đất, tất cả đều không khỏi hoảng sợ, thực lực của đội trưởng ít nhất là lục tinh đấu giả, vậy mà lại bị tên tiểu tử kia đánh bại sao? Sự thật tàn khốc này trước mắt mọi người, khiến cho mọi người trong chốc lát đờ người ra.
- Ngu ngốc, đứng thất thần ở đó làm gì? Mau đuổi theo, nhất định phải gϊếŧ tên tiểu tử đó, ra ngoài phát tín hiệu để những người mai phục bên trên chặn gϊếŧ hắn, gϊếŧ sạch.
Nhìn mấy kẻ đang đứng ngơ ngẩn, Mục Lực phun ra một ngụm máu tươi, tức giận quát lên.
- Rõ!
Tiếng hô của Mục Lực khiến cho mấy tên lính này nhanh chóng tỉnh lại, vội vàng lên tiếng, sau đó thân hình xẹt qua, điên cuồng hướng về phía ngoài mà lao tới.
Thân thể động đậy một cách gian nan, Mục Lực nghiêng người tựa trên tường đá, mệt nhọc thở ra một hơi, trong mắt hiện lên một tia dữ tợn.
- Với tâm cơ của Mục Lực, phía trên vách núi chắc chắn sẽ có lính đánh thuê của Lang Thủ dong binh đoàn chờ sẵn.
Cơ Huyền vừa ôm Tiểu Y Tiên ánh mắt đảo qua Tiêu Viêm hảo tâm nhắc nhở.
Cơ Huyền có đấu kĩ phi hành còn lâu mới sợ, Tiểu Y Tiên trong ngực Cơ Huyền cũng an toàn. Chỉ còn lại là Tiêu Viêm đơn độc.
Tiểu Y Tiên bỗng thì thầm với Cơ Huyền:
- Ngươi hiện giờ còn có bao nhiêu đấu khí?
- Không nhiều lắm, miễn cưỡng sử dụng huyễn dực phi hành, nhưng không lâu đâu.
Cơ Huyền hiện nay còn không nhiều đấu khí, thi triển đấu kĩ huyễn dực phi hành tốn rất nhiều đấu khí, với Cơ Huyền bình thường cũng chỉ nửa canh giờ hơn nữa đấu khí từ lúc đấu với Nham Xà còn chưa hồi phục đâu. Nếu không tay tên Mục Lực đó phế rồi.
Tiểu Y Tiên như quyết định cái gì đó, mở miệng nói:
- Ta có thể mang hai ngươi rời đi.
- Được.
Cơ Huyền nghe vậy không chút do dự nhận lời.
Trong lòng có chút thoáng động, Tiêu Viêm trầm mặc. Chậm rãi thở ra một hơi, Tiêu Viêm khẽ gật đầu.
Tiểu Y Tiên từ trong người móc ra một cái trúc địch ngắn ngủn, đem đặt ở cái miệng nhỏ, nhẹ nhàng thổi một hơi.
Một đạo sóng âm có chút kỳ dị từ trong trúc địch nhanh chóng truyền ra, xuyên qua thông đạo cuối cùng vang vọng trong bầu trời đêm xung quanh vách núi.
- Ngươi làm gì thế?
Nhìn hành động của Tiểu Y Tiên, Tiêu Viêm nhịn không được tò mò hỏi.
- Gọi đồng bọn của ta đến.
Giơ giơ cây trúc địch trong tay, Tiểu Y Tiên cười thật tươi nói:
- Là một con Nhất giai Lam ưng.
- Phi hành ma thú?
Nghe vậy Tiêu Viêm có cảm giác kinh ngạc, nhìn thấy cái gật đầu của Tiểu Y Tiên, vẻ mừng rỡ hiện rõ trên khuôn mặt, lần này được cứu rồi.
Đôi mắt đẹp của Tiểu Y Tiên đảo trong trời đêm, lại đem trúc địch bỏ vào miệng thổi, sóng âm kỳ dị lặng yên không một tiếng động quanh quẩn trong bầu trời đêm.
- Quác!
Theo tiếng sóng âm truyền không lâu, một tiếng kêu bén nhọn đột nhiên vang vọng trong bầu trời đêm.
Một đầu ưng màu lam thật lớn, đang cấp tốc xẹt tới đây. Chỉ trong chốc lát đã hạ ngay xuống cửa động.
Thấy vậy Cơ Huyền đang ôm Tiểu Y Tiên thoắt nhảy lên thân thể của lam ưng, Tiêu Viêm thấy vậy cũng nhảy lên.
- Tiểu Lam, đi mau.
Ngồi trên lưng ưng, Tiểu Y Tiên vội vàng thúc giục nói.
Nghe được thanh âm của Tiểu Y Tiên, Lam ưng nhất thời giang rộng hai cánh đập mạnh, kình phong ào ào thổi, sau đó chở hai người trên lưng từ từ bay lên cao.
- Bắn hạ nó!
Nhìn hai người đang ở trên lưng ưng, hơn mười tên lính đánh thuê vừa xuất hiện tại động khẩu vội vàng hướng lên trên miệng vực quát to.
" Hưu, hưu, hưu." Nghe được những tiếng quát từ phía dưới, những người bên trên vách núi thoáng rối loạn một trận, rồi lập tức một trận tên phá không lao lên, bắn về phía Lam ưng đang ở trên không trung.
Hai cánh lam ưng chấn động mạnh mẽ, một luồng kình phong màu xanh nhạt được phất về phía sau, đem toàn bộ những mũi tên vừa lao tới rơi xuống phía dưới.
Cuồng phong thổi trúng làm cho mái tóc dài của Tiểu Y Tiên có chút bừa bộn, bàn tay ôn nhu vuốt ve thân thể Lam ưng, cười nói:
- Hiện tại đã an toàn.