Chương 5: Cổ Huân Nhi

Trở lại gian phòng của mình, Tiêu Niên liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay của mình có chút không biết nên làm gì. Dù sao Dược Trần vẫn còn chưa có thức tỉnh, lúc này tiếng hệ thống bỗng dưng lại vang lên.

[Ting ! Đã thành công liên kết với Dược Trần hình thành hành lang linh hồn. Bây giờ kí chủ có thể mượn dùng dị hoả Cốt Linh Lãnh Hoả của hắn cũng như xem ký ức.]

[Aa..còn có chức năng đặc biệt này sao?]

Nhìn cái bảng hệ thống hiện trước mặt, Tiêu Niên ngơ ngác hỏi.

[Đúng vậy, hệ thống vốn dĩ rất toàn năng.]

[Aa..hệ thống ta yêu ngươi chết mất.]

Tiêu Niên ôm cái bảng hệ thống vui sướиɠ cười đến tít cả mắt.

Hệ thống nháy mắt chạy chậm lại một nhịp, thật ra có thể nói hệ thống khống chủ nhân.

Tiêu Niên lúc này cũng rất sảng khoái mà đi xem kí ức của Dược Trần, Tiêu Niêm choáng váng trước khối kiến thức về luyện dược của hắn, thực sự quá khổng lồ.

Ba Tháng Sau.

Không phải do Tiêu Niên học nhanh hay đó hệ thống giúp đỡ mà hầu như kiến thức về đan dược cấp thấp đều học được. Tiêu Niên vui sướиɠ ngày ngày ra ngoài kiếm khoảng đất trống luyện đấu kỹ mà không lo.

Long Bộ, công pháp ảo diệu của hệ thống lợi dụng ảo ảnh tạo ra khoảng cách ba tấc khiến cho đối thủ đánh trượt.

Đệ nhất Bát Cực Băng, Huyền giai cao cấp đấu kỹ, công kích mạnh mẽ khi luyện đến đại thành công kích gồm bát trọng kình, bát trọng diệp gia. Uy lực có thể so với công phấp cấp thấp địa giai cấp bậc.

..

Hôm sau từ bên ngoài đi vào, Tiêu Niên rất có hứng thú nhìn đôi nam, nữ trước mặt mình. Nam dĩ nhiên là Tiêu Viêm, thiếu nữ thì khoác một bộ thanh y, khí chất cao quý tựa như một đoá liên hoa mới nở. Tuổi còn nhỏ mà đã có khí chất như vậy lớn lên nhất định là một đại mỹ nhân khuynh nước khuynh thành, trong Tiêu gia này người có khí chất như vậy còn có thể ai khác ngoài Tiêu Hân Nhi.

"Tiêu Viêm ca ca, ngươi có chuyện gì sao?" Thấy Tiêu Viêm dừng lại, Tiêu Huân Nhi liền tò mò hỏi

"Không có chuyện gì, Huân Nhi" Tiêu Viêm lắc đầu biểu tình, nhìn bóng lưng của Tiêu Niên mà thầm nói" Mặc kệ ngươi có mục đích gì nhưng ta thật cảm ơn ngươi vì đã giúp ta."

Tiêu Huân Nhi lúc này cũng nhìn theo ánh mắt của Tiêu Viêm, nhìn thấy bóng lưng Tiêu Niên mà thầm nghĩ Tiêu Niên nhất tinh đấu giả, là một thiên tài sao? Mặc kệ ngươi là nhưng có ý định làm hại Tiêu Viêm ca ca, ta nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi.

...

"Cổ tộc, Cổ Huân Nhi haiz..."

Tiêu Niên liền thở dài một hơi, cô nương này quả đúng như con nhà người ta. Cổ tộc đại công chúa, có trong mình Kim Đế Phần Thần Viêm, lại có huyết mạch cao quý, thiên phú trác kiệt, dung mạo khuynh thành.

Người này Tiêu Niên vốn dĩ chạm không tới.

..

Tiêu Hạo chưởng quản một phần công việc kinh doanh của Tiêu gia nên thường xuyên bận rộn. Bây giờ thời gian lại vừa vặn rất tốt, không có phụ thân liền luyện đấu kỹ, không lo doạ phụ thân sợ chết khϊếp.

Chiều Hôm Đó.

"Phụ thân, ta thông báo cho người một tin vui hiện tại ta đã là cửu đoạn đấu khí rồi." Tiêu Niên vui vẻ cười nói.

Tiêu Hạo đang vui vẻ ăn cơm, nghe nữ nhi mình đạt tu vi cửu đoạn đấu khí liền kích động hỏi.

"Là thật sao, ngươi không lừa gạt phụ thân đó chứ?"

"Là thật a, ta lừa gạt phụ thân làm gì." Tiêu Niên cười tủm tỉm nói.

"Aa, tốt quá, thật quá tốt." Tiêu Hạo vô cùng vui sướиɠ, vậy có nghĩa là nữ nhi của hắn đã đủ điều kiện tham gia lễ trưởng thành của tộc nhân Tiêu gia rồi, thật sự quá tốt.

"Nào, nữ nhi của phụ thân ăn nhiều một chút."

Tiêu Hạo liên tục gắp đồ ăn cho Tiêu Niên, trên khuôn mặt trung niên ấy lộ ra nét mặt vui mừng.

Cùng lúc tối đêm ấy, bên trong đại viện.

Một con tiểu kê nằm dưới góc cây đào ngán ngẫm nhìn cánh cửa đóng chặt của Tiêu Niên.

Lúc sao, nó mở miệng nói tiếng người

"Haiz, chán ghê khi nào chủ nhân mới có thể khôi phục lại kí ức đây, bây giờ nhìn chủ nhân có chút yêu ớt như vậy ta nhìn không quen. Còn nữa đường đường là thần thú thượng cổ Phượng hoàng mà xuống đây ta lại phải hoá thành tiểu kê.."

Lúc này con cá chép ở bên trong cái hồ nhỏ cũng vững vàng mở miệng "Ta cũng vậy, rõ ràng đã hoá rồng mà còn phải vùi ở đây.."

Một đạo âm thanh từ cây đào mà phát ra "Đừng có ở đây mà than thở nữa nếu như chủ nhân mà biết được thì ngài ấy sẽ vặt lông từng người."

" Chủ nhân bây giờ yếu ớt thì đã sao chứ, còn có chúng ta ở đây cũng dư sức bảo vệ chủ nhân rồi." Lại là một con dao kì lạ nằm trong bếp cất giọng bá đạo mà nói.

" Tán thành."

Thế là những cái vật kì lạ cũng tán thành trước câu nói này, bởi vì chủ nhân của họ luôn luôn là hàng đầu.

Aiz, đêm khuya mà còn gặp cảnh rợn người như vậy có lẽ sẽ một đêm không ngủ.

Đêm hôm ấy cứ thế mà trôi qua.